Chương 30: Cổ Kiếm Văn Uyên

Cách núi Võ Đang càng gần, liền cách quê nhà càng xa. Ra khỏi đường cao tốc, đổi xe trở về núi Võ Đang, đường phố lầu nhỏ ở thành trấn dưới núi từ từ rơi vào sau lưng, linh khí nồng nặc đập vào mặt. Mục Uyển Huyên vẫn y nguyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ biểu lộ như lúc xuống núi cùng biểu lộ vẫn tràn đầy chờ mong như khi rời đi - Hẳn là chờ mong lần sau lại xuống núi.

Sư tỷ ngôn ngữ biểu đạt có vấn đề, Vương Thăng không có cách nào trực tiếp hỏi nàng về việc lần này đi Mao Sơn cùng quê của mình có cảm thụ gì, bất quá cũng có thể nhìn ra sư tỷ thật sự vui vẻ tối thiểu không có những thời điểm ko tự nhiên.

Tìm tiên tu đạo đến chân ngữ, thần tiên gia môn tìm tự tại - "Tự tại" hai chữ này so với "Tiêu dao" hơi hẹp nghĩa một chút nhưng cũng có một phen vận vị đặc biệt. Lúc lên núi, Vương Thăng phát hiện người chủ động cùng mình chào hỏi nhiều một chút.

Hắn cùng sư tỷ tại Mao Sơn đạo thuật giao lưu hội xuất ra danh tiếng cùng ngày liền bị Chu Ứng Long, Triệu Chiêu, Mạnh Hồng cùng Hách Linh bốn người ở trên núi truyền ra. Dù sao hiện tại tin tức tương đối lưu thông, núi Võ Đang cũng có mấy nhóm giao lưu đồng môn đệ tử, tin tức truyền đi có thể gọi là cấp tốc...

Bây giờ từng cái đạo quán trong núi, các nơi tu đạo đều biết Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên đôi sư tỷ đệ tu đạo cảnh giới cao thâm này. Vương Thăng Thông Minh Kiếm Tâm, Thất Tinh Kiếm ý, Mục Uyển Huyên Lưỡng Nghi đạo vận, Kết Thai cảnh giới tùy tiện vị nào đều không thể coi thường được, tại núi Võ Đang ẩn ẩn đã là đầu lĩnh thế hệ tuổi trẻ .

Ven đường luôn có người cùng mình chào hỏi, Vương Thăng đều sẽ mỉm cười gật đầu cũng không đi hàn huyên cũng chưa lạnh lùng nghiêm mặt lại. Đời trước hỗn trong các bang phái mấy năm nhận rất nhiều kẻ sắc mặt "Cao nhân", Vương Thăng cũng không muốn trở thành loại tu sĩ mình từng chán ghét.

Trước tiểu viện, Thanh Ngôn Tử đứng chắp tay tựa hồ đã sớm biết hai người bọn họ khi nào sẽ trở về. Nhìn thấy sư phụ, Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên không khỏi bước nhanh hơn. Đường núi hẳn là được người quét dọn qua, nguyên bản một chút lỗ hổng lâu năm thiếu tu sửa cũng có vết tích vừa bổ khuyết, hẳn là Lý Thủy Ngộ vị tổng quản ngoại vụ Phó chưởng môn an bài xuống.

"Sư phụ!"

"Ừm!"

"Hai người các ngươi, hành trình Mao Sơn lần này không phải đã nói các ngươi điệu thấp chút rồi sao?"

Thanh Ngôn Tử nghiêm mặt, chờ Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên liếc nhau, riêng phần mình có chút thấp thỏm, vị Hư Đan cảnh đại lão này lại nhoẻn miệng cười.

Nghe Vô Ngôn Đạo Trường ôn thanh nói: "Các ngươi ngược lại làm không tệ, chúng ta tuy nói là tạm trú trên núi Võ Đang, không thuộc Chân Vũ đại đế đạo thừa, nhưng cũng coi như núi Võ Đang tu sĩ.

Lần này các ngươi không cho sư phụ mất mặt, nhưng kế tiếp còn cần mau chóng tĩnh tâm, tiếp tục ở trong núi an tâm tu hành. Thế giới rất lớn, cao nhân nhiều vô số kể, chính là vi sư cũng không dám tự cao tự đại, hai người các ngươi không cần thiết bởi vì nhất thời đắc ý xem thường đạo thừa trong thiên hạ."

Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên ăn ý cúi đầu, tất nhiên là đem khuyên bảo của sư phụ ghi tạc đáy lòng.

Thanh Ngôn Tử cười khoát khoát tay nói: "Đi xem một chút đi, Lý sư đệ hôm qua đưa tới vài thứ, bên trong có hai vật không tệ, xem như cho hai người các ngươi làm phần thưởng. Vi sư còn muốn đi Thái Hòa Cung nghị sự, ban đêm mang cơm trở về cho các ngươi."

Nói xong, Thanh Ngôn Tử chắp tay sau lưng phiêu nhiên mà đi, một bước phóng ra lại tựa như muốn theo gió quay về.

"Lúc này mới mấy ngày, làm sao cảm giác sư phụ lại sắp đột phá rồi?"

Vương Thăng nhỏ giọng thầm thì, Mục Uyển Huyên bên cạnh cũng gật gật đầu.

Thanh Ngôn Tử tích lũy không thua một đời lão đạo các núi, đạo cảnh cùng ngộ tính càng ở phía trên các tu sĩ thế hệ trước; lúc này tu đạo tiến cảnh cấp tốc kinh khủng, kỳ thật cũng không khác thường mà là không thể bình thường hơn được.

Cùng sư tỷ liếc nhau, không biết làm sao hai người đều là cười khẽ tự mình dẫn theo rương hành lý, đẩy ra cửa sân đã rực rỡ hẳn lên hào hứng đi bắc phòng. Trên mặt bàn bày biện mấy món đồ vật, Vương Thăng đầu tiên nhìn thấy chính là trường kiếm.

Hắn cũng coi là người si kiếm, cũng biết sư phụ một mực để hắn dùng kiếm gỗ, kiếm dỏm là muốn khổ tâm luyện kiếm, nhưng lúc này thấy được một thanh bảo kiếm tản ra nhàn nhạt linh tính, thật có chút nhịn không được.



Đưa ngón tay phất qua vỏ kiếm không biết làm từ gì, Vương Thăng phảng phất nghe được một tiếng kiếm minh. Cái này tuyệt không phải là một thanh trường kiếm phổ thông. So với thanh kiếm dùng để múa kiếm trên quảng trường, thanh trường kiếm này có chuôi kiếm hơi rộng nhưng kiếm thang lệch hẹp, tựa hồ là phỏng theo kiểu dáng cổ kiếm Tiên Tần.

Đem trường kiếm giữ lại, vào tay lại so Vương Thăng nghĩ muốn nâng hơn một chút, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, có chút xúc động muốn rút kiếm ra nhưng lại hóa thành một chút không dám.

Hắn sợ mình thất vọng - Sợ mình đối thanh kiếm này có kỳ vọng quá cao, nhìn thấy kết quả ngược lại sẽ thất vọng. Lúc này, cũng chỉ có thể tin tưởng núi Võ Đang nội tình mà ở một bên chính sư tỷ đã ôm hai kiện giả cổ váy lụa khoa tay cũng có chút hiếu kỳ nhìn chăm chú lên thanh kiếm này.

Nhẹ khẽ hít một cái khí, Vương Thăng chậm rãi đem thanh trường kiếm này rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm cùng vỏ kiếm ma sát phát ra tiếng vang, réo rắt không chút nào chói tai. Thân kiếm uẩn quang, kỳ nhận mỏng như cánh ve, ở giữa thân kiếm có một đạo rãnh máu nhàn nhạt, phía trên thân kiếm lại phảng phất có sóng nước dập dờn.

Thiên địa nguyên khí đang quấn quanh thân kiếm, tới gần vị trí kiếm thang có hai chữ cổ nho nhỏ Vương Thăng nhẹ nhàng đọc lên lại là hai chữ "Văn Uyên".

Thận trọng rót vào một cỗ chân nguyên lại cảm giác chân nguyên rót vào trong đó không có chút nào trở ngại , chờ đến lúc cỗ chân khí quay trở về kinh mạch lại nhiều thêm một tia lạnh buốt thanh lãnh chi ý.

Kiếm Nguyên? - Cái này nên xem như một thanh pháp khí, mặc dù không có huyền diệu như Kim Lũ đạo y của Liễu Vân Chí hoặc là khối nguyệt nha ngọc thạch của Thi Thiên Trương, bất quá thanh kiếm tên Văn Uyên này chính là chuyên môn vì kiếm tu chế tạo ra.

