Chương 3

Tôi quyết định một mình biểu diễn với quý bà Octa (con nhện độc của ông Crepsley). Tôi đã đủ khả năng tự điều khiển nó. Những lần diễn trước, tôi chỉ được làm tên sai vặt, phụ diễn cùng Crepsley.

Sau nàm trình diễn của Hans Tay-thần (người có biệt tài chạy bằng tay 100 mét không đến tám giây), tôi bước ra sân khấu.

Khán giả hoan hô tôi rất nồng nhiệt. Sau đó, tôi cũng bán được một lượng lớn kẹo tơ nhện cho khách.

Sau buổi diễn, tôi và Evra ra ngoài đi dạo. Tôi kể với nó về ông Gavner và hỏi nó có biết gì về các tướng quân không. Evra bảo:

- Mình cũng chỉ nghe nói về họ, nhưng chưa gặp bao giờ.

-Hội đồng là gì, cậu biết không?

-Mình đoán là một buổi họp lớn, họ gặp nhau mỗi mười năm hoặc mười lăm năm một lần.

Nó chỉ biết có thế.

Trước rạng đông, trong khi Evra săn sóc con rắn của nó, ông Gavner tiến ra từ trong xe của Crepsley (ông tướng ma-cà-rồng muốn được ngủ dưới hầm hơn, nhưng cái nhà máy xay cũ kỹ này làm gì mà có hầm). Ông rủ tôi cùng đi dạo.

Gavner bước chầm chậm, tay luôn thoa thoa những vết sẹo trên mặt, giống hệt ông Crepsley mỗi khi nghĩ ngợi điều gì. Ông ta bỗng hỏi tôi:

-Cháu có thoải mái khi trong người có nửa máu của ma-cà-rồng không?

-Cháu cũng dần quen rồi. Nhưng thật sự cháu sung sướиɠ hơn nếu được làm người bình thường.

-Cháu có biêt, cháu sẽ chỉ già đi một phần năm so với người bình thường không? Tuổi thiếu nhi của cháu sẽ kéo dài hơn những đứa trẻ khác, điều đó có làm cháu áy náy không?

-Cháu rất buồn, vì cháu từng mong mình mau lớn, chứ đâu muốn làm trẻ con lâu như thế. Nhưng còn làm gì được nữa, cháu bị kẹt cứng rồi, đúng không?

Ông ta thở dài:

-Đúng vậy. Khi tiếp nhận máu ma-cà-rồng, không cách gì tẩy rửa hết được. Đó là lý do chúng ta không truyền máu cho trẻ con. Chúng ta chỉ làm điều đó với người đã trưởng thành, những người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, và vì sao họ mong muốn từ bỏ nhân loại. Crepsley đã phạm một sai lầm lớn.

-Đó có phải lý do ông ấy nhắc đến một phiên tòa không?

-Phải. Ông ấy sẽ phải biện minh cho việc làm của mình. Phải thuyết phục được các Tướng quân và các ông Hoàng là việc làm đó không tác hại gì tới các vị đó. Nếu không…

Vẻ mặt ông ta đầy quả quyết. Tôi e dè hỏi:

-Liệu ông Crepsley có bị… tội chết không?

-Ta đoán là không. Ông ta rất được tôn trọng. Còng tay thì có thể, vì không ai nỡ gϊếŧ ông ta.

-Sao ông không phán xét ông Crepsley?

-Tất cả các tướng quân đều có thể phán xét và tuyên án một ma-cà-rồng không cấp bậc. Nhưng ông ta là bạn cũ của ta. Tốt nhất là để một chánh án phán xét, như thế sẽ vô tư hơn. Vì cho dù ông ta thực sự có tội, ta cũng khó mà kết tội được bạn mình. Hơn nữa, Crepsley Larten không phải là một ma-ca-rồng bình thường. Ông ta đã từng là một tướng quân.

Tôi ngẫn người hỏi:

-Thật vậy sao?

-Không chỉ thế, ông ấy sắp được bầu lên chức ông Hoàng.

-Ông Hoàng?

