Chương 6: Đáp Ứng

Lý Nhị Cẩu thì lại kích động nắm chặt nắm đấm, hắn thế mà thành công cưới được Lâm tiểu thư, sau đó hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm tiểu thư.

Lâm tiểu thư nghe xong Lâm phu nhân nói, liếc nhìn Lý Nhị Cẩu, hỏi: "Ngươi chính là Lý Nhị Cẩu? "

Đây là câu đầu tiên Lâm tiểu thư nói chuyện với Lý Nhị Cẩu, cũng là lần đầu tiên Lâm tiểu thư nhìn hắn, Lý Nhị Cẩu hưng phấn gật đầu, nhưng ngay lập tức tay chân không biết nên để chỗ nào, Hắn nhìn chính mình cả người không có chỗ nào sạch sẻ, hắn còn chưa đi tắm, tóc tai bù xù, gần như không nhìn ra hình người.

Lý Nhị Cẩu từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, bà con trong thôn con mắt luôn nhìn chằm chằm về phía bên này, rất nhanh đã nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lý Nhị Cẩu, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Lý Nhị Cẩu.

Lâm tiểu thư còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng người trong huyện đã tới, bọn họ bao vay hình tròn đem Lâm lão thái gia nhốt lại bên trong, khí thế doạ người. Người Lâm gia thôn nhìn thấy bên hông bọn họ còn đeo theo cả súng, ai cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhỏ tiếng thảo luận.

Một người đeo kính đi tới trước mặt Lâm lão thái gia hỏi: "Ngươi chính là Lâʍ ɦội trưởng? " , Lâʍ ɦội trưởng chính là Lâm lão gia, Lâm lão gia khi còn sống là hội trưởng của bộ thương mại trên huyện, người trong huyện nhìn thấy ông còn phải gọi một một tiếng Lâʍ ɦội trưởng, rất rõ ràng, người nam đeo mắt kính này nhận lầm người.

"Ta là cha hắn. " , Lâm lão thái gia trả lời đúng mực.

"Nha~ Lâʍ ɦội trưởng đâu? Chạy trốn? "

"Chết rồi! "

"Vẫn là chạy trốn a! "

Người Lâm gia thôn không biết bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng cũng có thể đoán được đại khái nguyên do cái chết của Lâm lão gia cùng hành động khác thường của Lâm lão thái gia.

Gã đeo kính khi đối diện với Lâm lão gia tử thì biểu cảm hung ác, nhưng khi hắn xoay người nói chuyện với người Lâm gia thôn liền thay đổi thành gương mặt tốt bụng: "Các hương thân, đừng sợ, chúng ta đến là để đại diện cho các ngươi! "

hắn ta lấy ra một quyển sách, mở ra rồi nói: "Chúng ta đã điều tra rõ, Lâm gia đã chèn ép bốc lột người dân vô tội, bao gồm Lâm Hoài Nam, Lý Thượng Tiếu và Vương Phúc Kỳ. Trong đó, Lâm Hoài Nam là địa chủ lớn nhất của Lâm Gia Thôn, đồng thời cũng là kẻ bắt bớ, tên địa chủ tàn nhẫn với nhân dân nhất. Mọi người ơi, tại sao chúng ta phải làm việc vất vả quanh năm? Lý tưởng của chúng ta rất đơn giản và bình dị, đó là có đủ cơm ăn, áo mặc, có nơi ở. Thật là tàn nhẫn và bất công khi bị bóc lột bởi những người thậm chí không cần phải động tay động chân tay mà vẫn ăn no mặc ấm! Vì vậy, hôm nay, chúng ta sẽ dẫn dắt mọi người lật đổ giai cấp thống trị của địa chủ, đánh bại bọn địa chủ và đấu tranh chống lại sự bóc lột đói nghèo. Kẻ ức hϊếp dân. Từ nay trả lại ruộng cho công, dân nghèo đều được hưởng thành quả thắng lợi, không còn bị bọn địa chủ ức hϊếp, bóc lột, áp bức nữa! "



Những lời nói của hắn ta đã thúc đẩy thành công khao khát chống lại địa chủ và khát khao làm chủ ruộng đất của họ.

