"Đây là cảnh giới gì? Tiểu Kiếm Tiên hả?"
"Núi Võ Đang đạo thừa cũng là có chút hình dáng nha, đệ tử đời ba còn trẻ như vậy mà có tu vi Tụ Thần hậu kỳ, ngộ tính kiếm đạo lại càng kinh người."
"Không thể khinh thường kiếm đạo a."
"Kiếm pháp làm sao không tính là đạo pháp? Lời này có chút ý tứ, hắc hắc... có chút ý tứ."
"Kiếm pháp coi như mạnh hơn, thủy chung cũng đánh không lại đạo thuật a, nhưng bất quá bên Thục trung kia đã tái hiện Ngự Kiếm Thuật có thể ngoài ngàn mét lấy đầu người giống với các tay bắn tỉa trong phim ảnh."
"Nói thì rất êm tai, cũng không phải chỉ có bề ngoài thôi sao?"
m Thanh nói nhỏ xen lẫn các loại khẩu âm theo vị chủ sự đạo trưởng của Mao Sơn đứng dậy dần dần yên lặng xuống.
Kỳ thật phần lớn chỉ là chút ít tu sĩ trẻ tuổi đang thảo luận, những đạo trưởng Đạo gia cùng lịch duyệt hơi phong phú chút, sau khi Vương Thăng biểu diễn xong kiếm pháp ngoài số ít người thiện nghệ về kiếm động dung, những người khác ít có biểu lộ cảm xúc.
Ngược lại là Lý Thủy Ngộ giữa chúng Đạo gia ngồi thẳng người, quét đi tất cả bộ dạng tinh thần sa sút lúc trước. Một hình nút "LIKE" ở trước mặt Vương Thăng nhẹ nhàng quơ; Vương Thăng cùng sư tỷ liếc nhau, cũng thấy sư tỷ so với lúc trước buông lỏng không ít.
Lại nghe chủ sự đạo thừa Mao Sơn có lời: "Võ Đang Thất Tinh Kiếm danh bất hư truyền, đạo thuật các sơn môn khác cũng làm cho người ấn tượng khá là sâu sắc.
Hôm nay Mao Sơn ta cả gan mời chư vị đến đây, nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là muốn đạo môn truyền thừa có thể tận khả năng viên mãn, hoàn thiện.
Đạo thuật tuyệt tích hơn ngàn năm thế nhân tất cả đều không biết - không tin, không ít đạo thừa đạo pháp cũng vì vậy mà có đều thiếu sót. Hôm nay, chính là cơ hội tốt cho các đạo thừa bổ cứu lại, cùng nhau ấn chứng.
Sau đó, không có cái gì câu thúc, các vị chi bằng thỉnh giáo lẫn nhau. Nhưng có một điều là nếu như các vị muốn tỷ thí với nhau, còn xin tới điểm là dừng chớ có đả thương hòa khí đạo môn một nhà."
Nói xong, người đạo trưởng này làm tư thế vái chào, phất trần trong tay nhẹ nhàng vung vẩy lập tức có vài chục đệ tử Mao Sơn mặc hắc bào ra trận, phụ trách duy trì trật tự các nơi.
Đám người tựa hồ cũng có chút "MẮC CỠ", sân bãi an tĩnh gần một khắc đồng hồ mới có hai vị đạo trưởng đứng dậy, hướng tới đạo thừa ở một bên đi tới, rất nhanh liền cùng đối phương bắt chuyện.
Có người mở đầu, mọi người sớm đã kích động nhất thời hướng tới mục tiêu sớm đã chọn tốt mà đi, bên Võ Đang cũng có mấy vị đạo trưởng kết bạn đến dò xét - Vũng nước này, cuối cùng bắt đầu.
Đệ tử trẻ tuổi kỳ thật đều chỉ là quần chúng, loại trường hợp này cũng không dám nói nhiều chỉ ở bên nghe các đạo trưởng trò chuyện ngẫu nhiên cũng có thể có chút thu hoạch.
Lúc đầu, mấy vị đạo trưởng đều muốn tìm Vương Thăng thỉnh giáo "Kiếm đạo" nhưng trở ngại tự thân bối phận, cũng bởi vì Vương Thăng là hậu bối chỉ có thể cùng hai vị đạo trưởng ở núi Võ Đang này trò chuyện.
