Editor: Pingpong1105
Đường Mạch nhanh chóng che lại đôi mắt của Phó Văn Thanh đang đứng gần mình nhất, Mộ Hồi Tuyết cũng đồng thời bịt mắt Trần San San.
Đường Mạch cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, cậu nhóc trong l*иg ngực hắn run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trần San San lại bình tĩnh hơn nhiều, cô bé kéo tay Mộ Hồi Tuyết, giọng hơi khàn: "......Không sao." Hai từ này chính cô bé nghe xong cũng trầm mặc. Sau khi nhìn thấy cả thành phố Bắc Kinh giờ đây chỉ còn là đống đổ nát, Trần San San lại hé môi. Lúc này, giọng nói của cô bé cực kỳ kiên định: "Thật sự không sao."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cứ như thế, trước cảnh tượng hoang tàn vừa chấn động lại tráng lệ này, sáu người không tiếng động nhìn chăm chú hồi lâu.
Cuối cùng Phó Văn Đoạt vươn tay kéo rèm vào, mọi người lấy lại tinh thần.
Phó Văn Thanh lau khô nước mắt, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cơn buồn bã âm ỉ. Cậu nhóc biết Hắc tháp đã từng nói rằng trong vòng bảy ngày tới, mỗi ngày đều sẽ có hơn hai nghìn tòa tháp biến mất, đồng thời cả khu vực và nhân loại đang ở trong địa bàn đó cũng sẽ biến mất theo. Nhưng mà......
"Rõ ràng lúc đánh bại Đoàn trưởng Gánh xiếc đâu có khó lắm, bốn người cùng anh họ hợp sức thật sự không khó đến vậy. Nhưng mà vì sao, vì sao......"
Vì sao đến khi tận mắt chứng kiến nền văn minh nhân loại sụp xuống, cậu mới hiểu được trò chơi này tàn khốc như thế nào.
Bọn họ có thể cứu được ai không?
Mỗi ngày đều có hơn hai nghìn tòa tháp biến mất. Bọn họ chỉ có sáu người, mà toàn bộ thế giới tổng cộng có hơn mười lăm nghìn tòa.
Andre đột nhiên đứng lên: "Ta đến Berlin."
Mọi người hiểu ý gã, Mộ Hồi Tuyết cũng theo bản năng đứng lên: "Ta đi với ngươi."
Andre nhìn cô với ánh mắt tối sầm, nặng nề nói: "Ngươi ở lại."
Mộ Hồi Tuyết sửng sốt.
Andre liếc nhìn Mộ Hồi Tuyết một cái thật sâu, không hề nói một câu, gã cầm lấy áo lông ban nãy đã cởi ra để chữa thương, xoay người rời khỏi tòa nhà. Người đàn ông Nga cao lớn cường tráng đi trên con đường hoang vắng, trong khu Xương Bình nơi nơi đều là những người chơi từ Bắc Kinh chạy ra kịp, tất cả bọn họ đều hướng về phía Bắc.
Giữa tốp người đang xô đẩy chen chúc nhau, chỉ có một thân ảnh cao lớn lội ngược dòng, vững vàng hướng phương tây mà đi.
Nơi gã muốn đến là Châu Âu.
Cho dù có thể không đến kịp trong vòng bảy ngày, cho dù giữa đường gã có bất ngờ chết theo vì Hắc tháp biến mất, gã vẫn không thể không đi.
Phó Văn Đoạt đừng trên tầng cao của tòa nhà nhìn bóng dáng của Andre. Một lúc sau, anh nói: "Trước tiên hãy đến Bắc Kinh để xem còn ai may mắn sống sót không đã, ngày mai chúng ta sẽ đến Quảng Châu."
"Được."
Sau khi Hắc tháp biến mất, Bắc Kinh trở thành một khu phế tích không người. Mọi thứ như bị con đường chia ra làm hai phần, một bên không hề thay đổi, một bên như đã nát ra đến từng centimet.