Chậm rãi tăng cường chân nguyên rót vào, trường kiếm phát ra một tiếng vù vù trên thân kiếm ba quang dập dờn. Nhưng rất nhanh, Vương Thăng cũng cảm giác thanh kiếm này đã tiếp nhận đến cực hạn, lại rót vào chân nguyên sẽ đối với thanh kiếm này tạo thành tổn hại.

Đáy lòng đầu tiên là thở dài, sau đó lại khẽ cười thầm - tự nhiên là bởi vì thanh kiếm này mặc dù so sắt thường mạnh hơn một chút, nhưng mạnh cũng có hạn.

Tại Tụ Thần, Kết Thai cảnh dùng vẫn còn phù hợp nhưng tu vi cảnh giới cao thâm về sau, thanh kiếm này cũng vô pháp phát huy ra tu vi của mình. Thế nhưng Vương Thăng cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Nếu như Lý Thủy Ngộ sư thúc thật sự đem pháp khí áp đáy hòm của Võ Đang cho hắn, vậy hắn coi như thiếu Võ Đang đạo thừa một cái nhân tình - Nợ nhân tình khó trả nhất, đối với tu sĩ tới nói cũng là như thế.

Thanh kiếm này tuy trân phẩm lại không phải cực phẩm, làm thù lao của mình trong chuyến đi Mao Sơn này cũng tính còn nghe được.

"Sư tỷ, ngươi nhìn xem."

Vương Thăng đem thanh bảo kiếm này đưa cho sư tỷ nhà mình, Mục Uyển Huyên để trong tay váy áo cất kỹ, cẩn thận đem thanh kiếm tiếp tới tay.

"Ừm..."

Mục Uyển Huyên ngâm khẽ một tiếng, sau đó tay chỉ vào rãnh máu trên thân kiếm xẹt qua sau đó lại đối với Vương Thăng nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng đang nói Vương Thăng không nên bị thanh kiếm này ảnh hưởng tới đạo tâm.

"Yên tâm, ta sẽ không cố ý lấy nó đi sát sinh."

Mục Uyển Huyên đem thanh kiếm trả lại, Vương Thăng thu hồi thanh cổ kiếm rồi thuận tay đem hai quyển sổ nhỏ màu đen được đặt kế bên cổ kiếm.

Mở ra liền có thể nhìn thấy, phía trên phân biệt có giấy chứng nhận của Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên, ghi chép tuổi tác, đạo linh, đạo quan trên danh nghĩa cùng tu đạo sư thừa - Đây chính là hai cái chứng nhận đạo sĩ của họ.

Vương Thăng đạo linh là ba năm, sư tỷ thì mười lăm năm, hẳn là từ khi theo thầy bắt đầu hiểu chuyện tính lên dù sao không ai có thể vừa sinh ra tới liền minh bạch như thế nào là tu đạo chi ý. Mà Mục Uyển Huyên tại trong những chiếc váy cổ kia có một miếng ngọc bội, cầm tại trước mặt nhìn một hồi rồi cười hì hì đưa cho Vương Thăng:

"Chuyện này..."



"Sư tỷ, kiếm này là cho ta ngọc bội dĩ nhiên chính là đưa cho ngươi."

Mục Uyển Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, cố chấp đem ngọc bội bỏ vào trong tay Vương Thăng, sau đó ngón tay lướt trên điện thoại một hồi rồi đưa cho Vương Thăng nhìn xem.

"Lão tử vô địch thiên hạ, vũ trụ thứ nhất " - Ngụ ý, là nàng không cần đến ngọc bội có tác dụng ngưng thần trấn hồn này, để sư đệ đeo hợp hơn. Vương Thăng dù sao cũng là có nguyên tắc, sư tỷ nhà mình chăm sóc còn không kịp thì sao có thể cầm lấy chỗ tốt từ nàng.

Bên này kiên trì muốn cho, bên này kiên quyết từ chối không nhận kết quả mấy phút sau, sư tỷ có chút ủy khuất mong chờ nhìn Vương Thăng. Cặp mắt tựa thu thủy cơ hồ sắp ngập nước, Vương Thăng lập tức có chút không biết làm sao.

"Sư tỷ ngươi đừng vội..."

