Chương 10: Dị năng của Đường Mạch (3)

Địa Cầu Thượng Tuyến – Mạc Thần Hoan

Chương 10 – Dị năng của Đường Mạch (3)

"Đing Đoong! Trung Quốc Khu 1: Khách lén qua sông – Phó Văn Đoạt thành công mở ra Hắc Tháp tầng thứ nhất, 3 phút sau, tất cả người chơi Trung Quốc bắt đầu công tháp!"

Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Con đường từ Tô Châu đến Thượng Hải quả nhiên tắc nghẽn rất nhiều đoạn. Chưa lên tới cao tốc, Đường Mạch đã phải xuống xe hai lần, đẩy mấy cái xe đang chắn ngang đường ra để có chỗ đi tiếp.

Chính xác là một mình Đường Mạch đẩy toàn bộ đám xe!

Sau sự kiện Hắc Tháp, Đường Mạch đã sớm phát hiện ngoài việc cậu có dị năng ra, điều kiện thân thể cùng tố chất tâm lý cũng được tăng cường rất nhiều.

Điều kiện thân thể thay đổi tức là sức lực tăng, thị lực tăng, năng lực hồi phục tăng, làn da cũng trở nên cứng cáp như sắt như thép.

Khi Đường Mạch gạt Tiền Tam Khôn đi lấy quần áo trong cốp xe, cậu cố ý dùng khoá cốp cứa thử qua tay để kiểm tra độ cứng của làn da. Lòng bàn tay là nơi có phần da non mềm nhất trêи cơ thể, khoá sắc xẹt qua chẳng những không lưu lại vết thương, mà cảm giác đau đớn cũng không rõ ràng.

Vì thế Đường Mạch mới quyết định phản kϊƈɦ lại Tiền Tam Khôn. Cũng bởi vì điều kiện thân thể biến cường, lúc Tiền Tam Khôn vung dao tới phần chân của Đường Mạch cũng không thể đâm xuyên tới xương cốt của cậu, chỉ lưu lại một vệt máu.

Một điều nữa là, tố chất tâm lý của cậu cũng được tăng cường.

Đường Mạch từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được nhận giấy khen học sinh ba tốt*, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu. Không ăn trộm ăn cắp, thậm chí quay cóp lúc thi cũng lười.

Thế mà, đây là lần đầu tiên Đường Mạch gϊếŧ người!

(*Học sinh ba tốt: học tập tốt, đạo đức tốt, sức khoẻ tốt)

Cho dù là tự vệ phản kϊƈɦ, không cẩn thận lỡ tay gϊếŧ chết Tiền Tam Khôn, thì cậu cũng đã gϊếŧ người rồi.

Nhưng, ngoại trừ kinh hãi cùng luống cuống lúc ban đầu, Đường Mạch trong nháy mắt bình tĩnh lại, tự hỏi kế tiếp nên làm gì.

Đường Mạch cũng không biết mình máu lạnh là do thân thể đột biến, hay bản chất vốn dĩ như vậy.

Đường Mạch liếc mắt nhìn Sổ dị năng ném trêи ghế phụ, rồi lại dời đi ánh mắt, bình tĩnh nhìn về phía phía trước, tiếp tục lái xe.

Bởi vì cứ phải dừng lại dẹp đường nên hành trình một giờ bị kéo dài thành vô hạn. Mặt trời lấp ló nơi chân trời, Đường Mạch mới vừa vặn lái xe vào địa phận Thượng Hải, vẫn chưa xuống khỏi cao tốc.

Khoảng cách từ đây tới trạm thu phí là 2km, bảy chiếc xe liên hoàn nối nhau chặn cứng đường cao tốc. Đường Mạch lại phải xuống đẩy xe.

"Két két két —"

Đường cao tốc không người, tiếng lốp xe ma sát trêи mặt đường rõ ràng vang dội. Bảy chiếc xe đâm sầm vào đuôi nhau vô cùng nghiêm trọng, bốn xe phía trước đã bị ép tới mức bẹp dúm, làm lệch cả rào chắn giữa đường, xiêu xiêu vẹo vẹo. Đường Mạch phải kéo từng chiếc từng chiếc từ phía sau ra, lọ mọ cả buổi rốt cuộc mới đến chiếc đầu tiên.

"Lại một con siêu xe nữa?" Đường Mạch cười một tiếng.

Xe đầu tiên này là một chiếc Maserati màu đỏ (*giá tầm 170 ngàn đô), thân xe hiện tại đã bị đâm đến nát be nát bét. Dù sao cũng là siêu xe, bị đâm thành như vậy mà lốp xe vẫn cố định dưới bánh xe, không lăn lông lốc như xe khác.