Vương Thăng ngược lại một lòng không hỏi sự tình bên cạnh, ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, đem linh niệm đều uẩn ở thể nội cũng không đối ngoại dò xét. Nhưng sư tỷ bên cạnh nhẹ nhàng kéo lại cánh tay Vương Thăng khi hắn mở mắt thuận theo hướng sư tỷ hơi nhếch lên cằm nhìn lại thì....
Tiểu đạo sĩ đầu đinh mặc quần áo thể dục, trước đây mở miệng trào phúng đạo thừa Mao Sơn, đồng thời cũng chế nhạo đạo sĩ của đạo thừa Võ Đang, lúc này đang mục quang sáng rực nhìn chăm chú lên bên này. Vương Thăng đầu tiên là nhướng mày, còn tưởng rằng ánh mắt gia hỏa này nhìn sư tỷ nhà mình, khuôn mặt lập tức có chút lạnh lùng.
Gia hỏa này, đang đánh chủ ý sư tỷ hắn? Nhưng mà, rất nhanh Vương Thăng liền phát hiện, gia hỏa này lại đem con mắt chăm chú khóa chặt ở trên người hắn...Cái này, cũng làm người ta có chút không rét mà run.
Gã đạo sĩ tựa hồ cũng đưa ra được quyết định, hướng phía Vương Thăng ở cách hơn mười mét cất bước tiến lên. Hai đạo trưởng đang nói chuyện liếc nhau khẽ vuốt râu, riêng phần mình lộ ra một chút cười khẽ, cũng không tiến lên ngăn cản.
Nhưng tiểu đạo sĩ này vừa đi được hai bước thì có mấy đệ tử Mao Sơn mặc hắc bào đi tới, người cầm đầu hướng mấy vị đạo trưởng của đạo thừa ở đây chắp tay thi lễ, tiếng nói trong sáng lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người quanh mình.
"Đệ tử Mao Sơn Liễu Vân Chí, mạo muội muốn lĩnh giáo Long Hổ Thiên Tông - phù lục đại đạo. Quý phái có đạo sĩ Thi Thiên Trương, có thể hay không cùng đệ tử so tài lần nữa!"
Mao Sơn, Liễu Vân Chí cùng Long Hổ sơn, Thi Thiên Trương... Vương Thăng không cảm thấy cái tên này có gì quá ấn tượng, tựa hồ đời trước từng ở Thiên Bảng hoặc là Địa Bảng có thấy qua mấy lần nhưng ấn tượng cũng không phải rất sâu sắc.
Nhưng Mao Sơn Liễu Vân Chí, Vương Thăng tương đối quen thuộc, dù sao lúc dùng điểm tâm còn ở trên đường gặp được một lần. Liễu Vân Chí là nhân kiệt tương lai trong ba mươi sáu đạo môn nhân của Mao Sơn phái, đệ tử nổi bậc đời thứ ba, bởi vì khuôn mặt anh tuấn khí chất bất phàm sau này có lẽ sẽ nhận được lượng lớn "Mạng lưới fan hâm mộ".
Vương Thăng tự nhiên đã nhìn ra, Thi Thiên Trương hẳn là muốn tới tìm mình luận bàn, nhưng nửa đường lại gϊếŧ Liễu Vân Chí tạm thời không có hắn phần diễn.
Vương Thăng trước đó xuất thủ triển lộ cảnh giới kiếm đạo tự thân, một là vì Võ Đang danh tiếng cùng danh vọng của sư phụ tại núi Võ Đang, hai là không muốn để cho sư tỷ xuất đầu lộ diện, cũng không nghĩ tới mình có thể dựa vào hôm nay liền dương danh lập vạn.
Danh khí loại vật này nếu như đối với tu đạo hữu dụng, hắn không bằng về núi Võ Đang tìm vách núi phong cảnh tú lệ "livestream" luyện kiếm. Nhưng bây giờ Vương Thăng muốn theo Thi Thiên Trương này luận bàn một phen.