Đường Mạch đứng giữa đường, đưa tay vươn đến nơi giao giữa hai khu. Hắn quay đầu nói: "Không sao cả. Xem ra hiện tại phương pháp sống sót qua bảy ngày là tìm một khu vực đã biến mất, chỉ cần ở trong đó là sẽ an toàn. Phần lớn mọi người hẳn là đều có thể nghĩ ra cách đó, có khi bọn họ sẽ sớm quay lại thôi, trốn ở đây vượt qua bảy ngày là yên ổn."
Mọi người hướng đến trường trung học số 80.
Thật tiếc, bọn họ không tìm được thành viên của Thiên Tuyển. Không biết mấy người đó đã chết trong thành Bắc Kinh hay đã thành công chạy trốn.
Gạch ngói vỡ vụn của những tòa nhà cao tầng chất thành đống trên mặt đất. Khi tất cả những công trình kiến
trúc hiện đại sụp đổ, người ta mới nhận ra rằng nền văn minh do con người xây dựng trên mảnh đất này đã vượt lên chính bản thân thiên nhiên.
Bắc Kinh, tại khu Triều Dương.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi tìm những người may mắn còn sót lại, hơn nữa lục soát đống phế tích một chút, muốn tìm ra thông tin về việc Hắc tháp biến mất. Trần San San và Phó Văn Thanh thì ở trong đó nghỉ ngơi. Đêm nay Phó Văn Thanh đã chịu một cơn chấn động lớn, cậu nhóc thừa nhận mình là đứa có năng lực kém cỏi nhất trong sáu người, nghĩ lại sự thất thố lúc hoàng hôn của mình, cậu không khỏi cảm thấy tự trách.
Nhưng rất nhanh, cậu bé kiên quyết đứng lên.
Chuyện cậu có thể làm không nhiều lắm, chỉ có thể cố hết sức tiêu hao dị năng của mình, tạo ra nước khoáng trị liệu cao cấp.
Trần San San viết viết gì đó lên vở, cô bé ngẩng đầu quan sát xung quanh, đột nhiên phát hiện Mộ Hồi Tuyết đã biến mất từ lúc nào. Cô bé nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi đứng lên tìm.
Ánh trăng sáng ngời chiếu lên khu phế tích của Bắc Kinh, xung quanh vô cùng trống trải hoang vắng, không hề có một bóng người lảng vảng.
Trần San San không hề biết, Mộ Hồi Tuyết cô bé muốn tìm đang nắm trên đỉnh tòa phế tích nhỏ bên cạnh. Cô gối đầu lên tay phải, nhìn ánh trăng chiếu sáng vằng vặc trên bầu trời. Một lúc sau, cô duỗi tay trái ra, nheo mắt lại. Ánh trăng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, bóng đen đổ xuống khuôn mặt của cô.
Cứ như vậy, hồi quy giả mạnh nhất thế giới đang đắm chìm trong ánh trăng sáng của đêm nay.
Năm phút sau, Mộ Hồi Tuyết cười nói: "Nếu đã đến đây thì sao không ra. Ta đã nghĩ chúng ta cũng xem như là bạn bè, hay...... là đồng đội rồi?"
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ sau khu phế tích.
Bọc một lớp áo lông thật dày, mặt chôn trong mũ, chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc. Andre từng bước từng bước dẫm nát thủy tinh vụn dưới chân, đi lêи đỉиɦ ngọn phế tích. Gã không nói gì, cũng không nói bản thân tại sao lại trở về, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết ngắm trăng, nói: "Ngươi quay lại làm gì."
Sau một lúc lâu trầm mặc, Andre nói với giọng thoáng buồn: "Ta đi được một nửa, vẫn là quyết định quay lại gϊếŧ ngươi." Giọng nói khựng lại, tầm mắt Andre chuyển động, liếc mắt đến bên cạnh một cái rồi lại quay đầu, nói với Mộ Hồi Tuyết: "Thật xin lỗi, nhưng chúng ta đều biết......Ngươi phải chết."
