Chương 20: Tác dụng của Trứng Gà Tây

Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 20: Tác dụng của Trứng Gà Tây

Phó tiên sinh, anh lại nợ tôi một việc!

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Đường Mạch tập trung lắng nghe, có tiếng rè rè rẹt rẹt vang lên trong đầu cậu.

Âm thanh này rất bé rất lạ, nếu không để ý thì sẽ không phát hiện ra. Nó không giống tiếng gió, cũng không giống tiếng lá cây xào xạc, nó giống với tiếng xẹt xẹt của tivi đen trắng đời cũ mà hồi nhỏ Đường Mạch từng nghe.

Sau khi Hắc Tháp tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu, tất cả đồ điện tử đều không có tín hiệu. Từ tivi, máy tính cho đến di động, toàn bộ đều biến thành cục gạch. Chẳng ai dùng đồ điện vào lúc này, đương nhiên càng không mò đến tivi đen trắng cũ rích.

Thế nhưng Đường Mạch lại chắc chắn bảy tám phần, đây là âm thanh của tivi đen trắng.

(Xin lỗi nếu làm phiền mọi người, nhắc đến TV đen trắng lại muốn nghe "TV in Black & White" của Lana Del Rey - xuất sắc <3)

"Giọng nói vang lên trong đầu cậu sao?"

Đối phương đã không trả lời mà còn hỏi ngược lại. Đường Mạch ổn, rất ổn!

"Ừm, vang lên trong đầu."

"Có thể là do cách thức liên lạc lần này không giống với lần trước?". Âm thanh rẹt rẹt càng lúc càng rõ, cẩn thận nghe ngóng còn có thể nghe thấy tiếng va chạm của kim loại, nhưng giọng nói của người kia lại rất bình tĩnh: "Vừa rồi tôi không gõ ba lần lên Trứng Gà Tây."

Đường Mạch bắt được ý rất nhanh: "Ý anh là..."

"Hiện tại, tôi muốn sử dụng quả trứng này. Mạch tiên sinh, tạm thời gọi cậu như vậy đi, bây giờ tôi đang ở trong một trò chơi rất quái dị của Hắc Tháp. Tình huống cụ thể tôi không tiện giải thích, tôi đoán trò chơi này không hề đơn giản. Cho nên tôi muốn trứng gà chừa lại cho mình một đường lui."

Đường Mạch hiểu rõ câu này có nghĩa là gì, ánh mắt căng chặt, chờ đón tin tức mà Đường Mạch muốn nghe nhất từ miệng đối phương: "Quả trứng này kêu Mạch Mạch, là một đạo cụ lưu trữ trò chơi (Save game). Nếu cậu đã từng chơi game, hẳn sẽ biết cái gì gọi là lưu trữ đúng không?"

Đường Mạch không ngờ Trứng Gà Tây vậy mà lại có tác dụng như thế!

Rất nhiều tựa game nhập vai đều có chức năng lưu trữ trò chơi, người chơi có thể lưu trữ bất kỳ lúc nào, sau đó thoát ra, lúc vào lại có thể tiếp tục chơi từ thời điểm lưu trữ cuối cùng hoặc trước đó. Hơn nữa, lỡ chẳng may nhân vật trong game chết đi, có thể đọc lại lưu trữ rồi tiếp tục qua cửa.

(Đơn giản hơn thì đó chính là Save game và Load game. Người chơi "Save game" khi đang chơi, rồi sau đó nhân vật trong game bị chết, có thể "Load saved game" để chơi lại từ lúc nhân vật chưa chết.)

Đạo cụ lưu trữ trò chơi, sáu chữ này nghe thì đơn giản, nhưng lại là Thần khí nghịch thiên trong Hắc Tháp!

Ngay lập tức, hóc môn adrenalin nhảy vọt làm tăng tốc độ lưu thông máu trong người Đường Mạch. Bất kỳ ai biết mình đang sở hữu một vật có thể lưu trữ thì đều khó giữ nổi bình tĩnh.

Đường Mạch im lặng, đối phương cũng hiểu tin tức vừa rồi của mình quan trọng cỡ nào. Hắn cho Đường Mạch một chút thời gian thích ứng, không lên tiếng quấy rầy. Bởi vì ngay cả hắn khi biết mình nhận được đạo cụ lưu trữ cũng suýt mất bình tĩnh nữa là Đường Mạch.

Một phút sau, Đường Mạch trấn định lại, mới hỏi: "Hạn chế là gì?"

Hắc Tháp không thể hào phóng cấp cho người chơi một đạo cụ không có hạn chế nào được. Nếu có, vậy đạo cụ này chẳng khác gì Thần khí gian lận phá hỏng tính công bằng của trò chơi.

Đối phương sớm biết Đường Mạch sẽ hỏi như vậy, rất nhanh trả lời: "Có ba hạn chế!"

"Thứ nhất, cứ mỗi bảy ngày thì có thể sử dụng một lần, không cộng dồn thời gian."

"Thứ hai, thời gian lưu trữ tối đa 1 giờ, chỉ lưu trữ trò chơi trong Hắc Tháp, vượt quá thời gian cho phép, đạo cụ sẽ mất hiệu lực. Sau khi kết thúc quá trình lưu trữ có thể tuỳ thời tiến hành đọc lại lưu trữ."

"Thứ ba, là lý do mà tôi tìm cậu."

Đường Mạch nhíu mày: "Lý do gì?"

"Khi sử dụng Mạch... sử dụng đạo cụ lưu trữ, bắt buộc hai bên sở hữu phải kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ cùng lúc. Có nghĩa là, cả tôi và cậu đều không thể một mình kϊƈɦ hoạt."

Hắn dừng một chút, sau đó lại nói: "Mạch tiên sinh, cách để kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ chính là vẽ một chữ "S" lên vỏ trứng."