Tôi vẫn ngẩn ngơ hỏi. Trời đất ơi! Khó mà tưởng tượng nổi sư phụ tôi- với chỏm tóc cà-rốt – đội mũ miện và khoác áo choàng của một ông Hoàng.!

-Chúng ta gọi các nhà lãnh đạo là những ông Hoàng. Chúng ta chỉ có vài vị tướng được phong tước hiệu này. Chỉ những ma-cà-rồng cao nhã nhất, được tôn trọng nhất mới được bầu lên.

-Vì sao ông Crepsley lại lang thang lưu diễn cùng gánh xiếc?

-Ông ta từ chức. Lưỡng lự mấy năm, rồi một đêm Crepsley tuyên bố chán ngấy công việc và không muốn lãnh bất cứ chức vụ gì, dù là tướng quân hay ông Hoàng nữa.

-Vì sao?

Gavner nhún vai:

-Không ai biết. Ông ấy ít khi tâm sự. Có thể vì ông ta đã quá chán ngán cảnh chém gϊếŧ.

-Không ai biết. Ông ấy ít khi tâm sự. Có thể vì ông ta đã quá chán ngán cảnh chém gϊếŧ.

Tôi muốn hỏi các tướng quân ma-cà-rồng tranh đấu với ai mà phải chém gϊếŧ, nhưng lúc đó chúng tôi đã ra khỏi thị trấn và ông Gavner giang rộng hai tay nhìn con đường trước mặt, cười nói:

-Đường rộng mở rồi.

-Ông định đi sao?

-Ta phải đi. Công việc của một tướng quân rất bận rộn. Ta muốn ở lại ôn chuyện cũ với sư phụ cháu, nhưng không thể. Vả lại, ông ấy cũng sắp phải đi rồi.

Tôi vội hỏi:

-Ông Crepsley đi đâu?

-Xin lỗi. Nếu ta cho cháu biết, lão ta lột da đầu ta mất. Ta đã tiết lộ hơi bị nhiều rôi. Đừng nói lại với lão về chuyện lão từng là tướng quân, nhớ không?

-Nếu ông không muốn, cháu sẽ không nói.

-Cám ơn cháu. Crepsley rất kín tiếng, moi được thong tin từ ông ta còn khó hơn móc thịt vụn từ răng con cá mập. Nhưng Crepsley là một ma-cà-rồng tốt, một trong những vị tốt nhất đấy. Cháu không thể có một sư phụ nào tốt hơn ông ta đâu. Hãy tin cẩn Crepsley, Darren ạ, cháu sẽ không bị lầm đường.

Tôi cười:

-Cháu sẽ rang.

Ông nhẹ nhàng nói:

-Đây là một thé giới đầy hiểm nguy a-cà-rồng Nhiều bất trắc hơn cháu tưởng. Hãy gắn bó với Crepsley, cháu sẽ có địa vị khá hơn nhiều đồng loại của chúng ta. Nếu không học, cháu sẽ không sống lâu như ông ta đâu.

-Ông Crepsley bao nhiêu tuổi rồi?

-Ta không rõ lắm. Có thể một trăm tám hoặc hai trăm.

-Còn ông?

-Ta là kẻ hậu sinh, mới chỉ vượt qua được một trăm tuổi.

-Hả? Một trăm tuổi?

-Với ma-cà-rồng, thì đó chỉ là chuyện nhỏ. Lần đầu truyền máu, ta mới mười chín tuổi. Năm hai mươi hai tuổi ta mới là một ma-cà-rồng hoàn toàn. Nếu thánh thần ma-cà-rồng cho phép,ta có thể sống tới năm trăm năm.

-Năm trăm năm…

Tôi rên lên, không thể tưởng tượng nếu tôi năm trăm tuổi sẽ như thế nào. Ông Gavner cười hỏi:

-Làm gì mà thộn ra vậy? Tưởng tượng cảnh thổi năm trăm cây nến hả?