Hắn là người đã chết qua một lần, cũng biết được tình cảnh mười mấy năm sau thế lực tiên đạo đấu đá lẫn nhau, thái bình thịnh thế này sẽ có một chút nơi âm u nơi hẻo lánh loạn thế...So với những đạo trưởng ở trong núi thanh tu này, có lẽ Vương Thăng hiểu biết cái gì mới là chân chính sinh tử quyết đấu.
Loại luận bàn tới điểm là dừng này thật sự là cơ hội tốt có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến, hiểu rõ các loại đạo pháp. Cho nên, Vương Thăng thấy gã tu sĩ đầu đinh bị ngăn lại còn có chút tiếc nuối, mặc dù hắn đối khıêυ khí©h của Thi Thiên Trương này vốn không có nửa điểm khϊếp ý.
Đạo đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Thi Thiên Trương lơ đễnh bĩu môi, không đợi đạo trưởng nhà mình trả lời Liễu Vân Chí, trực tiếp mở miệng, ngữ khí có chút uể oải: "Thế nào, lần trước bại còn không tâm phục?"
"Ùm, tự nhiên là có chút không phục, cho nên nghĩ lại cùng ngươi luận bàn một lần."
Liễu Vân Chí khuôn mặt trầm tĩnh lại là không có chút nào né tránh việc mình thua trận, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú lên Thi Thiên Trương.
"Lần trước đấu pháp, trong lòng ta luôn có mấy phần không cam lòng, đã là ảnh hưởng tới tu hành thanh tịnh ngày bình thường. Hôm nay mong rằng các hạ lần nữa chỉ giáo, vô luận thắng bại ta sẽ không cùng ngươi dây dưa."
Thi Thiên Trương quay đầu mắt nhìn Vương Thăng, thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng nhẹ nhàng co quắp.
Liền nghe vị đạo sĩ trẻ tuổi của Long Hổ sơn này lầm bầm câu: "Dù sao cũng không sợ "nghịch kiếm ca" ở núi Võ Đang kia chạy đi, cùng ngươi tái đấu một lần cũng không hao phí nhiều thời gian, tới đi."
Nghịch kiếm...Vương Thăng khóe miệng cong lên nhưng cũng không nói gì, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần - Đợi lát nữa đánh rồi mới biết đi.
Mấy vị đạo trưởng của Long Hổ sơn cũng không ngăn cản, mà đồng môn sư huynh đệ của Thi Thiên Trương lại lộ vẻ ý cười. Bọn hắn đối với tính tình của hắn đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, cũng đối với thực lực của hắn rất tự tin.
Chính là đi theo Liễu Vân Chí mang đến mấy tên Mao Sơn đệ tử, sắc mặt lúc này có chút khó coi dường như bọn hắn tựa hồ cũng biết Thi Thiên Trương lợi hại, đều chỉ là đứng sau lưng Liễu Vân Chí chống đỡ tràng diện không ai nói thêm cái gì.
Luận bàn đấu pháp cũng là một phần đạo thuật giao lưu lần này, hai cái "Đại phái đệ tử" muốn đấu pháp, tự nhiên sẽ không có người ngăn cản. Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, không ít người còn đi tới gần một chút, sợ lát nữa thấy không rõ.
Lão đạo ngồi ngay ngắn trước đại điện, lúc này cũng đều nhìn về hướng này tựa hồ cũng có chút chờ mong.Long Hổ sơn cùng Mao Sơn đều là tại đạo thừa có phân lượng trong đạo môn mà Liễu Vân Chí cùng Thi Thiên Trương lại là người trẻ tuổi nổi bật của hai phái nhận được hoàn chỉnh đạo thừa.
Hai người này tranh chấp, vào hôm nay mà nói cũng xem không phải chuyện nhỏ. Suy nghĩ rộng hơn, có thể xem là phù lục đại tông - xếp hạng chi tranh, nói nhỏ chút, đó cũng là hai tên nhân vật lãnh đạo của lớp trẻ luận bàn.
Mấy phút sau, đất trống trước Sùng Hi Điện, Thi Thiên Trương cùng Liễu Vân Chí đứng đối mặt nhau ở trên phiến đá trên mặt đất đầy dấu vết tuế nguyệt cách nhau bảy tám mét, quanh người đều có nguyên khí không ngừng hội tụ.