Đường Mạch rốt cuộc hiểu được vì sao một người thâm trầm như vậy lại muốn tiết lộ bí mật của Trứng Gà Tây với mình. Nếu không có Đường Mạch trợ giúp thì Trứng Gà Tây trong tay hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi. Đã không ấp nở ra con, ăn vào chắc cũng chán, lại còn tốn chỗ trong ba lô.

Đường Mạch nghĩ nghĩ, hỏi thẳng: "Lúc nào anh cần kϊƈɦ hoạt lưu trữ?"

Trêи đời chẳng có ai cho không ai cái gì!

Đường Mạch biết vị Phó tiên sinh này nói ra tác dụng của Trứng Gà Tây là vì muốn cậu hỗ trợ kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ. Tất nhiên, hắn cũng phải nói cho Đường Mạch biết cách dùng, chứ không thì cậu mở bằng gì? Hiện tại Đường Mạch đã biết công năng của Trứng Gà Tây, vậy thì cũng nên báo đáp chứ nhỉ?

Đối phương ngừng trong giây lát, có vẻ không nghĩ tời Đường Mạch lại quyết định nhanh như vậy, hắn thấp giọng nói: "Hiện tại. Cảm ơn."

Đường Mạch cầm Trứng Gà Tây, ngón trỏ vẽ một hình chữ "S" lên thân trứng.

Dứt nét, chữ "S" trêи vỏ trứng bắt đầu lập loè, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, có vẻ đang bắt đầu tiến hành lưu trữ.

"Trong thời gian lưu trữ, cả hai bên sẽ dùng chung sóng thông tin. Cho nên xin lỗi, 1 giờ tới cậu sẽ bất đắc dĩ phải nghe tiếng động ở chỗ tôi."

Đường Mạch tiếp theo cũng không có việc gì cần làm. Đám nhóc đã ngủ, Lê Văn cũng đã quay lại sân vận động nghỉ ngơi.

Một mình cậu tản bộ trong vườn trường, dưới chân là lá cây bạch quả khô héo, giẫm lên phát ra tiếng rột roạt rột roạt. Một tiếng đồng hồ phải nghe âm thanh trò chơi trong đầu cũng không phải chuyện gì to tát, thế nhưng Đường Mạch lại nói: "Phó tiên sinh, sao anh không nói trước với tôi?"

💛

Ở trong một không gian rộng lớn vô biên khác, bốn phía thuần một màu trắng, bầu trời mặt đất cũng trắng, trêи mặt đất ngổn ngang đủ loại đồ điện gia dụng kiểu cũ. Từ máy giặt rách nát, cho đến máy khâu, radio, thêm cả mấy trăm cái tivi đen trắng, chất đống trong thế giới trắng loá này hệt như phế thải.

Một thanh niên cao lớn anh tuấn đi xuyên qua đám phế liệu, tay trái cầm một quả Trứng Gà Tây màu trắng, hình chữ "S" trêи vỏ trứng cũng đang nhấp nháy. Câu "sao anh không nói trước với tôi" kia vừa truyền ra, Phó Văn Đoạt chợt dừng bước, chân mày giật giật.

"... Là vì, sau khi tôi mở ra lưu trữ mới biết có hạn chế này"

Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Nhưng anh đang quấy rầy thời gian của tôi."

Phó Văn Đoạt cười một tiếng, không nói nữa, tiếp tục tiến về phía trước.

💛

Đường Mạch thả Trứng Gà Tây vào túi, chắp tay sau lưng tiếp tục đi dạo trong sân trường. Bên tai cậu vang lên đủ các loại âm thanh kỳ quái, lúc là tiếng máy khâu lạch cạch lạch cạch, lúc lại là tiếng l*иg máy giặt đang quay. Nhưng lạ nhất là người kia từ nãy đến giờ vẫn chẳng nói câu nào.

Đường Mạch nói mình bị quấy rầy, không phải muốn trêu chọc đối phương, mà là cố tình nói cho đối phương biết: Anh lại nợ tôi một việc rồi đấy!

Phó tiên sinh dùng bí mật của Trứng Gà Tây để đổi lấy sự hỗ trợ của Đường Mạch, đáng lẽ không ai nợ ai. Nhưng hiện tại đối phương lại nợ Đường Mạch, việc này đương nhiên có lợi cho Đường Mạch.

Vị Phó tiên sinh kia không nói lời nào, Đường Mạch cũng sẽ không chủ động lên tiếng. Cậu đi lòng vòng quanh sân trường tầm 20 phút, sau đó quay về ngồi ở hồ nước trước cửa thư viện, mặt không cảm xúc nhìn bóng trăng dưới nước. Còn bốn mươi phút!

Đường Mạch bắt đầu tự hỏi bốn mươi phút tiếp theo nên làm gì để gϊếŧ thời gian, có điều Phó tiên sinh cũng không để cậu chờ lâu như vậy.

Năm phút sau, tiếng đánh đấm kịch liệt bất chợt truyền đến, Đường Mạch nghiêm mặt, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên kia.

Cậu nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên liên tiếp, khoảng cách giữa mỗi lần công kϊƈɦ tuyệt đối không vượt quá 0.5 giây, hình như có rất nhiều thứ quỷ quái đang tấn công Phó tiên sinh. Trong vòng năm phút sau đó, đối phương không hề lên tiếng, nhưng liên tục đánh đấm mười phút, hắn bắt đầu thở dốc.

Vô số âm thanh của vật nặng rơi xuống đất biểu thị người kia đã hạ gục được rất nhiều đối thủ.

Thế nhưng, kẻ địch của hắn vẫn không ngừng tấn công. Tiếng va chạm nhiều lên, thậm chí còn có tiếng dao chém qua vật nặng.

Thời gian lưu trữ đã qua 55 phút, Đường Mạch thẳng lưng, cẩn thận chú ý từng âm thanh trong đầu, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Dù không thể tận mắt chứng kiến những gì đối phương trải qua, nhưng chỉ cần nghe tiếng động, Đường Mạch cũng nhận ra được năng lực thực chiến của vị Phó tiên sinh này mạnh như thế nào. Ba mươi phút chiến đấu liên tục, không nghỉ một giây. Số lượng đối thủ lên tới con số hàng trăm, hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Thật sự quá cường!