Nhìn thấy người dân đã bị ảnh hưởng, gã đeo kính rất là thoả mãn, hắn tiếp tục nói: "Chúng ta không chỉ tiêu diệt địa chủ, chúng ta còn muốn tất cả nông dân đoàn kết làm giàu. Sau một thời gian nữa, đội của chúng tôi sẽ đến đây để tìm hiểu tình hình các bà con nếu có gì oan ức, hãy nói với chúng tôi, có cái gì oan khuất, cũng đều nói cho thành viên của đội công tác, bọn họ nhất định sẽ đại diện cho các ngươi. "

Lâm lão thái gia chống gậy run run rẩy rẩy đi tới trước mặt gã đeo kính, nỗ lực vì Lâm gia giải thích: "Lâm gia chúng tôi đã tự nguyện đem tài sản phân ra, chúng tôi, không còn là địa chủ, ngài nếu như không tin, liền hỏi bà con ở đây một chút, bọn họ có thể làm chứng cho chúng tôi. "

Lâm lão thái gia nói lời này cũng không có kết quả gì, gã đeo kính nghe xong quay đầu liền nói với người dân đang đứng phía dưới từ đường: "Các hương thân, các người quá lương thiện, không biết những thủ đoạn của bọn ác bá địa chủ, bọn họ tự động đem tài sản giao ra, đó là muốn lừa các ngươi, là muốn che lấp hành vi bóc lột áp bức, nhằm trốn tránh trừng phạt của chúng tôi, các ngươi không thể vì hành động này của bọn họ mà quên đi việc chúng đã ép các ngươi lao động, bóc lột các ngươi ra sao a! "

Lời nói của gã đàn ông đeo kính khiến hai mắt Lâm lão thái gia đen đi, ngất xỉu trên mặt đất, Lý Nhược Cẩu lại gần, nhấc bổng Lâm lão thái gia lên ghế với ý định lấy lòng Lâm tiểu thư.

Một số người dân trong nhà tổ thương xót cho Lâm lão thái gia, không khỏi đứng lên nói với ông ta: "Nhưng Lâm lão thái gia là người tốt bụng, lại cho chúng ta thuê ruộng để trồng trọt, chúng ta mới có cái để ăn! Hơn nữa, tiền thuê ruộng của Lâm gia là thấp nhất trong số các làng gần đây đó. "

"Đúng đấy! Lâm lão thái gia còn nói, sau này đất và ruộng của Lâm gia sẽ cho chúng ta hết, thậm chí tất cả đồ đạc này nọ ở nhà hộ Lâm cũng cho chúng ta, tại sao còn muốn tố cáo bọn họ? "

Gã đeo kính đã sớm chuẩn bị, hắn đã từng làm công tác tư tưởng cho rất nhiều nông dân, biết bọn họ không có ý thức được mình bị bóc lột, liền tiếp tục nói rằng: "Các hương thân, các ngươi mỗi ngày đi sớm về tối, ống quần toàn là bùn, mệt gần chết vẫn như cũ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm là bởi vì cái gì? Bởi vì thành quả lao động của các ngươi đã bị bọn ác bá địa chủ này bóc lột, bọn họ không làm mà hưởng, chẳng hề làm gì cả liền chiếm lương thực thứ vốn nên thuộc về các ngươi, tư tưởng của các ngươi đã bị họ áp bức đã thành thói quen, không nên vì bọn họ nói chuyện, các ngươi nên ngẫm lại bọn họ đối với các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ác. "

Trong khi hắn ta đang khuấy động cảm xúc của mọi người, Lâm phu nhân đã nháy mắt với Lý Nhược Cẩu, bảo anh ta mau chóng mang Lâm tiểu thư rời đi.

Lý Nhị Cẩu đi tới bên cạnh Lâm tiểu thư, ở trên quần áo xoa xoa tay của mình vài cái mới dám thì tay khều tay của Lâm tiểu thư. Nhưng hắn mới vừa đυ.ng tới tay của Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư liền đem tay rút về cuộn lại trong tay áo của chính mình.

"Tích Nguyệt, đừng nghịch, ngươi mau cùng hắn rời đi nơi này. " , Lý phu nhân trong lòng không muốn, nhưng lại không thể không nói.

Có Lâm phu nhân ở đây, lá gan của Lý Nhị Cẩu lớn hơn, hắn một lần nữa lấy dũng khí từ trong ống tay áo nắm lấy tay cô.

Tay của Lâm tiểu thư, thật mềm! Còn rất mịn! Lý Nhị Cẩu nắm tay cô, thân thể liền căng thẳng lên, hắn cảm thấy mình nhất định là đang nắm tay của tiên nữ.