Mộ Hồi Tuyết: "Ngươi sợ chết không."
Ander: "Không sợ, nếu ngươi không muốn, ta có thể tự sát sau khi gϊếŧ ngươi."
Nhưng, ngươi phải chết.
Câu kế tiếp Andre không nói ra.
Mộ Hồi Tuyết đương nhiên biết ý tứ của gã, cô nhìn ánh trăng, cười: "Thật ra ta cũng không sợ chết. Nếu ngươi không sống vì bản thân, vậy người gϊếŧ ta vì gì? Ngươi vẫn muốn hồi sinh con gái ngươi, hay là vợ?"
"Ta sẽ không hồi sinh Valentina. Ta sẽ đáp ứng ngươi, tổng cộng ngươi chỉ gϊếŧ 78 người, vụ cá cược kia ta thua, cho nên ta sẽ không gϊếŧ ngươi để hồi sinh Valentina. Nhưng vẫn còn hơn ba triệu người sống trên thế giới này, đây là thế giới mà Valentina đã từng sống. Cho dù hơn ba triệu người kia đã chết hết...... Ta cũng không muốn để cho thế giới này biến mất. Cho nên, ngươi biết đấy, ta phải hồi sinh hắn."
"Cho dù có thể đó không phải sự thật, gϊếŧ ta hồi sinh hắn, chúng ta cũng không nhất định sẽ tìm được tòa tháp cuối cùng?"
Andre khép miệng, không lên tiếng nữa.
Mộ Hồi Tuyết duỗi hai tay, nhìn trăng rồi cười: "Nhưng cho dù hy vọng chỉ có 1/100 cũng không thể từ bỏ, phải không." Ngay sau đó, cô nói: "Trốn cái gì nữa, ra đây đi."
Vài giây sau, Trần San San yên lặng lộ mình từ sau núi phế tích.
Vừa rồi khi Andre và Mộ Hồi Tuyết nói chuyện, hai người đều dùng tiếng Nga. Mộ Hồi Tuyết quay đầu nhìn cô bé, dùng tiếng Nga nói: "Ngươi nghe hiểu không."
Đứa trẻ nhỏ như vậy, không hiểu tiếng Nga mới là bình thường.
Nhưng đây là Trần San San.
Cô bé im lặng một lát, dùng tiếng Nga trả lời: "Thầy đã dạy ta."
Mộ Hồi Tuyết ngạc nhiên trong chốc lát, nói tiếp: "Ngươi là đứa trẻ thông minh nhất ta từng thấy. Ta biết đây là dị năng của ngươi, nhưng mà ta khá tò mò, ban nãy ta và Andre nói chuyện, ngươi có biết chúng ta nói gì không?" Cô nháy mắt xảo quyệt, "Nếu ngươi đoán đúng, ta sẽ tặng ngươi một bí mật, thế nào."
Trần San San rất muốn nói rằng mình không cần phải biết bí mật của Mộ Hồi Tuyết, nhưng cô bé không nói được câu nào, chỉ nhắm mắt soát lại cuộc trò chuyện của hai người kia trong đầu. Khi cô bé mở mắt liền bình tĩnh nói: "Gϊếŧ người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian sẽ có thể hồi sinh một người chơi đã chết trong trò chơi. Andre quay về là bởi vì hắn không dám chắc rằng ngươi có thể tự sát, tự gϊếŧ mình để hồi sinh người kia, hắn lo ngươi sợ chết, cho nên hắn muốn tự tay gϊếŧ ngươi."
Nghe lời này, Andre lộ ra thần sắc kinh ngạc, lần đầu tiên gã nhìn Trần San San như vậy.
Đây không phải lần đầu Mộ Hồi Tuyết và đứa trẻ này đối mặt, cô ôm đầu gối mình, ngồi dưới đất, cực kỳ hứng thú nhìn Trần San San: "Tiếp đi."