Đùng!

Một tiếng nổ như sấm rền vang lên.

Đường Mạch bị chấn động quá mức không nghĩ được gì nữa, vị Phó tiên sinh kia sao rồi?

"Không trụ nổi nữa..." Giọng nói khàn khàn truyền tới.

Đường Mạch lập tức nói: "Thời gian lưu trữ chỉ còn 1 phút, mau đọc lại lưu trữ!"

"Không kịp rồi."

Đường Mạch sửng sốt, còn chưa hiểu những lời này là sao thì mọi âm thanh trong đầu đột nhiên im bặt. Đường Mạch nhanh chóng lấy ra Trứng Gà Tây, chỉ thấy chữ "S" trêи vỏ trứng đã biến mất, trứng gà cũng tắt lịm.

Thế mà giây tiếp theo, Trứng Gà Tây lại sáng lên, là dấu hiệu đối phương chủ động liên lạc.

"Tôi thất bại trong trò chơi, vừa rồi đã đọc lại lưu trữ."

Hết thảy chỉ phát sinh trong vòng có mười giây. Mười giây trước, Đường Mạch nhớ rõ người này còn khàn cả giọng, hơi thở nặng nề giống như bị thương rất nặng. Nhưng giọng nói hiện tại của hắn chả khác gì so với một tiếng trước, tiếng rẹt rẹt quen thuộc lại vang lên bên tai Đường Mạch.

Đường Mạch nhíu mày: "Phó tiên sinh, vừa rồi anh nói không kịp đọc lưu trữ, vậy..."

"Để kϊƈɦ hoạt lưu trữ cần vẽ một chữ "S", để đọc lưu trữ cần vẽ một chữ "L". Một cái là "Save", một cái là "Load". Lúc nãy tôi phải chiến đấu với một con quái vật trong Hắc Tháp, nhưng nó quá mạnh. Chỉ còn chưa tới một phút, tôi không kịp vẽ chữ "L" thì đạo cụ lưu trữ đã mất hiệu lực."

(Vì bạn Đoạt đã giải thích như vậy, nên từ giờ mình sẽ chuyển đọc lưu trữ thành load game/ load lại trò chơi nhé, nghe có vẻ quen tai thuận miệng hơn.)

Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng: "Anh không kịp đọc lưu trữ, vậy anh..."

"Còn có một cách khác để load lại trò chơi." Giọng nói của đối phương thong thả bình tĩnh, "Nếu tử vong trong vòng một giờ kể từ khi bắt đầu tiến hành lưu trữ, trò chơi sẽ tự động load lại từ thời điểm lưu trữ. Cho nên, vừa rồi là tôi tự sát."

Đường Mạch trầm mặc.

Lúc cấp bách, không chút do dự tự kết liễu chính mình để đổi lấy một tia hy vọng sống sót, nếu là Đường Mạch thì cũng sẽ làm như vậy. Có điều, cậu có quyết đoán được như đối phương không?

"Lãng phí của cậu một giờ, hiện tại cậu còn bận không? Thật xin lỗi."

Một-giờ-nhìn-trăng-ngắm-sao-Đường Mạch: "Không sao, đừng ngại!" Về sau nhớ trả nhân tình là được, không cần khách khí.

"Vừa rồi là tôi tiến hành công tháp tầng thứ hai." Hắn dùng giọng nói trầm thấp, ngữ điệu bình thản nói ra một chuyện mà bất kỳ ai nghe được cũng đều sửng sốt: "Khi thực lực của người chơi đạt tới một cấp độ nhất định thì sẽ bị Hắc Tháp cưỡng ép công tháp. Đây là một trong những cách để kϊƈɦ hoạt chế độ công tháp, tôi đoán là còn có nhiều cách khác."

Đường Mạch mới nghe đến đoạn "tiến hành công tháp tầng thứ hai" đã ngạc nhiên đến tròn cả mắt.

Cậu bỗng nhiên đoán được vị Phó tiên sinh này là ai...

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, mang theo ý cười không dễ gì phát hiện vang lên: "Chào cậu, Đường Mạch. Tôi là Phó Văn Đoạt."

"..."

Sau khi tắt Mạch Mạch để kết thúc trò chuyện, Đường Mạch cũng không lập tức quay về sân vận động, cậu ngồi trêи tảng đá cạnh hồ nước, ánh mắt vững vàng nhìn quả Trứng Gà Tây màu trắng trong tay.

Phó Văn Đoạt.

Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt!

Là Phó Văn Đoạt, người đã kϊƈɦ hoạt chế độ công tháp tầng thứ nhất ở Trung Quốc, người khiến toàn bộ người chơi Trung Quốc phải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh!

Lê Văn lúc trước còn nói đùa với Đường Mạch, nếu hắn có cơ hội gặp được cái tên Phó Văn Đoạt chết tiệt kia, hắn nhất định phải treo người này lên đánh cho một trận, dùng thập đại cực hình của Mãn Thanh tra tấn ba ngày ba đêm mới vừa lòng.

"..."

Sau khi load lại trò chơi, Phó Văn Đoạt nói hắn sẽ tìm cách rời khỏi trò chơi, tìm một đường khác ra ngoài. Năng lực hiện tại của hắn vẫn chưa đủ để thông quan tầng thứ hai, đành phải tạm thời từ bỏ.

Phó Văn Đoạt tiết lộ việc mình tiến hành công tháp với Đường Mạch!

Đường Mạch biết, đối phương không phải đột nhiên cảm thấy thẳng thắn nói bí mật cho nhau thật tốt, hắn tiết lộ sự thật với Đường Mạch đơn giản là muốn trả nợ cái câu "lãng phí của tôi một giờ" của cậu.

Nhưng mà hình như người này trả hơi nhiều, có lẽ vẫn còn nguyên do khác.

