Chương 11: Trăng Tròn Phản Chiếu - Thiên Địa Tái Khởi!

Tính toán thời gian, thiên địa nguyên khí cũng sắp bắt đầu khôi phục lại. Đêm ba mươi tết, Vương Thăng nhìn sư tỷ ăn mì gói trứng gà, mà nét mặt vui sướиɠ lại nhìn ngoài cửa sổ đang có từng mảng bông tuyết phiêu phiêu trong gió, đáy lòng cố gắng nhớ lại những gì mình đã thấy trên mạng ở kiếp trước.

Hình chiếu trăng tròn, hẳn là sẽ xuất hiện vào đêm đầu tiên tháng một của năm mới, cũng chính là tết nguyên tiêu, sau đó thiên địa nguyên khí sẽ cấp tốc khôi phục… Thời gian chỉ còn lại nửa tháng, mà Vương Thăng cũng không biết mình nên chuẩn bị gì nữa.

Thành quả nửa năm nay, đã viễn siêu mong muốn của hắn thậm chí với tình hình hiện nay, dù hắn trước khi đến núi Võ Đang cũng không dám suy nghĩ đến - Danh sư cạnh bên, truyền thừa đạo pháp;

Sư phụ không ngừng vì hắn mà luyện cốt thông mạch, giúp cho hơn phân nửa kinh mạch đã được đả thông, thậm chí ngẫu nhiên đã có nhàn nhạt "Khí", vì hắn tiết kiệm được không biết bao nhiêu năm khổ công; Càng hiếm thấy hơn Thất Tinh kiếm trận mà hắn vẫn một mực khổ luyện, lúc này đã có tiến triển không nhỏ.

Vương Thăng thậm chí cảm thấy đến, hiệu quả nửa năm tu hành "Không linh khí", so sánh với lúc nguyên khí dồi dào ngơ ngơ ngác ngác tu hành năm năm mạnh hơn không ít. Thời gian còn lại có thể làm những chuẩn bị gì?

Kỳ thật cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ đến lúc trăng tròn phản chiếu, đến khi tinh cầu này trong một đêm lặng yên không tiếng động bước vào một kỷ nguyên khác, mở ra thời đại mới...

Sau khi thiên địa nguyên khí khôi phục, sư phụ liệu sẽ hoài nghi ‘Động cơ’ của mình lên núi bái sư? Nên sẽ không, trùng sinh là bí mật sâu nhất trong long hắn mặc dù sư phụ Thanh Ngôn Tử nhãn lực hơn người, có thể sẽ có suy nghĩ nhưng cũng không thể tin được sẽ có người có thể từ lúc ba mươi mốt tuổi trở lại mười bảy tuổi loại sự tình hoang đường như vậy.

Hắn chỉ cần có thể nắm chặt cơ duyên trong tay không ngỗ nghịch sư trưởng, không xúc phạm giới luật thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Nói không thấp thỏm tự nhiên là giả nhưng Vương Thăng cũng không có vì vậy mà quá mức phiền não, mọi chuyện cứ xuôi theo tự nhiên là được.

Tiếng pháo nổ dưới núi chưa từng đứt đoạn, đón giao thừa ở trên núi cũng nhiều hơn mấy phần ồn ào và náo động; Không ít gia đình đem nơi tòa đạo môn danh sơn này làm mục tiêu cho chuyến nghỉ đông, nhìn ngắm phong cảnh, thăm bái thần tiên, cầu phúc.

Vào đêm ba mươi, Thanh Ngôn Tử buổi sáng liền đi ra ngoài trợ giúp những đạo quán khác. Mà đạo sĩ lưu lại ở trên núi lúc ăn tết cũng không nhiều, từng cái đạo quán đều thiếu đạo trưởng tụng kinh giảng đạo tổ chức pháp sự.

Thanh Ngôn Tử suy nghĩ Vương Thăng "rời nhà" một năm, sợ tiểu đồ đệ nhịn không được cảm giác nhớ nhà, nên lúc nhận được tiền hương hỏa khi tụng kinh đều để lại một phần...