Rồi ông dừng lại nói:

-Thôi, đã đến lúc chia tay rồi. Còn phải vượt năm mươi cây số trước khi trời sang, mà ta thì lại rất ghét phi hành. Chắc phải lén chui vào một cái xe nào qua đây quá.

-Cháu có gặp lại ông nữa không?

-Có thể. Thế giới này nhỏ lắm. Ta tin, một đêm tăm tối nào đó chúng ta lại bắt gặp nhau trên đường. Tạm biệt cháu, Darren.

-Hẹn gặp lại, ông Gavner Purl.

-Hẹn gặp lại.

Hít thật sâu mấy hơi, rồi ông ta bắt đầu chạy chầm chậm. Tôi đứng nhìn theo cho đến khi ông trổ thuật phi hành, thoắt biến mất chỉ trong chớp mắt.

Trở về trại, tôi thấy ông Crepsley đang ngồi trên xe. Cửa xe phủ kín bằng vải dày, ngăn ánh sang ban ngày. Tôi cho ông biết là Gavener đã ra đi. Ông thở dài bảo:

-Ta biết rôi. Ông ấy không thể ở lại lâu hơn. Là một tướng quân, thời gian không còn là của ông ấy nữa.

-Cháu mến ông ấy lắm.

-Gavner là một ma-cà-rồng đàng hoàng và là một người bạn tốt.

-Gavner là một ma-cà-rồng đàng hoàng và là một người bạn tốt.

Tôi ngập ngừng nói:

-Ông ấy bảo, ông cũng sắp ra đi.

Ông Crepsley nghi ngờ nhìn tôi:

-Ông ấy còn nói gì nữa?

-Không. Vì cháu hỏi tại sao ông ấy không ở lại lâu hơn, nên ông ấy bảo là vì ông cũng sắp phải đi xa rồi.

-Đúng vậy. Gavner đã đem đến cho ta một tin không vui, ta sẽ phải xa gánh xiếc một thời gian.

-Ông đi đâu?

-Tới …một thành phố.

-Còn cháu?

Vừa suy nghĩ vừa gãi cái thẹo dài trên má, ông Crepsley bảo:

-Đó là điều ta đang phân vân đây. Ta không muốn cháu cùng đi, nhưng có thể ta phải cần đến cháu, nên…

-Cháu thích ở lại đây hơn. Cháu không muốn đi.

-Ta cũng vậy, nhưng vì công việc, cháu cũng phải đi cùng ta. Nên nhớ, chúng ta là ma-cà-rồng, không phải diễn viên xiếc.

Tôi rầu rĩ hỏi:

-Chúng ta sẽ đi bao lâu?

-Mấy ngày, mấy tuần, cũng có thể là mấy tháng.

-Nếu cháu từ chối thì sao?

-Một phụ tá không có quyền cãi lệnh. Nếu ta không tin được vào sự cộng tác chân thành của cháu, thì ta phải tính sổ cháu thôi.

-Có nghĩa là ông rũ bỏ cháu?

-Chỉ có một phương pháp duy nhất phải thi hành đối với một kẻ có nửa máu ma-cà-rồng nổi loạn.

Tôi biết phương pháp đó là gì: một cây gậy đâm qua tim. Tôi làu bàu:

-Như thế là bất công. Cháu sẽ làm gì tại một thành phố xa lạ, trong khi ông ngủ khì suốt cả ngày?

-Khi còn là người bình thường, mi làm gì ban ngày?

-Lúc đó khác.Cháu có bạn bè,gia đình. Nếu theo ông cháu sẽ lại thui thủi như những ngày đầu ở với ông.

-Ta biết là khó khăn, nhưng không còn chọn lựa nào khác được nữa. Cháu phải theo ta, chúng ta sẽ rời nơi này ngay khi trời tối. Tất nhiên…

Ông ngập ngừng, rồi quyết định nói:

-Tất nhiên chúng ta có thể đem theo một người nữa.

-Đem theo ai?

-Evra. Hai cháu là bạn than của nhau, phải không?

-Đúng vậy, nhưng cháu sợ cậu ấy không muốn xa gánh xiếc đâu, vì còn con rắn nữa.