Kết luận lại, Đường Mạch hiện tại đã biết một khi thực lực khi đạt tới trình độ nhất định thì sẽ bị cưỡng ép tiến hành công tháp.

Mấy ngày trước, Phó Văn Đoạt không phải cố ý kϊƈɦ hoạt chế độ công tháp tầng thứ nhất mà là bị Hắc Tháp kéo vào, thuận tiện bẫy luôn toàn bộ người chơi Trung Quốc. Còn hôm nay, Phó Văn Đoạt bị cưỡng ép công tháp tầng thứ hai nhưng lại không "vạ lây" người khác, Đường Mạch suy đoán có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất, Hắc Tháp chỉ thông báo trêи toàn thế giới về người đầu tiên mở ra chế độ công tháp ở mỗi khu vực, cũng chỉ kéo toàn bộ người chơi xuống công tháp một lần duy nhất, chính là lần đầu tiên.

Khả năng thứ hai, toàn Trung Quốc trước mắt chỉ có mỗi mình Phó Văn Đoạt vượt qua được tầng thứ nhất của Hắc Tháp, cho nên ngoại trừ hắn, những người khác đều không thể thông quan tầng thứ hai. Đương nhiên, đã không thể thông quan thì cũng không bị kéo xuống.

Đường Mạch cúi đầu nhìn mặt hồ trong vắt, một con cá nhỏ quẫy đuôi dưới đáy hồ đẩy lên những bọt nước lăn tăn.

"Hắn rõ ràng nghe thấy Trần San San gọi mình là "Đường Mạch ca ca", vậy sao còn kêu mình là "Mạch tiên sinh"?."

Đường Mạch hừ một tiếng, quay về sân vận động, đi ngủ!

Chiến đấu nguyên một đêm, Đường Mạch ngủ một giấc đến 8 giờ sáng, những người còn lại thì vù vù đến giữa trưa mới tỉnh. Mấy ngày nay chẳng ai được nghỉ ngơi cho tử tế, lúc nào tinh thần cũng phải căng chặt. Đặc biệt là đám học sinh, hết đột ngột công tháp rồi lại tới khách lén qua sông tấn công trả thù, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.

Đường Mạch với Lê Văn đi vào siêu thị trong trường lấy đồ ăn nước uống, đem về cho mấy đứa nhỏ chia nhau. Đường Mạch cũng nhét vào ba lô của mình hai chai nước với mấy hộp lương khô.

Bốn giờ chiều, cậu cùng Lê Văn chuẩn bị rời đi.

Tiểu mập mạp sửng sốt: "Đường ca, Lê ca, các anh không ở lại cùng với bọn em à?"

Trần San San đã sớm biết việc này, im lặng đứng một bên. Mặt đứa còn lại nhao nhao lên giữ người.

Lê Văn có chút do dự, Đường Mạch lại hết sức bình tĩnh: "Bọn em có năm người, hai người chơi chính thức, ba ngạch quân dự bị, tất cả đều là học sinh. Cả nhóm tụm lại một chỗ sẽ lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người. Nếu cộng thêm cả bọn anh thì chả khác nào dê béo chờ lên thớt."

"Tất nhiên, chỉ có bọn em cũng đã là dê béo rồi."

Đám học sinh ngơ ngác.

Đường Mạch: "Theo anh, bọn em nên chia làm hai nhóm, đừng đi chung cả năm người. Người chơi chính thức có thể tách ra, tiểu mập mạp đi cùng hai bạn nam, San San đi cùng với bạn nữ. Đợi đến khi bọn em mạnh lên, lại có thể cùng nhau hành động."

Kiều Phỉ Phỉ ngây người: "Em không muốn tách ra..."

Trần San San suy nghĩ một lát, gật đầu: "Anh nói đúng! Năm người đi chung sẽ lôi kéo sự chú ý. Trêи thế giới này, ngạch quân dự bị là đông nhất. Số lượng khách lén qua sông tuy không nhiều, nhưng lúc này cũng không phải chỉ mỗi khách lén qua sông mới gϊếŧ người. Chúng ta cũng xem như đã từng gϊếŧ người đấy thôi. Cho nên, năm học sinh tụm lại sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta trước mắt cứ nghỉ ngơi đêm nay đã, ngày mai sẽ chia nhau ra."

Đám nhóc rất nghe lời Trần San San, bởi vì lời Trần San San nói luôn đúng, có điều hiện tại vẫn cứ dùng dằng chưa muốn tách ra. Dù thế nào thì quyết định cũng là của bọn nhóc, không phải của Đường Mạch.

Đường Mạch trước khi đi nói riêng với Trần San San: "Bây giờ anh phải đi tìm một người bạn. Bạn anh cũng ở Thượng Hải, nhưng ở khu Phổ Đông, không thể đưa bọn em đi cùng được. Mười ngày sau, nếu có cơ hội, anh sẽ quay về trường nhìn một cái." Đường Mạch không có đủ năng lực để bảo vệ đám nhóc này mãi mãi. Nếu muốn sống sót, đám nhóc chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng.

Đường Mạch với Lê Văn đứng trước cổng trường chào tạm biệt đám nhóc. Lê Văn dù có chút lưu luyến nhưng hắn cũng có việc phải làm, hắn phải về nhà một chuyến, nói không chừng cha mẹ hắn còn chưa biến mất.

Sau khi hai người rời đi, Lê Văn mới hỏi: "Đúng rồi, Đường Mạch. Sao hôm qua cậu về muộn vậy, 3, 4 giờ sáng mới về? Cậu ở bên ngoài làm gì lâu thế?"

Đường Mạch thuận miệng đáp: "Tôi loanh quanh bên ngoài, nghĩ về mấy chuyện trước khi có Địa Cầu Online". Đường Mạch không muốn đề cập đến Trứng Gà Tây, càng không thể nhắc tới Phó Văn Đoạt.