"Andre nói gϊếŧ ngươi không phải để hồi sinh vợ và con gái của mình, bây giờ xem ra, trước đây hắn đuổi theo muốn gϊếŧ ngươi là để hồi sinh vợ con. Nhưng giờ hắn không muốn nữa. Không phải vì người thân hắn, hắn vẫn muốn gϊếŧ ngươi nhưng quyết tâm đã tăng lên, vậy chỉ có thể là vì một nguyên nhân......Người mà hắn muốn hồi sinh có liên quan tới trò chơi công tháp tầng bảy." Dừng một chút, Trần San San ngẩng đầu, nói một cách chắc chắn: "Người kia biết tòa tháp cuối cùng ở đâu."
Mộ Hồi Tuyết bật cười, cô vỗ tay: "Ngươi đúng là đứa trẻ thông minh nhất ta gặp qua. Không, có khi ngươi là người chơi thông minh nhất ta gặp qua ấy chứ. Đáp án của ngươi đúng tám chín phần rồi, trừ việc ta và Andre cũng không dám khẳng định tên kia có tìm được tòa tháp cuối hay không. Nhưng mà ngươi có thể đoán xem người mà Andre muốn hồi sinh là ai. Tốt bụng nhắc nhở, ngươi có quen người kia đó."
Trần San San siết chặt ngón tay, nhìn Mộ Hồi Tuyết.
"......Là anh ta sao?"
"Đúng."
Trần San San gần như buột miệng: "Vì sao chứ!"
Mộ Hồi Tuyết hỏi ngược lại: "Không phải ngươi cũng biết lý do sao, chỉ có hắn biết tòa tháp cuối cùng ở đâu."
Trần San San hé miệng, rất nhanh cô bé tỉnh táo lại. Cô bé liếc mắt nhìn Mộ Hồi Tuyết một cái, rồi lại nhìn Andre.
Giữa khu phế tích ở Bắc Kinh, cô gái tóc đuôi ngựa mặc đồ đen kia ngồi trên nơi cao nhất của một núi đổ nát, mỉm cười nhìn cô bé. Ánh trăng chiếu lên người cô, trông vừa cô đơn lại lạnh lẽo. Mà bên cạnh cô, người chơi Nga cao lớn cường tráng kia yên lặng đứng, trong mắt gã không có sát khí, nhưng sự chú ý của gã vẫn ở trên người cô gái đồ đen.
Chỉ cần cô chạy, gã sẽ đuổi theo, sau đó dùng tất cả phương pháp có thể để gϊếŧ cô.
Mộ Hồi Tuyết cũng chẳng có ý định chạy trốn, ngay lúc Trần San San xoay người rời đi, cô nói: "Để con bé gϊếŧ ta đi."
Bước chân Trần San San khựng lại, cô bé quay đầu.
Andre cúi đầu nhìn: "Nó sao?"
Mộ Hồi Tuyết buông tay: "Nếu đều phải chết thì ai gϊếŧ mà chẳng được? So với ngươi thì ta muốn chết trong tay một đứa nhóc hơn. Chắc do em ấy đáng yêu hơn ngươi."
Andre nghiêm túc nhìn Mộ Hồi Tuyết, gã thấy Mộ Hồi Tuyết vẫn còn đang cười, nhưng ánh mắt cô kiên định, ôm chắc quyết tâm chuẩn bị chết.
Bọn họ cũng chẳng phải kẻ hèn sợ tử.
"Được."
Người đàn ông cao lớn xuống khỏi khu phế tích, không nói muốn tự tay gϊếŧ Mộ Hồi Tuyết nữa.
Lần đầu tiên Trần San San cảm thấy lúng túng. Cô bé đứng trên đỉnh đống đổ nát, nhìn thấy Mộ Hồi Tuyết lắc tay lấy ra một cái la bàn tinh xảo. Cô nói: "Thật ra lúc trước khi ta bảo Phó Văn Đoạt và Đường Mạch gϊếŧ mình, ngoài miệng ta nói muốn chết vậy thôi, chứ thật ra ta vẫn muốn sống. Đừng hiểu lầm, ta không có sợ chết như Fly, ta cũng không muốn tiếp tục sống như vậy. Nhưng trên thực tế, tựa như lời Đoàn trưởng Gánh xiếc nói hôm nay, hắn không gϊếŧ được ta, tất cả các ngươi không ai gϊếŧ được ta. Bởi vì...... Ta có cái la bàn này."