Gió thu se lạnh thổi qua. Đường Mạch dùng sức đẩy được con Maserati ra chỗ khác xong, đến khi quay về xe chuẩn bị mở cửa, động tác đột nhiên dừng lại, Đường Mạch xoay người: "Ai?"

Trả lời cậu chỉ có tiếng gió vi vυ"t.

Đường Mạch đứng cạnh xe, ngón tay ấn lên hình xăm que diêm trêи cổ tay, lạnh lùng hỏi lại lần nữa: "Ai ở đó?"

Vẫn chẳng có người nào xuất hiện.

Đường Mạch cũng không sốt ruột, cậu bước từng bước đến chỗ chiếc Maserati vừa rồi. Bước chận thả thật nhẹ, thân thể căng cứng, vô cùng cảnh giác sợ có biến. Cậu đặt tay lên phần thân đã thành phế liệu của con Maserati, đang định kéo ra, đột nhiên nghe thấy một giọng nói run rẩy truyền tới: "Đừng! Tôi...... tôi ra. Tôi tự ra. Tôi không có ác ý đâu."

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi đang bước ra từ phía sau con Maserati. Đó là một thanh niên tóc đen, cao tầm 180cm, phía trêи mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, phía dưới mặc quần jeans. Quần áo hắn bị rách rưới tả tơi, dính bê bết máu. Trêи người hắn cũng có vài vết thương đã đóng vảy, không bị chảy máu.

Trong gió lạnh, môi người này tím tái, run run rẩy rẩy giơ cao hai tay, từ sau xe bước ra, ánh mắt sợ hãi nhìn Đường Mạch.

"Tôi là chủ của chiếc xe, tôi không có ác ý. Tôi vừa rồi thấy cậu đẩy xe, nếu tôi muốn tập kϊƈɦ, chắc chắn sẽ thừa dịp cậu đẩy xe mà ra tay."

Đường Mạch nhìn hắn, quét mắt trêи dưới một hồi, nói: "Vừa rồi, lúc tôi đẩy xe sao lại không thấy anh?"

Thanh niên: "Tôi vừa rồi trốn ở phía dưới cao tốc. Nơi này quá lạnh, dưới đó có nhiều cây cỏ, ấm hơn chút. Sáng hôm qua tôi lái xe từ Nam Kinh về Thượng Hải, lúc vừa tới Thượng Hải thì không hiểu sao đuôi xe bị đâm rúi rụi. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã văng ra ngoài, thế nhưng lại không chết. Sau đó tôi phát hiện..." Trêи mặt người này lộ ra một tia sợ hãi: "Tôi phát hiện, tất cả các xe phía sau đều không có người, một giọt máu cũng không có!"

Đường Mạch nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không buông lỏng cảnh giác, nói: "Bọn họ biến mất rồi. Thời điểm Hắc Tháp thông báo trò chơi bắt đầu, anh hẳn là đang hôn mê. Hiện tại, toàn thế giới chỉ còn lại không đến năm trăm triệu người, những người khác..." Đường Mạch duỗi tay, chỉ chỉ những chiếc xe phía sau: "Đều giống như bọn họ, biến mất một cách khó hiểu."

Thanh niên sợ tới mức mở to hai mắt, run lập cập trong gió lạnh. Hắn nhìn về phía đám xe phía sau, lại nhìn Đường Mạch, nhỏ giọng nói: "Nhà tôi ở Thượng Hải, cậu cũng định tới Thượng Hải đúng không, cậu...cậu có thể cho tôi đi nhờ xe không? Tôi vừa rồi chứng kiến sức lực của cậu rất lớn, có thể đẩy được hết đám xe này ra. Cậu để tôi đi nhờ một đoạn, tôi về đến nhà sẽ cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng được."

Đường Mạch nghe xong, khẽ cười.

Thanh niên chả hiểu gì, lại nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch nói: "Tôi muốn đi Thượng Hải, cho cậu đi nhờ cũng được. Có điều, cậu cảm thấy hiện tại tiền còn dùng được sao?"

Thanh niên giật mình, sắc mặt dần dần trắng bệch, giống như tới bây giờ mới nhận ra thế giới mình sắp đối mặt đáng sợ như thế nào.

Đường Mạch lên xe, thanh niên cũng vào ghế phụ. Đường Mạch tỉnh bơ cầm quyển sổ dị năng, ném về chỗ ngồi của mình. Ném xong, quyển sổ cũng chậm rãi biến mất. Đường Mạch thoáng kinh ngạc một chút, nhưng mau chóng khôi phục bình tĩnh, đưa thanh niên theo mình tới Thượng Hải.