Lê Văn "Ồ" một tiếng. Trêи đường về nhà, hắn bắt đầu ba hoa kể về nhà mình, dù ngữ điệu vô cùng vui vẻ nhưng âm cuối của hắn vẫn run lên, tốc độ bước chân cũng không nhanh.

Đường Mạch liếc hắn một cái. Người này chỉ đang cố gắng trấn định, hắn đang lo lắng nhà mình không còn ai ngoài hắn.

Nhà của Lê Văn ở ngay Tĩnh An, hai người đi được hai giờ thì đến một khu biệt thự, lúc này trời đã nhá nhem tối. Càng về gần đến nhà, bước chân Lê Văn càng chậm, cuối cùng dừng chân trước một căn biệt thự ba tầng.

Lê Văn đứng ngây người trước cổng, chần chừ không dám mở. Hắn không biết phía sau cánh cổng này là cha mẹ hay là ngôi nhà trống rỗng.

Đường Mạch muốn đến Phổ Đông, vừa vặn tiện đường đi cùng Lê Văn. Hơn nữa sống trong một thế giới không lúc nào được buông lỏng cảnh giác như hiện tại, để đề phòng đám người có ý đồ xấu, hai người cùng đi vẫn tốt hơn một người.

Lê Văn đứng trước cổng, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào then cửa nhưng cũng không làm gì khác. Cứ thế được năm phút, Đường Mạch đột nhiên duỗi tay, dùng dức đập gãy khoá sắt. Cậu đẩy cổng ra, quay đầu nói: "Trêи cổng không cài bẫy, hẳn là không có khách lén qua sông."

Lê Văn sững sờ, ngơ ngác nhìn Đường Mạch một lúc lâu rồi mới gật đầu: "Phải, không có nguy hiểm..."

Đường Mạch vừa rồi cố tình lấy lý do khách lén qua sông giúp Lê Văn mở cổng.

Có một số việc rốt cuộc vẫn phải đối mặt!

Lê Văn lấy hết can đảm bước vào bên trong, tới trước cửa nhà, Đường Mạch nhắc: "Cẩn thận một chút, nhỡ đâu thật sự có kẻ địch."

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Đường Mạch nhấc chân đá văng cửa chính.

Ầm! Cửa gỗ đổ rầm xuống, mặt đất bốc lên một tầng bụi bặm.

Sau khi cẩn thận quan sát, xác nhận bên trong không có kẻ địch, Lê Văn mới vội vã lên lầu, không ngừng gọi "Ba! Mẹ!". Thế nhưng, đáp lại hắn chỉ là một khoảng không tĩnh mịch.

Ba mẹ Đường Mạch mất sớm, cậu cũng không vào trong nhà Lê Văn, chỉ đứng trước cửa nghe Lê Văn liên tục gọi tên ba mẹ hắn. Lê Văn lật tung cả ngôi nhà cũng không tìm được một bóng người. Tiếng kêu của hắn dần dần tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, Đường Mạch nghe thấy giọng nói kϊƈɦ động của hắn: "Mẹ tôi còn sống! Mẹ tôi còn sống!"

Đường Mạch ngạc nhiên nhìn về phía phòng khách, cậu thấy Lê Văn cầm một tờ giấy chạy tới, vẻ mặt vui sướиɠ, thân thể run rẩy: "Mẹ tôi còn sống! Đường Mạch, cậu nhìn này! Mẹ tôi còn sống! Mẹ tôi nói ba tôi đột nhiên biến mất, di động cũng không có tín hiệu nên không liên lạc được với ai. Thượng Hải hỗn loạn, bà tạm thời về quê lánh nạn. Nếu tôi đọc được tờ giấy này thì đi tìm bà. Đường Mạch, mẹ tôi còn sống!"

Đường Mạch cười nói: "Chúc mừng!"

Lê Văn kϊƈɦ động một hồi xong, tiếng cười đột nhiên im bặt: "Ba tôi biến mất..."

Đường Mạch khuyên nhủ: "Trước hết đi tìm mẹ cậu đã."

Lê Văn trầm mặc cúi đầu. Một lát sau, hắn siết chặt tờ giấy trong tay, gật đầu.

Quê của Lê Văn ở địa phận huyện Côn Sơn, ông bà đều đã qua đời, họ hàng thân thích cũng không nhiều, người thân duy nhất chính là ba mẹ hắn. Hiện tại biết được mẹ còn sống, hắn nhất định phải đi tìm bà.

Hai người chia tay nhau ở chỗ giáp ranh giữa Tĩnh An và Hoàng Phố.

Lê Văn giúp Đường Mạch tỉ mỉ vạch đường trêи tấm bản đồ Thượng Hải.

"Muốn đến Phổ Đông thì đi đường này là gần nhất. Hiện tại bến tàu sông Hoàng Phố nhất định

đã ngừng hoạt động, cậu nên đi qua cầu Nam Phố, rồi vòng qua đây..."

Đường Mạch nhớ kỹ lộ trình, sau đó gấp lại bản đồ. Cậu ngẩng đầu, nhìn tên phú nhị đại ngốc bạch ngọt trước mắt.

Hai người im lặng nhìn nhau. Một lát sau, Lê Văn cười: "Thực lực của tôi hiện tại quá yếu, nếu đi cùng cậu sẽ làm liên lụy đến cậu. Tôi đi tìm mẹ tôi trước, Đường Mạch, sau này có cơ hội sẽ gặp lại."

Đường Mạch vẫy vẫy bản đồ trong tay: "Cảm ơn cậu, có cơ hội sẽ gặp lại."

Lê Văn ha ha cười: "Tôi phải cám ơn cậu mới đúng chứ. Aizzz, tôi quá ngu, về sau phải động não nhiều lên mới được, nếu không mình chết như thế nào cũng không biết. Mấy ngày nay, thật sự cám ơn cậu."

Đường Mạch không nói gì nữa, hai người tạm biệt rời đi.