"Ban đêm các ngươi không nên ngủ quá trễ, sáng mai còn phải tiếp tục tế bái tổ sư gia." Thế là, Thanh Ngôn Tử đổi lấy bộ đạo bào ‘ngàn năm mặc một lần’ vào lúc sáng sớm, phiêu nhiên rời đi - Đến ban đêm vào lúc ăn cơm tất niên cũng chưa có trở lại...

"Sư tỷ, ta ở trong viện tiếp tục luyện kiếm."

"Ừm!"

Sư tỷ phất phất tay, ôm điện thoại của Vương Thăng nằm trong chăn mà cười khanh khách không ngừng. Nàng gần đây thích xem manga hài hước.

Vương Thăng nhịn không được cười lên một tiếng, cầm lấy thanh kiếm gỗ của mình ở sau cửa, giẫm lên tầng tuyết trắng đi vào trong viện, như thường ngày bắt đầu diễn luyện Thất Tinh kiếm trận - Kiếm trận dưỡng pháp, chăm cần tự thành.

"Hửm?"

Một đôi mắt to tròn từ khe hở cửa sổ nhìn ra, Mục Uyển Huyên cúi đầu nhìn một chút điện thoại trong tay, hơi có chút ngượng ngùng le lưỡi.

Rất nhanh, Mục Uyển Huyên mặc vào chiếc áo lông mà mẫu thân Vương Thăng gửi tới mấy ngày trước, rồi ngồi trên chiếc ghế tựa lẳng lặng nhìn thân ảnh có chút lờ mờ dưới ánh đèn không ngừng di chuyển - Kiếm đi như ưng lạc, vật chuyển sao dời.

Một chút bông tuyết rơi theo thân hình Vương Thăng đang không ngừng phất phới, mũi thanh kiếm gỗ phảng phất có bảy khỏa sao trời quang mang yếu ớt ảm đạm, đây chính là biểu hiện việc đem bộ kiếm trận nhập môn.

Nhưng cũng chỉ là nhập môn mà thôi, muốn đăng đường nhập thất, có thành tựu, còn phải xem sau khi nguyên khí khôi phục tốc độ tu hành của hắn như thế nào.

Vương Thăng cũng không phải là người si mê tu hành mà hắn chỉ đắm chìm trong sự tiến bộ mỗi ngày của mình mà vui sướиɠ, không ngừng thúc giục tự thân không dám mảy may thư giãn thôi.

Đứng yên trong gió tuyết, lẳng lặng trải nghiệm đủ loại biến hóa rất nhỏ của kiếm trận, đáy lòng không khỏi nổi lên một chút cảm ngộ, sắc mặt cũng xẹt qua một tia bừng tỉnh ngộ, hắn lập tức cười một tiếng, nhìn kiếm gỗ trong tay nói:

"Sư tỷ, ta đột nhiên minh bạch! Bắc Đẩu kiếm trận - trận nhãn kỳ thật ngay tại phương vị Bắc Cực tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh một mực xoay tròn quanh Bắc Cực tinh, muốn đem bộ kiếm trận này phát huy ra uy lực chân chính, liền cần đem địch thủ xem như là viên Bắc Cực đại tinh kia... Ách, tại sao lại ngủ ở đây."

Nhìn sư tỷ đang tựa lên ván cửa mà co lại thành nhộng, Vương Thăng nhẹ nhàng đi tới chạm vào bả vai nàng, nói:

"Đi lên giường ngủ."



Mục Uyển Huyên mơ mơ màng màng kêu nhẹ một tiếng, đem điện thoại Vương Thăng thả trên ghế ngồi, sau đó ngáp một cái thật sâu híp mắt mơ màng trở về giường ấm áp dễ chịu.

"Nhớ cởϊ qυầи áo, đừng ngủ liền như vậy."

"Nha."

