Chương 9: Im lăng cho tôi

“Chanh Chanh, nhìn xem mẹ có gì này?”

Bé Trình Kiến đang nghịch máy bay đồ chơi, nghe tiếng mẹ gọi cô bé quay khuôn mặt nhỏ mum múp thịt lại, đôi mắt long lanh mở to nhìn ống nước màu hồng nhạt trong tay mẹ mình.

“Nước hoa quả.” Cô bé ném máy bay xuống, đôi chân mập mạp ngắn ngủn bình bịch bổ nhào vào trong lòng ngực mẹ, ánh mắt trông mong nhìn ống nước kia.

“Chanh Chanh muốn uống không? Uống xong có thể sẽ bị đau bụng, bởi vì trước Chanh Chanh chưa có bạn nhỏ nào uống thử.”

“Sẽ đau bụng sao?” Trình Kiến có chút sợ hãi, cô bé cúi đầu nhìn mẹ mình, gương mặt cô thoạt nhìn thì có chút rối rắm.

“Nhưng nếu Chanh Chanh uống xong mà không bị đau bụng thì sẽ có rất nhiều cô chú không thích cơ thể của mình sẽ vui vẻ hạnh phúc.”

Trình Kiến không hiểu mẹ đang nói gì, cô bé chỉ ngơ ngác nhìn mẹ mình, chỉ thấy mẹ ngồi xổm dùng một tay ôm cô, vặn nắp ống thí nghiệm ra, đưa lên miệng Trình Kiến.

“Chanh Chanh uống đi? Uống hết thì con chính là một đứa bé dũng cảm.”

“Uống!” Trình Kiến lớn tiếng nói, sau đó dùng hai bàn tay bê lọ thuốc đặt lên mũi ngửi mùi, sau đó cái miệng nhỏ uống chất lỏng bên trong vào trong bụng.

“Mẹ ơi, ghê quá.” Cô bé uống được một nửa thì dừng lại, nhìn mẹ xin giúp đỡ, nhưng mẹ cô bé cũng không hề dừng lại, nở nụ cười che giấu căng thẳng và do dự trên khuôn mặt, đôi mắt đong đầy nước mắt.

“Chanh Chanh, uống tiếp đi con, uống xong sẽ có vị nước hoa quả Chanh Chanh thích nhất.”

“Thật không ạ?” Trình Kiến nhìn bên nước thuốc màu hồng nhạt bên trong, nhắm mắt lại ngẩng cổ uống ừng ực vào trong bụng.

Uống xong trong khoang miệng cũng không phải vị nước hoa quả cô thích nhất.

Cô muốn uống nước.

Nóng, nóng quá, nước trong cơ thể giống như muốn bốc hơi hết đi vậy.

Trình Kiến nắm chặt lấy quần áo đang kề sát người cô, khó chịu rêи ɾỉ ra tiếng mang theo tiếng nức nở dường như không thể chịu đựng được.

“Nước.”

Hứa Úy nghe thấy cô rầm rì nói mớ, nghĩ là cô sốt cao nên mê sảng, anh cũng không vì thế mà dừng lại.

Phía dưới hẻm núi là một rừng mưa nhiệt đới rất phong phú và kỳ lạ, diện tích rộng lớn, có vô số loại sinh vật quý hiếm, khiến người ta cảm giác như quay về thời viễn cổ. Nơi này có một con sông dòng chảy xiết cực kỳ nguy hiểm, nếu đi dọc theo nguồn nước thì có thể tìm được những thứ cơ bản nhất có thể duy trì sự sống.

Hứa Úy đã phát tín hiệu ra bên ngoài, đội cứu viện sẽ tới trong vòng 48 tiếng, một mình anh có thể sinh tồn giữa rừng rậm nguyên sinh này tầm hai đến ba ngày không có vấn đề gì, nhưng thân nhiệt của Trình Kiến đã sắp vượt qua 40 độ, nếu còn tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết vì nhiễm trùng.

Trong rừng chứa đầy những động thực vật chứa chất độc có thể gây chết người nhưng cũng ẩn chứa nguồn tài nguyên để sinh tồn, anh tìm được mấy cây thuốc có thể cứu viện khẩn cấp đồng thời cũng hái một ít quả dại có thể cung cấp vitamin và bắt được mấy động vật nhỏ cung cấp thịt, anh vác theo Trình Kiến bò lên trên một khối đất cao tương đối bằng phẳng, lặng lẽ đốt lửa.

Ngọn lửa cháy lách tách, Hứa Úy nghiền tất cả lá thuốc thành nước, chuyên tâm tìm kiếm miệng vết thương trên người Trình Kiến, cô ấy cũng không có vết thương nào quá sâu, nhưng nguy hiểm chính là tất cả miệng vết thương chảy máu đều không được xử lý nhanh chóng bây giờ đã nhiễm trùng nặng.

Cơ thể cô ấy mềm mại giống như những Omega nhu nhược phải được bảo hộ không góc chết.