Lê Văn quay người, mới đi được chừng mười mét, Đường Mạch bỗng nhiên gọi giật lại: "Tôi vừa nhớ ra một việc, Lê Văn, cậu lại đây!"

Lê Văn vội vã trở lại: "Việc gì đấy?"

Đường Mạch chỉ nhìn hắn, mỉm cười không nói lời nào.

Lê Văn mờ mịt: "Đường Mạch?"

"Tôi mới gọi một câu mà cậu đã trở lại à? Người cần cẩn thận không chỉ có mỗi tiểu mập mạp mà còn cả cậu nữa." Đường Mạch khẽ mỉm cười, "Phú nhị đại ngốc bạch ngọt, cố gắng sống sót."

Lê Văn: "..."

"Hoá ra trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy tôi là một tên phú nhị đại ngốc bạch ngọt?! Sao lại nghĩ tôi như vậy hả?!!"

Đường Mạch: "..." Quan trọng không phải muốn cậu cẩn thận hơn chút sao!

Cả hai cùng bật cười, lần này thật sự mỗi người một ngả.

Tiễn biệt Lê Văn, Đường Mạch cầm bản đồ bắt đầu đi về hướng Phổ Đông.

💚

Lúc còn đông người, Đường Mạch không cảm thấy gì, nhưng hiện tại chỉ còn một mình, Đường Mạch lại thấy có chút cô quạnh. Cậu nhét lại bản đồ vào ba lô, lẳng lặng men theo vỉa hè, cố gắng giấu mình dưới bóng cây.

Đến tối, người đi trêи đường cũng dần thưa thớt. Kể cả có là đô thị trung tâm như Thượng Hải thì cũng không còn là thành phố rực rỡ về đêm như lúc trước. Đêm tối nguy hiểm hơn so với ban ngày, những nơi hẻo lánh càng là nơi thích hợp cho kẻ xấu hoạt động, cho nên cũng không nhiều người muốn ra đường vào ban đêm.

Đường Mạch đã đi được hơn 1 giờ đồng hồ, cuối cùng dừng chân trước cầu Nam Phố, quyết định tạm thời không tiến lên.

Cậu sợ có khách lén qua sông trốn trong góc tối rình mò quan sát, hơn nữa không chỉ mỗi khách lén qua sông, bất kỳ ai xa lạ cũng đều nguy hiểm.

Đường Mạch tìm được một quán ăn nhanh ven đường, bước vào kiểm tra một lượt, xác định không có ai mới khoá cửa lại. Cậu không bật đèn, kéo một cái ghế chặn trước cửa, dựng rất nhiều đũa lên cánh cửa, mỗi đầu cửa sổ cũng chống một chiếc đũa. Dù cửa kính đã dán giấy làm mờ, nhìn từ bên ngoài vào không thể thấy rõ tình huống bên trong, nhưng một khi có người tiến vào, đũa sẽ rơi xuống đất phát ra tiếng động.

Xong xuôi, Đường Mạch kéo một tấm khăn trải bàn, lót xuống mặt đất.

Tố chất thân thể của người chơi chính thức rất mạnh, hiện tại là đêm cuối thu, Đường Mạch nằm trêи mặt đất cũng không cảm thấy lạnh, thậm chí cũng không thấy quá buồn ngủ. Cậu vào đây không phải để ngủ mà chỉ muốn tìm một nơi chờ trời sáng, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đã là ngày thứ năm kể từ khi Hắc Tháp tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu (không tính 3 ngày mở màn). Ngoại trừ khách lén qua sông đã từng gϊếŧ người, dù có gặp người chơi chính thức hay ngạch quân dự bị, Đường Mạch cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Có lẽ tay bọn họ cũng đã đều nhuốm máu!

Đường Mạch nằm trêи mặt đất, giơ tay trước mặt. Ánh trăng xuyên qua lớp kính mờ, ʍôиɠ ʍôиɠ lung lung cấp cho cửa hàng một chút ánh sáng mỏng manh. Đường Mạch ngắm nghía bàn tay của mình, vẻ mặt bình tĩnh.

Đường Mạch đã gϊếŧ hai người!

Một người là do ngộ sát, tên trộm Tiền Tam Khôn muốn gϊếŧ cậu, cậu không cẩn thận gϊếŧ chết đối phương. Còn một người là cậu cố tình gϊếŧ, dùng Que Diêm Lớn đập vỡ đầu gã phun lửa. Ngoài ra, còn có vài người chết gián tiếp trong tay cậu, như là gã cụt tay và gã dùng súng.

Trước mắt Đường Mạch hiện lên khuôn mặt của từng người, mặt mũi của Tiền Tam Khôn trông như thế nào cậu cũng không còn nhớ rõ. Đường Mạch nhận ra, khi nghĩ tới những người này, trong lòng cậu cũng không hề gợn sóng, trái tim vẫn đập vững vàng bình ổn.

"Khách lén qua sông sao..."

Đường Mạch móc ra Trứng Gà Tây từ trong túi, ánh sáng quá yếu nhìn không rõ, chỉ có thể thấy một cái bóng tròn tròn mờ mờ.

"Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, hắn đã gϊếŧ ai?"

Một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc Kinh, cách nhau hơn 1000km. Đường Mạch cũng không sợ hãi vị Phó Văn Đoạt - người bị toàn bộ người chơi Trung Quốc tổng sỉ vả kia. Phó Văn Đoạt lợi hại thì sao, hắn có thể bay đến Thượng Hải tìm cậu chắc? Chuyện này không có khả năng! Nếu hắn có bản lĩnh đó, Đường Mạch chết cũng tâm phục khẩu phục.

Ngón tay Đường Mạch gõ gõ lên vỏ trứng. Gõ được hai lần, lúc sắp sửa gõ lần thứ ba, ngón tay cậu dừng lại. Cậu nhét lại Trứng Gà Tây vào túi, nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Mạch rời khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh, tiếp tục đi về hướng Phổ Đông.