Vương Thăng cẩn thận trông chừng sau đó liền nhặt lên điện thoại, xoay mặt ra ngoài tiểu viện, chờ sư tỷ chui vào ổ chăn. Tin nhắn chúc tết ngược lại có không ít, phần lớn đều là đám bạn cũ, bạn học, bạn thân, lão sư trung học...

Thế giới kia đã cách hắn ngày càng xa, trong núi thanh tịnh cũng làm cho hắn giảm đi rất nhiều tính nóng nảy, nhiều hơn mấy phần trầm ổn. Không có trả lời những tin nhắn này, hắn chỉ lặng lẽ xem qua từng dòng tin nhắn.

Ông, ông!

Điện thoại chấn động mấy lần, một tin nhắn chúc mừng năm mới xuất hiện trong màn hình, hiển thị người gửi là Thẩm Thiến Lâm*.

tác giả đổi lại tên của Thẩm Kiếm Lâm.

“Võ Đang truyền nhân chúc mừng năm mới! Cố lên đi theo giấc mộng, chỉ cần dốc lòng cố gắng, nhất định sẽ có ngày đơm hoa kết trái. Nhớ kỹ bảo trọng thân thể, tập võ cũng không cần quá sức mình.

Chỉ là cũng không thể tạm nghỉ học quá lâu, không thể xem nhẹ văn học, phát triển toàn diện mới là người ưu tú nhất, hừm!!. ☺ Thẩm Thiến Lâm.”

Lòng thầm xin lỗi vị học tỷ vẫn còn nhớ đến mình, Vương Thăng cười khẽ đơn giản hồi đáp một câu "Chúc mừng năm mới", sau đó liền đem điện thoại đặt ở trên ghế trở lại đứng vững trong viện.

Luyện tiếp một trận, hắn có cảm giác cần phải tinh chỉnh thêm một chút kiếm thức, không thể để cho minh ngộ vừa rồi lãng phí hết.

Ánh mắt nhìn xung quanh viện tử vài vòng, chạy tới một nơi hẻo lánh nhặt lên vài nhánh củi hơi dài, làm thành một người giả đơn sơ bày ở chính giữa viện tử.

Coi nó là "Địch" lần nữa thi triển Thất Tinh kiếm trận, lập tức cảm giác kiếm trận này lại có thêm rất nhiều biến hóa. Nguyên bản chiêu thức có chút tối nghĩa, nhìn không thấu lại dần dần thuận tay.

Sư phụ từng nói, Thất Tinh kiếm trận vốn là núi Võ Đang hộ giáo đại trận từ bảy người thi triển, sau đó bị một vị cao nhân đổi làm đơn thể kiếm trận, so với nguyên bản kiếm trận yếu đi mấy phần nhưng càng linh hoạt đa dạng, càng có thể tùy ý chuyển đổi, đây là một kiếm trận huyền đạo hiếm có.

Vương Thăng trong buổi tối này rốt cuộc hiểu rõ câu nói của sư phụ - kiếm trận này chú trọng nhất chính là thân pháp và kiếm chiêu phối hợp chặt chẽ.

Lúc này hắn chỉ đối mặt với ‘Người giả’, với địch nhân chân chính, đối phương không có khả năng đứng im bất động, do đó cần phải có tinh diệu bộ pháp chèo chống.

Thất tinh hoán vị, vật đổi sao dời - Vương Thăng dần dần đắm chìm trong cảm ngộ liên tiếp không ngừng chuyên tâm luyện kiếm, mà ngay cả Thanh Ngôn Tử lướt qua một bên cũng không có chú ý đến.

Lúc tiếng pháo nổ bên dưới càng thêm dài đặc, đã qua thời khắc năm mới thì Thanh Ngôn Tử ở trong phòng thò đầu ra, nhìn xem nhị đồ đệ vẫn như cũ chăm chú luyện kiếm.

"Mau mau ngủ đi, ngày mai hãy luyện tiếp."