Hứa Úy xuống tay cũng không hề lưu tình, đầu ngón tay lạnh lẽo đắp thuốc lên cho Trình Kiến, kết quả là Trình Kiến tỉnh lại vì cơn đau. Cô vừa khóc vừa ôm lấy eo mình lùi ra sau co lại thành một cục, đầu óc xoay mấy chục vòng mới phản ứng lại, người đàn ông trước mắt là thượng tá Hứa Úy.

Vốn dĩ cô muốn hỏi đây là nơi nào, chỉ là miệng cô lắp bắp mấy lần cũng không phát ra nổi tiếng nào, dưới cảm giác áp bách thật lớn cô không thể không thừa nhận cô sợ anh ta muốn chết, ngay cả nói chuyện bình thường với anh ta thôi mà cô cũng không làm được.

Rõ ràng đối phương cũng không làm ra chuyện gì tàn ác với cô, nhưng tự cơ thể Trình Kiến vang lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm theo bản năng.

Trên thực tế có thể lý giải rằng sát khí của Hứa Úy quá nặng, những người đã tắm máu qua vô số những trận chiến, có thể chém bay đầu người dễ như trở bàn tay thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để dọa người khác thấy sợ hãi.

“Lại đây.” Lời nói của Hứa Úy luôn ẩn chứa phong cách cá nhân mãnh mẽ, lạnh nhạt lại trầm ổn, giọng điệu ra lệnh trước sau như một.

Trình Kiến cảm giác toàn bộ không khí xung quanh người cô đều bị rút đi hết, mũi và cổ họng cô đều hô hấp trong khó khăn, chỉ là đối phương đã ra lệnh cô không dám không nghe. Sử dụng đồng thời cả tay lẫn chân để bò qua chỗ anh ta, nước mắt của Trình Kiến chảy thành từng hạt rơi xuống, cô ngồi quỳ cách Hứa Úy tầm khoảng một mét, thật sự không muốn gần anh ta thêm chút nào.

Qua vài giây cô mới ý thức được đối phương chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi, nhưng bây giờ lại bò lên tiếp thì hơi mất mặt. Trình Kiến liếc trộm anh ta một cái thì thấy đối phương chống đầu gối đứng lên bước lên trước hai bước, đôi quân ủng dính đầy bùn đất và những mảnh lá cây, đôi chân vẫn dài và thẳng tắp như cũ.

Anh ta lại ngồi xổm xuống xé lớp quần áo đã rách nát của Trình Kiến ra, ngón tay quệt ít thuốc bôi lên eo và lưng cô, lần này anh ta xuống tay cũng nhẹ hơn một chút.

“Khóc cái gì?” Giọng nói của anh ta trầm thấp cảm giác áp bách cũng rất lớn, làm cho Trình Kiến sinh ra một loại ảo giác như bị tra khảo.

Cơ thể Trình Kiến hoàn toàn rơi vào trạng thái cứng đờ, đầu óc cô trở nên căng thẳng hơn nữa tay chân lại không nghe theo đại não, cánh tay đang chống đỡ cơ thể bị tê rần, lập tức thoát khỏi khống chế, cả người cô đều ngã khụy về đằng trước.

Tai nạn này đã hoàn toàn thu hút được lực chú ý của người đàn ông bên cạnh, cô học theo cách đà điểu chôn đầu xuống đất vội vàng vươn tay che mặt, cả người nổi lên một tầng da gà.

“Hơi, hơi,… hơi đau.”

Cô lắp bắp mãi mới có thể lên tiếng kháng nghị, thanh âm nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, nếu như không phải thính lực của Alpha hơn gấp mười mấy lần Beta thì Hứa Úy cũng gần như cho rằng cô không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hai hàm răng va chạm vào nhau.

“Nhẫn nhịn.”

Đây là câu trả lời của anh ta, Trình Kiến nên sớm biết giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không có sự giao lưu gì, chỉ đành cắn môi chịu đựng, gối đầu lên bàn tay nắm thành nắm đấm của mình, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ những miệng vết thương nóng rát trên cơ thể.

Bọn họ trốn ra được rồi sao? Rốt cuộc đây là đâu chứ? Rõ ràng lúc trước xung quanh toàn là zombie, nếu không tốt xấu gì cũng là phòng thí nghiệm tràn ngập bầu không khí khoa học kỹ thuật hiện đại, vì sao cô vừa mở mắt ra thì toàn bộ thế giới liền biến dạng thành như này?

Rừng mưa nhiệt đới đại thụ che trời là sao chứ? Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi? Chẳng lẽ đã ba năm rồi sao?

Nhưng sự thật thì luôn không như mong muốn, Trình Kiến cảm thấy cô đã chịu hết nỗi khổ của ba năm dồn lại, từ khi phát sinh sự cố ở phòng thí nghiệm cho đến bây giờ cũng chỉ có ba ngày mà thôi.