Trêи đường đi, Đường Mạch còn được một thanh niên chủ động bắt chuyện, người này có vẻ là sinh viên, nghĩ Đường Mạch cũng là sinh viên cho nên mới kϊƈɦ động chạy tới hỏi thăm tình hình.

Trêи thế giới này thật sự có nhiều ngốc bạch ngọt như vậy sao? Trò chơi chính thức bắt đầu rồi mà vẫn không sợ bị lừa?

Đường Mạch đột nhiên cảm thấy có phải mình nghĩ quá nhiều, tâm địa quá xấu xa hay không? Có phải cậu cũng nên sống đơn giản một chút, tin rằng thế giới này vẫn còn màu hường?

-.-

Vừa xuống khỏi cầu Nam Phố, Đường Mạch đã bắt gặp hai cái xác. Cổ hai người này bị cắt bởi một vật sắc nhọn, thi thể bị vứt dưới chân cầu, quần áo trêи người bị lột sạch, hành lý toang hoác trống không, đồ vật bên trong đã bị người vơ vét. Nhìn hai cái xác, có vẻ như mới chết đêm qua. Cũng may, hôm qua Đường Mạch tỉnh táo!

Tới chiều, Đường Mạch dựa theo chỉ dẫn của Lê Văn tìm được đến chỗ ở của bạn cậu.

Đây là một tiểu khu vắng vẻ, lúc Đường Mạch đi vào thì thấy một ông già đang cõng bao lớn bao nhỏ đi ra từ bên trong. Thấy Đường Mạch tiến vào, ông già ngạc nhiên nhìn cậu mấy lần, dường như nghĩ đến cái gì lại chạy nhanh ra khỏi tiểu khu.

Đường Mạch thấy lạ nên nhíu mày.

Phản ứng của ông già kia đúng là kỳ quái!

Khi Đường Mạch vào sâu bên trong mới hiểu vì sao ông già lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Tiểu khu rất lớn, chia làm hai khu nhà cách nhau một con đường nhỏ. Nơi Đường Mạch muốn tới là khu Tây.

Khu Tây có tổng cộng sáu toà nhà, bạn của cậu ở toà nhà trong cùng. Năm ngoái Đường Mạch có tới chơi nhà bạn sau đó ở lại hai ngày, hiện tại vẫn nhớ đường.

Sáu toà nhà bao quanh một vườn hoa dành cho cư dân sống ở đây. Lúc này, trong khoảng sân ở giữa vườn ngang dọc sáu cái xác. Đường Mạch đi tới nhìn thử, may mà không có ai là bạn cậu.

Trong sáu cái xác, có hai người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ, và ba thanh niên. Bọn họ không biết vì sao lại chết ở đây, có vẻ đã chết được hơn một ngày.

Tay một người đàn ông trung niên cầm dao phay, dưới tay phải của cô gái có một vũng nước. Trêи ngực của một thanh niên lại có một cái lỗ lớn đen như mực, bên trong không có vũ khí.

Quan sát vết thương trêи thi thể, Đường Mạch đoán cô gái bị dao phay chém chết, còn thanh niên thủng lỗ trêи ngực có thể bị gϊếŧ bởi một dị năng nào đó.

Đến 70% là sáu người này chém gϊếŧ lẫn nhau. Đương nhiên, khả năng còn có những người khác tham gia ẩu đả, nhưng chỉ có sáu người họ bỏ mạng ở đây.

Đường Mạch tuy quan sát sáu cái xác, nhưng chưa từng bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào xung quanh, đề phòng sáu người này còn có đồng bọn đang ẩn nấp đâu đó. Lúc kiểm tra thi thể cũng vậy, tuyệt đối không buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.

Đường Mạch gỡ dao phay trong tay người đàn ông, ướm vào miệng vết thương trước ngực cô gái, vừa khớp! Cô gái đúng là bị con dao này đâm chết.

Không giải thích được chuyện gì đã xảy ra, Đường Mạch cũng không quản nữa, cậu sờ lên hình xăm Que Diêm Lớn trêи cổ tay.

Que Diêm Lớn là do đám nhóc tặng cho cậu. Tiểu mập mạp nói dị năng của nó quá yếu, Que Diêm Lớn vừa to vừa nặng nên nó không dùng được. Đám nhóc còn lại cũng quyết định đưa Que Diêm Lớn cho Đường Mạch để tỏ lòng biết ơn. Đường Mạch đương nhiên không từ chối.

Cậu bình tĩnh bước vào trong toà nhà mà bạn cậu ở. Không dùng được thang máy, cậu men theo cầu thang lên trêи. Người bạn này ở tầng 7. Cả toà nhà hình như đã không còn ai, chỉ có tiếng bước chân của Đường Mạch khe khẽ vang lên.

Đến trước cửa nhà bạn, Đường Mạch đạp tung khoá, vào nhà kiểm tra.

Không có ai!

Cũng không có mảnh giấy nào được để lại giống nhà Lê Văn.

Đường Mạch đi đến trước bàn ăn. Trêи mặt bàn có một đĩa dưa chua mốc xanh mốc đỏ, thêm cả một bát cháo ăn dở. Mặt cháo đóng một lớp bụi, nước cháo vẩn đυ.c. Một chiếc đũa nằm trêи bàn, chiếc còn lại nằm dưới đất, giống như người đang ăn thì lỡ tay làm rớt đũa. Hoặc cũng có thể đột nhiên biến mất...

Tỉ lệ sống sót chưa đến 10%!

Đường Mạch lấy ra hai bịch mì gói cùng với một chai nước từ trong tủ bếp nhét vào ba lô. Trước khi rời đi, cậu dừng trước bàn trà ở phòng khách, cúi đầu nhìn khung ảnh bằng gỗ trêи bàn. Trong ảnh là ba sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp, một người là Đường Mạch, người đứng kế cao cao gầy gầy, người còn lại trắng trắng mập mập.

Ba sinh viên hào hứng ôm nhau, cùng ném mũ cử nhân lên trời mừng tốt nghiệp.