"Tôi tên Lê Văn." Thanh niên quấn chặt lấy áo khoác Đường Mạch đưa cho, run bần bật nói: "Thật sự cảm ơn cậu. Tôi mới tỉnh lại chưa được hai giờ. Sau khi tỉnh đã chạy tới trước trạm thu phí nhìn thử nhưng ở đó không ai. Tôi không biết phải làm gì nên quay trở lại xe, không bao lâu thì gặp cậu. Sức lực của cậu lớn thật đấy. Áo gió của tôi còn trong xe, nhưng xe bị đè bẹp dúm nên tôi không lôi nó ra được, suýt thì chết cóng."

"Tôi gọi Đường Mạch." Đường Mạch tuỳ ý hỏi: "Sức của cậu không lớn sao?"

Lê Văn lắc đầu: "Hẳn là không, vì đâu có đẩy được xe, cũng không lấy được áo."

"Nhưng cậu không chết, không phải sao?"

Lê Văn nghe vậy, mờ mịt nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch một tay lái xe, nhàn nhạt nói: "Tai nạn nghiêm trọng như vậy mà cậu vẫn sống, còn không thiếu tay thiếu chân... Cậu không cảm thấy như vậy thực không thích hợp à?"

Lê Văn ngây người.

Đường Mạch không nói thêm nữa, Lê Văn cũng cúi đầu không biết đang suy tư cái gì. Nhưng, hắn nghĩ cái gì cũng lộ hết lên mặt, Đường Mạch chỉ cần liến hắn một cái là biết. Người này khẳng định đang tự hỏi, thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì, sao năng lực hồi phục lại lớn như vậy, còn không chết.

Đường Mạch trông như đang thoải mái lái xe, thật ra sự chú ý vẫn luôn đặt trêи người Lê Văn. Những lúc như thế này, đơn độc tuy rằng an toàn nhất, nhưng có thêm người đồng hành cũng là một chuyện tốt. Lê Văn hẳn cũng giống cậu, tham dự một trò chơi nào đó của Hắc Tháp, sau đó chiến thắng nên sống sót. Người như vậy khiến Đường Mạch không dám buông lỏng cảnh giác.

Có điều, vừa rồi cậu cũng quan sát thử, Lê Văn dường như chỉ là một tên phú nhị đại ngốc bạch ngọt, không có tính uy hϊế͙p͙.

Hơn nữa, nếu thật sự bỏ mặc đối phương tiếp tục ngây ngốc ở trêи đường cao tốc, Đường Mạch sẽ cảm thấy...khả năng người này sẽ tự tìm chết không chừng.

Lê Văn: "Đường Mạch, cậu cho có thể cho tôi biết, Hắc Tháp rốt cuộc thông báo cái gì lúc tôi hôn mê được không?"

Đường Mạch đơn giản kể lại một chút chuyện của Hắc Tháp.

"Cậu tới Thượng Hải là muốn tìm người thân sao? Tôi quá quen thuộc với Thượng Hải rồi, cần tôi giúp gì không?" Lê Văn hỏi.

Đường Mạch tuy rằng đã từng đến Thượng Hải rất nhiều lần, nhưng rốt cuộc cũng không phải người địa phương, muốn tìm người cũng tương đối khó khăn. Cậu nói: "Tôi muốn tới Thị Bắc tìm một học sinh. Tôi chỉ biết tên cô bé, nên muốn tới trường tìm thử hồ sơ của nhóc. Nếu cô bé không ở trường thì tôi sẽ tới nhà tìm."

Nếu cả hai nơi đều không thấy người, vậy cậu cũng bất lực. Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm giúp thần côn.

Đường Mạch không nói chuyện mình còn muốn đi tìm bạn, bởi mỗi người đều có việc muốn giữ lại cho riêng mình, cậu còn chưa đến mức phải thành thật với Lê Văn.

Lê Văn hỏi: "Thị Bắc sao? Nằm ở khu Tĩnh An đó. Nhà tôi cũng ở khu Tĩnh An, hồi sơ trung (cấp 2) tôi cũng học trường này. Để tôi cùng đi với cậu nhé, tiện đường mà."

Sắc mặt Đường Mạch kỳ quái, cậu nhìn Lê Văn.

Người này rốt cuộc quá ngốc, hay là lòng dạ thâm sâu quá nên làm người khác không suy ra được hắn nghĩ cái gì?

Đường Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có thể là vế trước.

Lê Văn khoác áo xong, cơ thể ấm rất hơn nhiều, nói cũng nhiều lên.