Thanh Ngôn Tử ngáp một cái, cười nói: "Ngày đó ta nên cho ngươi đạo hiệu là Kiếm Ngữ mới đúng."

Vương Thăng bên này mới thỏa mãn dừng lại, cười nói: "Sư phụ ngày mai cũng sẽ đi ra ngoài sao?"

"Mấy ngày nay đều bận bịu một chút, ngươi cùng sư tỷ cũng có thể xuống núi đi dạo một chút, không cần phải ở trên núi buồn bực như vậy ăn tết, cũng nên đổi gió một chút."

Thanh Ngôn Tử ngáp một cái, đóng cửa sổ lại liền nằm xuống, xem ra xác thực là lão nhân gia mệt muốn chết rồi.

Vương Thăng kêu nhẹ một tiếng, nhìn bầu trời trên cao có chút âm u, vẫn còn chút không hài lòng đi vào nhà, lấy khăn nóng lau mình sau đó ‘thoát y’ chui vào trong đống chăn ấm. Tại giấc ngủ này, khoảng cách thiên địa nguyên khí giáng lâm xem như lại tới gần thêm một bước nhỏ.

...

Ăn tết nửa tháng, Thanh Ngôn Tử bốn năm lần khuyến khích hai người xuống núi dạo chơi nhưng Vương Thăng vẫn than thở thời gian không đủ luyện kiếm, còn vị tiểu sư tỷ lại không muốn tới địa phương quá nhiều người. Hai người liền hợp lực, chống lại mệnh lệnh một lần.



Cuối cùng, ngày hội Nguyên Tiêu đã đến, mà núi Võ Đang trời đêm quang đãng, sao trời lấp lánh, một vòng trăng tròn thật sớm đã treo ở trên bầu trời.

Vương Thăng lấy cớ ở trong viện luyện kiếm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút mặt trăng trên trời, sợ mình sẽ bỏ qua dị cảnh sắp xuất hiện;

Thanh Ngôn Tử đang vì hai vị đồ đệ ăn ‘Nguyên Tiêu’(chè trôi nước), sư tỷ thì gần đây đang trầm mê trong manga không thể thoát ra được; khiến Vương Thăng phải vụиɠ ŧяộʍ mua một lượng lớn dung lượng mạng di động, sợ sư tỷ đang vui thích đột nhiên bị ngắt mạng.

Ban đêm, Vương Thăng đã đem Thất Tinh kiếm trận diễn luyện hai lần, còn mặt trăng đã treo giữa bầu trời tựa hồ càng ngày càng lớn như một chiếc mâm tròn.

Ánh trăng trong sáng như mặt nước, các nơi trên núi Võ Đang phảng phất đều hiện lên một tầng ánh sáng trong suốt...

"Hửm?"

Vương Thăng đột nhiên dừng động tác vừa rồi trong một cái, trong chớp mắt hắn phảng phát nghe được một đoạn âm thanh ngâm nga. Cái âm thanh ngâm nga này tựa hồ theo ánh trăng mà đến, trực tiếp đến tận đáy lòng của hắn, khiến Vương Thăng không chịu được dựng lên toàn thân tóc gáy.

Không chỉ Vương Thăng, Thanh Ngôn Tử cùng Mục Uyển Huyên ở trong phòng cũng đồng thời dừng động tác lại, Thanh Ngôn Tử vừa muốn đứng dậy, liền nghe Vương Thăng trong sân hô một tiếng: "Sư phụ sư tỷ! Mau đến xem! Trên trời! Mặt trăng!"

Thanh Ngôn Tử hơi chút nhíu mày, hai bước liền xông ra cửa phòng, thuận theo ngón tay Vương Thăng ngửa đầu nhìn lại. Trăng cao kia lại chiếm gần phân nửa chân trời, quần sao bị che lấp, bầu trời đêm trở nên trắng xóa!