-Chắc chắn sẽ có người chăm sóc con rắn. Evra khôn ngoan hơn cháu, nó sẽ giữ cháu khỏi những trò tinh nghịch, có thể gây ra những hiểm họa không ngờ, những khi ta vắng mặt.

Tôi hậm hực:

-Cháu không cần vυ" em đâu.

-Cháu không cần vυ" em đâu.

-Đúng, nhưng có người quản lý vẫn hơn. Lần nào được thả lỏng một mình, cháu cũng gây chuyện rắc rồi. Nhớ chuyện lấy trộm Octa, chuyện đánh cầu và chuyện thằng nhỏ tên Sam không?

-Nhưng đâu phải lỗi của cháu.

-Nhưng những chuyện đó hoàn toàn xảy ra những khi cháu ở một mình. Sao? Ta hỏi Evra về chuyện đi hay thôi đây?

-Để cháu hỏi. Cháu không muốn ông ép buộc cậu ấy.

Ông Crepsley đứng dậy, bảo:

-Tùy cháu. Bây giờ ta đến gặp Hibernius (tên riêng của ông Cao). Hãy trở lại đây ngay khi trời tối , chúng ta sẽ khởi hành ngay đêm nay.

Evra ngần ngừ rất lâu. Nó không muốn rời xa các bạn diễn và nhất là ả rắn của nó. Tôi bảo:

-Cậu có đi luôn đâu, chỉ một thời gian thôi mà.

-Mình biết.

-Coi như một kỳ nghỉ lễ vậy đó.

-Mình thích lắm, vì chưa được nghỉ lễ bao giờ. Nhưng nếu biết rõ đi đâu thì vẫn hơn.

-Nhiều khi bất ngờ mới khoái chứ. Ông Crepsley ngủ li bì cả ngày. Tụi mình tha hồ đi ngắm cảnh, xem phim, bơi lội… đủ trò.

-Mình chưa bao giờ bơi lội.

Nhìn nó cười toe toét, tôi biết nó đã đồng ý đi cùng tôi và ông Crepsley. Tôi bảo:

-Tớ đi báo cho ông Cao, luôn tiện nhờ ông thu xếp người trông nom con rắn.

-Mùa đông như thế này nó cứ ngủ suốt.

-Quá hay! Chúng ta sẽ có một thời gian tuyệt vời.

-Cũng có thể đây là lần cuối cùng mình được đi “nghỉ lễ” với cậu.

Suốt ngày hôm đó tôi cứ loay hoay, hết đóng lại mở hai túi hành lý. Một của tôi, một của ông Crepsley. Ngoài quyển nhật ký nhất định phải mang theo, tôi thay đổi ý lien tục, vì bỏ lại cái gì cũng thấy tiếc.

Chợt nhớ đến con nhện Octa, tôi vội chạy đi tìm Hans Tay-thần, nhờ ông ta săn sóc nó. Ông đồng ý ngay, nhưng với điều kiện là sẽ không cho nó ra khỏi l*иg.

Đêm xuống, đã đến giờ lên đường. Ông Crepsley, Evra và tôi chào ông Cao và những người trong đoàn, rồi bước ra khỏi trại.

Tôi hỏi ông Crepsley:

-Cõng hai đứa cháu, ông phi hành nổi không?

-Ta không định phi hành.

-Vậy phải đi cách nào đây?

-Xe buýt, tàu hỏa.

Thấy tôi trố mắt nhìn, ông cười lớn:

-Có luật nào cấm ma-cà-rồng sử dụng phương tiện công cộng như người bình thường đâu?

-Hình như không.

Tôi cũng cười lớn trả lời, vì cảm thấy vui vui khi nghĩ đến những hành khách khác. Chẳng hiểu họ sẽ phản ứng sao, nếu biết đang ngồi cùng toa với một ma-cà-rồng chính hiệu, một ma-cà-rồng nửa mùa và một cậu bé người rắn.

Ba chúng tôi tiến vào thị trấn để đón chuyến tàu đầu tiên rời ga.