Thi Thiên Trương hẳn chưa tròn hai mươi, lúc này vận khí tức khí chất cả người đều biến đổi, ánh mắt cũng nhiều hơn mấy phần sắc bén, nhưng thực chất bên trong vẫn là ngạo ý không đổi.
Song nhãn uẩn thần, bảo hoa nội liễm chứng tỏ tu vi của Thi Thiên Trương cũng là tụ thần hậu kỳ? Vương Thăng vừa mở mắt ra cũng không khỏi đối với vị Long Hổ sơn cao đồ này kinh ngạc. Thiên địa nguyên khí vừa khôi phục được hai năm rưỡi, thế hệ trẻ tuổi tu sĩ có thể bước vào Tụ Thần cảnh, kỳ thật đều xem như thiên tài.
Vương Thăng lúc này có thể có Tụ Thần hậu kỳ cảnh giới, là nhờ hắn tại trước khi thiên địa nguyên khí mở ra làm rất nhiều chuẩn bị, lại có sư phụ ở bên cạnh tương trợ đả thông kinh mạch toàn thân hưởng thiên địa sơ nguyên lợi tức, bằng ‘Thuần Dương Tiên Quyết’ cùng ‘Thất Tinh kiếm trận’ lúc này mới vững bước đột phá.
Giống Liễu Vân Chí như vậy từ nhỏ tu đạo, lại được Mao Sơn đại lực bồi dưỡng lúc này cũng bất quá là Tụ Thần trung kỳ thôi. Nếu xem ra, Thi Thiên Trương nếu không phải như sư tỷ nhà mình tư chất kinh người, thì chính là Long Hổ sơn đạo thừa có chỗ thần kỳ.
Trước không đề cập tới tu vi Thi Thiên Trương, cùng với tướng mạo cũng không tính quá xuất chúng chỉ nói bộ trang phục này của hắn, quần jean, áo ngắn tay màu xám trước sau có đồ án hơi xốc nổi, cộng thêm một đôi giày thể thao hàng hiệu... Gia hỏa này, thật đúng là không có cách nào gọi là đơn giản.
Thi Thiên Trương vừa đứng nơi đó, liền mang một loại "Không hài hòa cảm giác" cũng làm cho đạo sĩ vây xem cảm thấy khó chịu. Trái lại Liễu Vân Chí liền "Bình thường" hơn nhiều -- một thân đạo bào, tóc dài tết lại, mặt như ôn ngọc lúc này vận chuyển khí tức đứng tại giữa sân, tóc dài có chút tung bay tiêu sái phiêu dật không nói nên lời.
Thi Thiên Trương hai tay đặt ở túi quần sau mông, tựa hồ rất hưởng thụ ánh mắt nhìn chăm chú quanh mình, khoan thai hỏi một câu: "Lần này so tài cái gì đây?"
"Tự nhiên vẫn là phù lục chi pháp."
Liễu Vân Chí tay trái nhẹ nhàng nhoáng một cái, ngón trỏ cùng ngón giữa ở giữa nhiều thêm mấy tờ giấy vàng thật mỏng, trên đó có cổ lão phù văn do chu sa vẽ ra.
Khóe miệng Thi Thiên Trương khẽ cong lên, không chút nào che giấu vẻ khinh thường trên mặt.
Hắn vươn tay trái về trước, niết ra một trương phù lục giấy đen có chút nếp nhăn, nhẹ nhàng vỗ tay ra tiếng, đường vân khắc họa phía trên nhẹ nhàng lóe lên, một vòng giao bạch chi hỏa đảo mắt đem hắc phù này đốt hết.
Bên trong ánh lửa có bốn đạo ánh sáng nhẹ nhàng lấp lóe, hóa thành bốn cái dài hơn mười cm "Phù lục bao" bị dây vải cột lại tiện tay có thể chạm đến cánh tay cùng đùi.(Túi đựng phù hay đại loại vậy)
Thanh, hồng, hắc, hoàng tứ sắc phù lục, đều có một xấp thật dày. Chỉ một chiêu này, liền chấn động toàn trường.