Lấy la bàn sai trái ra, tay kia của Mộ Hồi Tuyết cầm lấy một con dao găm. Cô đâm mũi dao vào giữa trái tim mình, ấn mạnh vào sâu bên trong.
Trần San San cả kinh: "Ngươi?!"
"Không sao, vết thương thế này kể cả không có la bàn thì ta cũng không chết được." Dao găm kéo theo một tia máu, Mộ Hồi Tuyết xoa máu bên miệng, dùng máu trên dao găm nhỏ lên la bàn. Cô cực kỳ kiên nhẫn nhiễm đỏ kim chỉ nam, nói: "À nói tiếp, cô bé như ngươi thông minh thật, rất lâu về trước, cái lần mà ta thông quan Hắc tháp tầng bốn, cũng là khi hai thế giới dung hợp, ngươi có thể đoán được vì sao rõ ràng ta đã thông đóng tầng bốn lại đột nhiên thất bại, qua mười ngày nữa mới thành công không?"
Ba tháng trước, Hắc tháp đột nhiên cất tiếng ca cho một người chơi xa lạ. Hắc tháp vốn lạnh lùng lại ca ngợi vị người chơi kia hết sức nhiệt tình, không chút nào giấu diếm rằng mình rất thích kẻ này.
Lúc ấy Mộ Hồi Tuyết thông đóng Hắc tháp tầng bốn, suýt nữa đã mở ra phiên bản 4.0. Nhưng bỗng nhiên lượt thông quan của cô bị đứt đoạn, Hắc tháp cũng tạm hoãn cập nhật. Chờ thêm nửa tháng, cô mới chính thức thông quan, khởi động phiên bản 4.0 của Hắc tháp.
Trần San San suy tư nói: "Do la bàn sai trái sao?"
Mộ Hồi Tuyết: "Ui, ngươi thông minh thật à nha."
Dù không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng không gì có thể ngăn cản Trần San San hiểu ý tứ câu đó. Cô bé nói: "Vừa nãy ngươi bảo do có la bàn sai trái nên ngươi không chết được đâu. Sau đó lại hỏi ngay câu đó. Rõ ràng ngươi thông quan tầng bốn thất bại là do la bàn."
"Rốt cuộc ngươi đoán sai rồi."
Trần San San sửng sốt.
"Không phải do la bàn sai trái. Lúc ta công tháp, chẳng qua là muốn một BOSS Hắc tháp gϊếŧ ta, chết trong trò chơi. Ta không muốn một hồi quy giả gϊếŧ ta để hồi sinh kẻ khác, cũng không muốn đưa hai mươi sáu vạn thời gian nghỉ ngơi cho một hồi quy giả gϊếŧ người như ma, cho nên ta chọn cách tiến vào trò chơi công tháp tầng bốn. Nhưng tiếc thật, ta lại thông đóng cái trò chơi đó. Ngay lúc ta thông quan, ta đã nhìn thấy cái la bàn này......" Máu của Mộ Hồi Tuyết hoàn toàn nhuộm đỏ cái la bàn, cô cười: "Quái vật bình thường trong Hắc tháp không gϊếŧ được ta, vậy cái la bàn này thì sao? Cho nên ngay khi thông quan, ta liền cướp lấy la bàn sai trái."
Hai mắt Trần San San mở to, cô bé nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng chưa từng nghĩ đến việc Mộ Hồi Tuyết ngưng đọng Hắc tháp tầng bốn vì cướp đi một đạo cụ hiếm có.