“Eo trái của cô có một vết thương khá sâu, phải khâu mấy mũi.”

“Cái, cái gì!” Trình Kiến bị dọa hét lên, cô vội vàng lắc đầu, vừa gào khóc vừa từ chối.

“Không cần không cần! Tôi không cần, tôi không khâu, anh biết dùng kim sao? Cứ kệ nó như vậy đi, tôi không muốn khâu!!!” Ngay cả lúc lấy máu để kiểm tra sức khoẻ Trình Kiến cũng phải chuẩn bị tâm lý trước hai ngày, bảo khâu vết thương thì khác nào lấy mạng cô chứ.

Cô vừa khóc vừa bò về phía trước, nhưng mắt cá chân trái của cô đã bị Hứa Úy túm lấy kéo lại, anh ấy cũng chẳng để ý đến Trình Kiến vừa đá vừa giãy giụa, thuận tay bôi thuốc lên trên đùi cô.

“Không bảo cô khâu ngay bây giờ, im miệng!”

Câu cuối cùng cực kì có lực uy hϊếp, nỗi sợ khâu vết thương của Trình Kiến trực tiếp đã bị anh ta áp chế, cô cắn môi nhịn đau, cũng không dám cử động nữa, khống chế lại cảm xúc nằm sấp xuống nhẹ nhàng hít sâu thở chậm, rất nhiều lần cô cảm giác như sắp ngất đi.

Cô thấy bản thân cô có thể sẽ chết một cách chật vật như này.

Trình Kiến thấy mệt mỏi, miệng đắng lưỡi khô, cô cũng dần dần bình tĩnh lại, Hứa Úy đã không để ý tới cô nữa, anh ta dùng nhánh cây xiên qua con cá và bắt đầu nướng, cô ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng cô cũng thành thật đánh trống reo hò.

Cô trở mình dùng hết sức chống tay bò dậy, ngồi xổm bên cạnh anh ta hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào giữa hai chân, hai con mắt nhìn chằm chằm vào con cá nướng trong tay Hứa Úy.

Bầu không khí giằng co trong một khoảng thời gian, sau khi cá nướng chín, Hứa Úy mặt không đổi sắc đưa con cá cho cô. Trình Kiến vội vàng dùng cả hai tay nhận lấy, nhanh chóng nói câu “Cảm ơn.”

Đối phương cũng không đáp lại, tiếp tục làm một cái giá đơn giản để nướng thịt, Trình Kiến cắn một miếng, cô bị nóng thiếu chút nữa thì phun ra lửa. Cô vội vã bịt miệng lại sợ bị Hứa Úy xem thường, không ngừng thổi phù phù vào con cá vẫn còn nóng hôi hổi, sau đó mới thật cẩn thận cắn thêm một miếng nữa.

Cá không được tẩm ướp thêm gia vị gì nhưng lại có vị ngon của tự nhiên, vốn dĩ Trình Kiến thích những đồ ăn có khẩu vị nặng, nhưng bây giờ cô thiếu chút nữa thì cảm động rớt nước mắt vì một con cá tươi ngon.

Quả nhiên còn sống thì sẽ có chuyện tốt đến với mình.

Không biết có phải nỗi sợ đã bị thức ăn ngon và ánh lửa ấm áp xua tan đi hay không, cuối cùng Trình Kiến cũng cảm thấy có chút sức lực, bắt đầu suy nghĩ một ít chuyện vụn vặt.

Tuy rằng Hứa Úy không phải là người thích nói chuyện nhưng cô được anh ta chăm sóc như vậy, có phải cô cũng nên nói gì đó để biểu đạt chút thiện ý hay không?

“Thượng tá Hứa Úy, cá ăn rất ngon.” Trình Kiến lớn gan lên tiếng, cô sợ sệt nhìn một bên mặt của Hứa Úy dưới ánh lửa, đột nhiên phát hiện người đàn ông trước mắt thật anh tuấn hơn nữa còn có rất nhiều mị lực.

Vẻ đẹp của anh ta có thể khắc vào trái tim của mỗi người, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa, từ đầu tới chân không một tỳ vết, diện mạo quá mức ưu việt tạo thành khí thế cách người ngàn dặm, Trình Kiến có thể nhìn không chớp mắt đường cong từ môi đến cằm của anh ta suốt một đêm.

“Nói ít thôi.” Hứa Úy quả quyết kết thúc cuộc nói chuyện, thậm chí câu đáp lại của anh ta cũng chỉ là muốn cô giữ im lặng.

Trình Kiến chớp chớp mắt có chút xấu hổ, xoay người chuẩn bị nằm xuống.

Đầu óc cô có vấn đề mới có thể nghĩ rằng thượng tá Hứa Úy muốn cảm nhận được sự thiện ý từ cô, cho dù cô có cầm súng tới gϊếŧ anh ta chắc anh ta cũng sẽ không để cô vào trong mắt.