Mà trong vầng trăng to lớn trên bầu trời có thể thấy rõ ràng một Ngọc Thụ khổng lồ với những tán cây to lớn xuất hiện, một tòa cung điện như tranh vẽ ở biên giới tán cây hiển hiện, càng ngày càng chân thực.

"A!"

Mục Uyển Huyên mở ra miệng nhỏ kêu lên một trận sợ hãi, thán phục.

m thanh ngâm nga kia rõ ràng hơn một chút, mười phần ôn nhu lại quỷ dị làm người ta phải rùng mình. Chính lúc này, một luồng gió nhẹ từ trên trời giáng xuống, tựa hồ là từ mặt trăng to lớn kia thổi tới.

Vương Thăng khẽ hít sâu một cái, cảm giác sảng khoái tràn đầy các bộ phận trong cơ thể, lại có một tia khí tức ngo ngoe muốn động!

"Nhanh! Ngồi xuống, vận chuyển bản môn tâm pháp!"

Thanh Ngôn Tử đột nhiên một tiếng quát nhẹ, lập tức ngồi xếp bằng xuống; Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên học theo, tại chỗ ngồi xuống, từng người niệm đoạn khẩu quyết tâm pháp.

Bất quá sau nửa phút, Vương Thăng lập tức cảm giác một cỗ thanh nhuận khí tức từ khắp toàn thân xông vào thân thể của mình! Thể nội lại lập tức có một cỗ nhiệt khí ở bụng dưới bay lên, dọc theo sư phụ vì chính mình đả thông mạch lạc trong thể nội bắt đầu chậm rãi theo chu thiên vận chuyển! Tới rồi, quả nhiên tới rồi! Đây là cỗ thứ nhất nguyên khí của thiên địa, đồng thời cũng là một đại cơ duyên!

Mà Vương Thăng kích động lên chính là đột nhiên cảm giác một tay chống đỡ tại trên lưng hắn, một cỗ thanh lương khí lưu rót vào mười mấy kinh mạch chưa bị đả thông trong cơ thể hắn.

Vương Thăng vừa muốn quay đầu, Thanh Ngôn Tử thấp giọng nói câu: "Tĩnh tâm, chớ nên bỏ lỡ cơ duyên tự thân, kinh mạch sư tỷ ngươi sớm đã thông suốt hiện tại ta liền giúp ngươi một tay."

"Sư phụ..."

Vương Thăng đáy lòng khẽ run, từ khi trùng sinh đến nay có rất ít sự tình khiến hắn phải xúc động như vậy.

Bằng hiểu biết của Thanh Ngôn Tử, không có khả năng không biết tầm quan trọng của cổ nguyên khí ban sơ này. Thậm chí, Thanh Ngôn Tử nếu đem cỗ nguyên khí xem như bất ngờ này bỏ qua, có thể cả đời này có khả năng cũng không gặp được loại cơ duyên này nữa.

Nhưng mà như vậy, Thanh Ngôn Tử y nguyên có thể dừng lại việc thu nạp nguyên khí, ghi nhớ lấy hắn - nhị đồ đệ này còn có một chút ít kinh mạch còn chưa thông suốt… Sư ân như núi, Vương Thăng đáy lòng thấp thỏm giờ phút này đã hóa thành một chút áy náy.

Hắn không dám chậm trễ cơ duyên của sư phụ, lập tức nhắm mắt tĩnh tâm hết sức chuyên chú dẫn đạo thiên địa nguyên khí trong thể nội vận chuyển, từng đạo kinh mạch nguyên bản có chút bế tắc đang nhanh chóng mở rộng.

Qua một khắc, thể nội Vương Thăng vận chuyển chu thiên đã thông suốt không trở ngại, so lúc mới đầu nhanh hơn mười mấy lần. Thanh Ngôn Tử lúc này mới hài lòng thu bàn tay, ngồi gần với sau lưng Vương Thăng nhắm mắt ngưng thần.

May mắn gió nhẹ vẫn còn, cơ duyên không mất - Trăng tròn phản chiếu, thiên địa đại biến!