Máu tươi chảy từ trên la bàn xuống, ngay một giây khi máu chạm đất, cổ họng Mộ Hồi Tuyết bật ra một tiếng rên. Sắc mặt cô tái nhợt trong nháy mắt, giống như có gì đó vừa bị hút đi từ thân thể.
Mộ Hồi Tuyết ném la bàn xuống đất, cái la bàn nhỏ này tạo thành một đường parabol bay vèo xuống. Nhưng mới được một nửa, nó đã biến mất trong không khí.
Mộ Hồi Tuyết: "Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái nói đúng, người chơi vốn không thể có được loại đạo cụ này, đây là BUG, BUG do dị năng của ta gây nên. Mà tất cả mọi thứ bây giờ có lẽ là sự trả thù của Hắc tháp."
Não bộ Trần San San nhanh chóng vận chuyển, cô bé đoán được vài khả năng, nhưng vẫn không dám xác định.
Xử lý xong la bàn sai trái, trả thứ trộm được đó cho Hắc tháp, Mộ Hồi Tuyết phủi quần áo rồi đứng lên. Cô đi đến trước mặt Trần San San, cười: "Được rồi, giờ ngươi có thể tùy ý gϊếŧ ta. Ta sẽ không phản kháng."
Trần San San ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng không nhịn được mà nói: "......Tại sao lại là ta?"
Mộ Hồi Tuyết hơi sửng sốt, hình như không nghĩ tới cô bé sẽ hỏi câu đó.
Cô cúi đầu nhìn đứa trẻ vẫn luôn vô cùng bình tĩnh lại kiên cường đến đáng sợ này, thật lâu sau, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần San San: "Tại sao ấy à, bởi vì ngươi rất giống người mà trước đây ta đã hồi sinh, rồi sau đó lại tự tay gϊếŧ chết."
Trên gương mặt Mộ Hồi Tuyết là nụ cười vừa hoài niệm lại có phần bất đắc dĩ, Trần San San nhìn dáng vẻ này của cô, môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì.
Qua vài giây, cô bé bình tĩnh nói: "Nếu ngươi đã quyết định chết, vậy ta muốn bảo anh Đường Mạch gϊếŧ ngươi."
Mộ Hồi Tuyết tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
Trần San San nghiêm túc phân tích: "Chắc ngươi cũng đã đoán được, dị năng của anh Đường Mạch có thể thu thập dị năng của người khác. Nhưng dị năng này thật sự quá mức nghịch thiên, cho nên nếu dị năng càng mạnh, xác suất thu thập của anh ấy càng thấp. Trên thực tế, nếu anh ấy muốn lấy loại dị năng như của ngươi thì chỉ có cách gϊếŧ chết ngươi mà thôi." Trên gương mặt ngây thơ đơn thuần của cô bé là thần sắc vô cùng nghiêm túc, cô bé nói một cách không hề khách sáo: "Nếu ngươi đã quyết định chết, không bằng để anh Đường Mạch lấy dị năng của ngươi."
Mộ Hồi Tuyết: "......"
Mộ Hồi Tuyết vươn ngón tay, dùng sức búng vào trán Trần San San một cái.
Trán cô gái nhỏ đỏ ngay lập tức, cô bé giơ tay lên che lại.
Mộ Hồi Tuyết mặt không cảm xúc nói: "Điểm này ngươi chẳng giống em ấy chút nào. Rõ ràng ta phải chết, ngươi không thể nói gì dễ nghe chút sao? Cô bạn nhỏ, làm người không thể như vậy, có biết không."
Trần San San ngẩng đầu, đúng lý hợp tình nói: "Ta có thể gọi anh Đường Mạch tới không?"
Mộ Hồi Tuyết: "......"
"Được, đi đi, ta ở đây chờ các ngươi."
Trần San San: "Được."
Trần San San xoay người chạy đi, Mộ Hồi Tuyết nhìn bóng dáng cô bé, một lát sau, cô lại nằm xuống, để cho ánh trăng sáng chiếu lên người mình, từng giây trôi qua cũng lãng phí, đời này sẽ không thể gặp lại cảnh đẹp thế này nữa.