"Chúng ta xuống khỏi cao tốc sẽ đi ngang qua Thị Bắc. Đến lúc đó chúng ta đi tìm người trước. Cậu biết cô bé kia học ban nào không, nếu biết lớp thì tìm càng dễ, tìm hồ sơ cũng dễ hơn nữa."

Đường Mạch: "Chỉ biết tên cô bé thôi. Đúng rồi, nhóc học sơ nhất."

Lê Văn gật đầu: "Biết được là sơ nhất thì cũng dễ tìm hơn chút."

Lại nói thêm vài câu, Lê Văn do dự một hồi, vẫn không nhịn được, hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút chuyện được không? Đường Mạch, cậu có biết...... Hắc Tháp rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không? Vì sao có người biến mất, có người lại không biến mất?"

Nói nhiều như vậy, kết quả vẫn là muốn hỏi những cái này!

Từ sau khi Lê Văn gặp tai nạn hôn mê, thời gian tiếp nhận thông tin kém hơn một ngày so với Đường Mạch. Hắn muốn giúp Đường Mạch, một mặt là muốn cám ơn đối phương đưa mình về Thượng Hải, mặt khác là muốn thu thập chút thông tin để biết tình huống hiện tại của mình.

Có điều, nếu hắn đã hỏi như vậy, rất có thể hắn chưa từng tham gia vào trò chơi của Hắc Tháp.

Đường Mạch khẽ nhíu mày.

Người không tham gia trò chơi mà vẫn còn sống? Cậu mím môi, suy tư trong chốc lát, đang nghĩ xem nên trả lời Lê Văn như thế nào. Đến khi cậu chuẩn bị mở miệng, đột nhiên, một giọng ca vui sướиɠ vang vọng toàn bộ Thượng Hải.

[Thank you, thank you, thank you

Let"s all say thank you

We will all say thank you

On this speial day!]

Giọng nữ trong trẻo hát xong, đến lượt dàn hợp xướng thiếu nhi cất giọng. Tiếng hát vui vẻ chẳng ăn nhập tí nào với thành phố tĩnh mịch, thế mà nó vẫn hát mãi không ngừng. Đường Mạch phanh xe lại, Lê Văn kinh hãi ngẩng đầu, nhìn tòa Hắc Tháp khổng lồ đang treo lơ lửng trêи bầu trời khu trung tâm thành phố Thượng Hải.

Sau khi dàn hợp xướng thiếu nhi kết thúc khúc ca "Lễ Tạ Ơn", ánh sáng đủ màu lấp loé trêи Hắc Tháp lại biến mất. Đường Mạch nín thở, nhìn về phía Hắc Tháp.

Sau đó chỉ nghe thấy —

[Đing Đoong! Trung Quốc Khu 1: Khách lén qua sông – Phó Văn Đoạt thành công mở ra Hắc Tháp tầng thứ nhất, 3 phút sau, tất cả người chơi Trung Quốc bắt đầu công tháp!]

[Đing Đoong! Trung Quốc Khu 1: Khách lén qua sông – Phó Văn Đoạt thành công mở ra ...!]

[Đing Đoong! Trung Quốc Khu 1: Khách lén qua sông – Phó Văn Đoạt ...!]

Hắc Tháp lần đầu thông báo tin tức tận ba lần. (Chuyện quan trọng phải nói 3 lần XD)

Đường Mạch trừng lớn hai mắt, trong tai không ngừng văng vẳng câu "Bắt đầu công tháp" kia. Ngay sau đó, bỗng nhiên trước mắt cậu tối sầm, cả người rơi tự do xuống dưới.

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc Tháp: Thanks Phó Văn Đoạt ~! Rải hoa ~(*≧▽≦)ツ

Đường Đường: Ai là Phó Văn Đoạt!!! Ta mẹ nó muốn chém chết hắn (╬ ̄皿 ̄)凸!!!

Phó Văn Đoạt:......# Vợ ta muốn chém chết ta. Ta nên làm cái gì bây giờ online gấp #

~~~~~~~~

Meo Meo:

Vậy là qua chương này, Đường Mạch biết được thêm một sự thật: Đó là không cần tham gia trò chơi của Hắc Tháp cũng vẫn có thể tồn tại.

Ở chương trước, Hắc Tháp thông báo có gần 500 triệu người chơi và hơn 6 tỷ người biến mất. Vậy những người này bao gồm những ai? Hi hi, ở những chương sau sẽ rõ. Từ chương 11 đến chương 15 sẽ là lần công tháp đầu tiên của Mạch Mạch ♥