Nhìn thật lâu, Đường Mạch duỗi ngón tay búng búng khuôn mặt mũm mĩm trong ảnh.

"Hạo tử, tôi sẽ cố gắng sống sót."

Đường Mạch xoay người rời đi.

Trong bức ảnh, mũm mĩm cười đến rực rỡ xán lạn.

.

Tiểu khu hoàn toàn tĩnh mịch. Đường Mạch xuống dưới định rời khỏi nơi này. Cậu đi dọc theo con đường tiến về phía trước, vừa đi qua một ngã tư thì bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Đường Mạch dừng bước.

Chính là ông già vừa mới bao lớn bao nhỏ rời khỏi tiểu khu, lúc này lại đang ngồi ở luống hoa ven đường. Nghe thấy tiếng bước chân, lão ngẩng đầu nhìn lên.

Trông thấy Đường Mạch, hai mắt lão sáng rực, vẫy vẫy tay gọi to: "Cháu gì ơi, chân của ông bị chật khớp rồi, có thể lại đây giúp ông không?"

Đường Mạch đứng từ xa nhìn ông già, lướt mắt xuống chân lão, không trả lời.

Ở một bồn hoa cách đó 10 mét, có một đôi nam nữ đang ngồi. Thấy Đường Mạch xuất hiện, bọn họ cũng lặng lẽ quan sát Đường Mạch. Nghe thấy ông già gọi Đường Mạch, bọn họ lập tức bước tới.

Người thanh niên nâng chân ông già lên, tuỳ tiện nhìn một cái: "Ai da, đúng là trật khớp rồi. Làm thế nào bây giờ? Này anh bạn, tới giúp một tay được không?"

Cô gái kia cũng nói: "Tôi không biết làm thế nào cả. Soái ca, anh biết không?"

"Không biết!" Đường Mạch tỉnh táo liếc bọn họ, đi đường vòng muốn cách xa mấy người này.

Ông già chợt la lên: "Không được để cậu ta chạy mất!!!"

Ngay lập tức, loạt xoạt từ trong lùm cây ùa ra bốn người, một phụ nữ trung niên với ba người đàn ông trung niên.

Ngay khi lão già kia hô lên Đường Mạch đã xoay người chạy, bốn người kia không ngờ cậu phản ứng nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt. Sau đó không chỉ có bốn người này, đôi nam nữ với lão già vừa kêu la trật chân cũng nhập hội, đuổi theo Đường Mạch.

Tốc độ của Đường Mạch rất nhanh, trong nháy mắt bỏ xa đám người phía sau đến mười mấy mét.

"Dừng lại ngay!!!"

Đường Mạch sắp chạy đến chỗ ngoặt, đột nhiên, một trận gió kỳ quái điên cuồng nổi lên trước mặt cậu. Gió xoay vòng tạo thành cơn lốc xoáy, cuốn cả người Đường Mạch về phía sau. Cậu cắn chặt răng, chống tay trái xuống bồn hoa ven đường muốn mượn lực để đẩy người về phía trước. Nhưng ngay khi tay Đường Mạch chạm vào bồn hoa...

"Cậu ta chạm rồi!"

"Cậu ta chạm rồi!"

Đường Mạch trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

[Đinh Đoong! Phó bản "Cờ tỷ phú Mario" được kϊƈɦ hoạt! 17 giờ 02 phút ngày 23 tháng 11 năm 2017: Người chơi Lý Trinh, Viên Kỳ, Lưu Phi Hào, Triệu Quốc, Lâm Bang Thành, Lưu Tư Mị, Tề Phong, Đường Mạch an toàn tiến vào trò chơi.]

[Hoàn thành kiến tạo sa hộp]

[Hoàn thành đọc số liệu]

Cây cối nhà cửa xung quanh chỉ trong một khắc biến mất sạch sẽ.

Một ánh sáng mãnh liệt xuất hiện trước mặt Đường Mạch, chói đến nỗi cậu không tài nào mở mắt ra được. Ánh sáng trắng loá nhuộm trắng cả thế giới, đúng lúc này, âm thanh 8-bit của một trò chơi vô cùng quen thuộc vang lên —

"Tén ten tèn tèn ~ tèn ten tén tèn ten ~" (hãy tưởng tượng đến nhạc của Super Mario)

Toàn thế giới, ít nhất có 2 tỷ người đã từng nghe qua đoạn nhạc này!

Đoạn nhạc phát đi phát lại, loanh quanh luẩn quẩn bên tai, ánh sáng trắng cũng mờ dần.

Đường Mạch bắt đầu nhìn rõ khung cảnh trước mắt. Cậu ngẩng đầu, thấy một bóng dáng khổng lồ cao hai mét từ trêи trời giáng xuống. Đầu nó đội cái mũ màu đỏ in chữ "M" màu trắng, mũi nó to đùng, mặc một chiếc quần yếm màu xanh nước biển.

Nhìn nó y như một con rối bằng gỗ, động tác chậm chạp, cặp mắt to lớn đen như mực đảo qua từng người, cuối cùng thoáng dừng trêи người Đường Mạch. Sau đó nó giơ tay phải lên, bày ra tư thế vô cùng kinh điển.

Rầm!

Một con Mario khổng lồ đáp xuống sân khấu lập loè ——

"EVERYBODY, IT"S ME! MARIO!"

---------

Meo Meo:

Tóm lại công năng của Trứng Gà Tây là để lưu trữ (save) trò chơi.

Khi cảm thấy trò chơi quá nguy hiểm thì người chơi có thể dùng trứng gà để save lại, sau đó nếu gặp truyện bất trắc có thể load game chơi lại từ đoạn save. Nếu chả may bị chết khi chưa kịp load lại, thì game sẽ tự động load nếu chết trong vòng 1 giờ sau khi save.

Ba chương tiếp theo sẽ là Phó bản Mario – Monopoly hay còn gọi là Cờ tỷ phú, rất đặc sắc❤️