Mà cô cũng không biết, ngay khi nữ sinh tóc ngắn chạy xuống khỏi tòa phế tích, cô bé gắt gao xiết chặt ngón tay mình. Móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, cô gái nhỏ lý trí đến mức khiến người ta giận sôi, trước sống chết vẫn có thể không chút lưu tình đưa ra sự lợi dụng cuối cùng, vắt sạch sẽ giá trị sinh mệnh của người khác, cô bé khóc rồi.
Nhưng ngay khi nước mắt chảy xuống, cô bé nâng tay lau sạch, trở lại dáng vẻ bình tĩnh như trước.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa trở lại khu phế tích liền gặp Trần San San.
Cô bé mặt không thay đổi nhìn Đường Mạch, kể lại mọi việc cho hắn. Đường Mạch cực kỳ ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Hai người khẽ gật đầu, sau đó cùng nhau đi lên ngọn phế tích nhỏ kia, rất nhanh đã thấy Mộ Hồi Tuyết.
Thấy bọn họ đến, Mộ Hồi Tuyết vươn người, đứng lên.
Cô bước đến trước mặt Trần San San, lại vươn tay búng trán cô bé.
Andre đã lặng lẽ nấp rất lâu, thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, gã cũng đi tới, đứng một bên không nói lời nào.
Mộ Hồi Tuyết cười sang sảng: "Ngươi đã nghe chuyện của bọn ta rồi nhỉ? Thật ra ta cũng chẳng quan tâm việc có chết hay không, ta không sợ chết, đôi khi có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, có lẽ ta chết mới có giá trị. Andre nói đúng, muốn Hắc tháp đưa ra ba manh mối thì nhất định ta phải chết. Nếu ngươi không ra tay thì Andre cũng sẽ ra tay, thậm chí tự ta cũng sẽ ra tay. Nhưng nếu ta tự sát sẽ rất lãng phí, không thể cho ngươi dị năng. Cho nên không bằng chúng ta lợi dụng nó, ngươi gϊếŧ ta đi, Đường Mạch."
Phó tiểu đệ biết được sự việc từ Trần San San, cậu nhóc nói: "Không đúng, Mộ tỷ tỷ, chị thật sự phải......"
Cậu bé nói không nổi từ kia. Cậu hoàn toàn không hiểu, rõ ràng ban ngày mọi người còn cùng nhau tiến công chiếm đóng Hắc tháp, thông quan trò chơi, tại sao đột nhiên mọi chuyện lại thành như này.
Mộ Hồi Tuyết có sự kiên nhẫn dư thừa đối với trẻ con, cô ngồi xổm xuống, xoa đầu Phó Văn Thanh. "Nơi này vốn đã không có chỗ cho ta." Cô vuốt ve đầu cậu nhóc, hướng cho cậu nhìn thấy khung cảnh hoang tàn trước mắt. "Không phải tự nhiên mà ta và Andre lại hiểu được ý tứ của Hắc tháp ngay khi nhìn thấy cái manh mối kia, bọn ta biết có ngày này, chỉ là cho đến bây giờ, khi Bắc Kinh biến mất ngay trước mắt, bọn ta mới chấp nhận đối mặt."
Phó Văn Thanh cắn chặt răng, cậu nhóc rất muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Phó Văn Đoạt: "Thật sự phải như vậy à?"
Mộ Hồi Tuyết nhướng mày, nhìn về phía anh: "Phó thiếu tá, ta đã ném la bàn sai trái đi, trả lại cho Hắc tháp rồi, giờ ngươi mới nói câu này với ta?"
Phó Văn Đoạt không trả lời, ban nãy anh đâu có ở đây.
Đường Mạch cũng nói: "Ngươi không cần thiết phải như vậy, vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng. Có lẽ còn bước ngoặt nào đó, còn có cách khác để tìm ra tòa tháp kia."