"Cho."

"Kia, ngươi đợi ta một hồi."

Vương Thăng quay người đi vào buồng trong, không bao lâu liền ôm một hộp dài đi ra: "Vốn là muốn đợi sinh nhật sư tỷ hiện tại đành lấy ra trước, sư tỷ muốn tặng cho ta thì phải tiếp nhận quà của ta."

Mục Uyển Huyên nháy mắt mấy cái, nhận lấy hộp dài, tràn đầy hiếu kỳ mở ra nhìn, phát hiện bên trong là một chiếc sáo ngọc xanh biếc.

"Đây chỉ là tục vật, không phải pháp khí gì nhưng ta cảm thấy đẹp mắt, trước đó... Mua qua Internet."

Vương Thăng ngượng ngùng cười cười thì thấy Mục Uyển Huyên đã tràn đầy vui vẻ đem sáo ngọc ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve, tất nhiên là thích "ghê gớm".

Ngọc bội kia cuối cùng vẫn bị sư tỷ kín đáo đưa cho Vương Thăng. Nắm trong tay, có thể cảm nhận được trong đó có một sợi thanh lương khí tức quanh quẩn trong đáy lòng nếu lúc tu hành đeo nó có thể giúp người vứt bỏ tạp niệm, rất nhanh nhập định. Cái này nên cũng không tính được coi là pháp khí gì chỉ là một khối ngọc thạch phẩm chất thượng giai lây dính nguyên khí thôi.

Ô --Ô ô!... Bên cạnh đột nhiên có tạp âm truyền đến, Mục Uyển Huyên đã ngồi tại đầu giường gần lò sưởi đang cố gắng khiến cây sáo này phát ra tiếng. Vương Thăng ở bên nhìn ra ngoài một hồi sau đó lắc đầu cười khẽ, dẫn theo rương hành lý vào buồng trong thu thập.

Không bao lâu, đã đổi lại hình tượng hằng ngày quần sọt áo ngắn tay kèm với dép lào, lần nữa nhảy tới mái hiên của nóc nhà, nơi riêng biệt của mình tiếp tục tu hành.

Đương nhiên, dưới mông không thể thiếu một tấm ván gỗ, dù sao hắn hiện tại chỉ là Tụ Thần cảnh hậu kỳ, thân thể vẫn còn là huyết nhục chi khu - bờ mông còn rất mềm.

Hôm nay, bên cạnh hắn còn nhiều hơn một thanh cổ kiếm liền vỏ, bên trên kiếm thang có treo một khối ngọc bội.

Mục Uyển Huyên cũng đổi lại quần áo luyện công rộng rãi, nhắm mắt luyện công ở ngoại tiểu viện cách không xa núi rừng, còn cây sáo ngọc làm bạn bên thân nàng, từng sợi nguyên khí quanh quẩn trên đó, đang được Mục Uyển Huyên chậm rãi tẩm bổ.

Lúc chạng vạng tối, Vương Thăng thì cầm kiếm tu hành ở mảnh đất trống trước viện, trong rừng thỉnh thoảng phát ra tiếng sáo lúc có lúc không, mặc dù không thành giai điệu gì nhưng tiếng sáo lọt vào tai uyển chuyển dễ nghe, mười phần mềm mại.

Sau một lúc, Vương Thăng đứng trên một tảng đá lớn nhìn Tây Sơn ngũ sắc phía xa, ánh mắt toát ra vẻ nhàn nhạt suy tư, hắn đang suy nghĩ Đạo của ba thầy trò mình nên đi như thế nào.

Tu đạo chú trọng "Pháp - Tài - Lữ - Địa", một chữ "Tài" này ắt không thể thiếu. Sư môn đạo thừa không có sơn phong, "nội tình" hai chữ này càng không được xem là thâm hậu, chỉ có hộp thanh đồng nhỏ là tổ sư gia truyền thừa. Sư phụ thanh tu đã quen, sư tỷ lại không rành thế sự, mình phải vì sư môn cân nhắc mới được.

Đột nhiên có loại cảm giác tự hào rằng mình là trụ cột nhỏ... Vương Thăng phất qua vỏ kiếm bên cạnh, đơn giản buộc lên tóc dài bị gió đêm thổi qua, thân hình thon dài không có nửa phần thô tục, tiếp tục ngắm nhìn ráng chiều phương xa.