"Sau đó chứng kiến trong sáu ngày, mỗi ngày đều có hơn vạn người ra đi theo Hắc tháp sao?" Mộ Hồi Tuyết mỉm cười, "Nếu Hắc tháp đã đưa ra cái manh mối kia thì nghĩa là nó là cách duy nhất. Hôm nay ngay khi Grea nói muốn trả thù ta, ta liền hiểu được một số thứ."
"Đường Mạch, rõ ràng cái tên kia may mắn lắm mà, tại sao đột nhiên anh ta lại xui đến mức đó, đυ.ng phải hai người chơi là đồng đội cùng nhau ra ngoài. Chỉ cần người ra ngoài không phải hai người chơi kia, thậm chí chỉ có một trong số họ thôi, hắn cũng sẽ không chết. Nhưng mà hắn lại chết. Bây giờ xem lại, đây không phải Hắc tháp trả thù hắn, mà là Hắc tháp trả thù ta."
"Có lẽ không phải chỉ có hắn mới có thể tìm được tòa Hắc tháp kia,mà là cũng chỉ có hắn mới có thể tiến công chiếm đóng nó."
"Cho nên...... Đường Mạch, gϊếŧ ta đi."
Đường Mạch nắm chặt ngón tay, yên lặng nhìn Mộ Hồi Tuyết. Sau một lúc lâu, hắn lấy ra hai con dao găm hình bướm từ trong túi.
Mộ Hồi Tuyết nhìn về phía Trần San San, vẫy vẫy tay với cô bé, nở một nụ cười sáng ngời: "Sau này thay ta phơi ánh trăng nhiều một chút. Ban nãy ta nói, nếu ngươi đoán đúng ta sẽ cho ngươi biết một bí mật nhỉ. Thật ra ta cũng chẳng có bí mật gì, chỉ là thật lâu trước kia khi ta vẫn chưa gϊếŧ người mà rất giống ngươi ấy, em ấy nói muốn trở lại địa cầu, muốn ngắm trăng. Thế giới của hồi quy giả không có mặt trăng đâu, chỉ có ban ngày. Giờ ta chuyền cây gậy cho ngươi, ngươi nhớ ngắm trăng thật nhiều nhé."
Sắc mặt Trần San San bình tĩnh, nhưng cô bé không nói gì.
Mộ Hồi Tuyết cười: "Được không?"
Trần San San: "......Được."
Lúc này, Đường Mạch chạy tới trước mặt Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn: "Vậy bắt đầu nào......"
Cô nâng mắt, ánh mặt cực kỳ kiên định, gằn từng tiếng nói: "Đường Mạch, gϊếŧ ta, hồi sinh Bạch Nhược Dao."
Giọng nữ nhẹ nhàng hòa vào trong gió đêm, Mộ Hồi Tuyết nhếch môi, nở một nụ cười thản nhiên.
Hai ngày trước, ở Hắc tháp tầng sáu, trên con tàu của Noah.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không để ý rằng, ngay khi bọn họ mở ra mảnh giấy màu đỏ của mình, thấy rõ mười hai chữ trên đó; Mộ Hồi Tuyết và Andre cũng mở cái của mình ra, nhìn kỹ dòng chữ.
Chỉ có ba chữ, nhưng ba chữ này đủ để khiến hai người chơi trình độ tầng sáu siêu cường đại ngơ ngác tại chỗ, thật lâu sau vẫn không hoàn hồn.
Ngay khi nhìn thấy ba chữ đó, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy một sự bỡn cợt rất lớn.
Mộ Hồi Tuyết cùng Andre nhìn manh mối xong, mảnh giấy liền hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí. Nhưng ba chữ kia đã khắc sâu vào lòng họ, đâm thủng ánh mắt họ, vĩnh viễn không thể phai mờ. Đó là ba chữ ----
『 Bạch Nhược Dao 』
"Thật ra ánh trăng hôm nay cũng rất đẹp."
Ánh gươm màu bạc lóe qua, giờ khắc này lại càng sáng hơn ánh trăng.