Chương 6

Ngủ say một giấc thật lâu, tôi bị kẹt trong giấc mơ thay đổi thất thường từ cảnh này đến cảnh khác.

Chỉ có một điều không hề thay đổi, chính là bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của người kia.

Không bao giờ chịu quay đầu lại.

Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện.

Trước cửa sổ ánh sáng chói mắt, thật sự có một bóng lưng, đường vai thẳng tắp, thân hình cao ráo.

Cảnh trong mơ trùng khít với hiện thực, tôi có ơi hoảng hốt: “Lương Viễn?”

Cơ thể người nọ cứng lại trong chốc lát, quay người lại, nhìn về phía tôi, vẻ mặt giấu trong ánh sáng mặt trời, không cách nào nhận ra được sự vui buồn của chú ấy, nhưng nhờ giọng nói, dường như có thể cảm nhận được sự kìm nén của chú ấy: “Tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”

Lần trước gặp mặt, chú ấy cũng hỏi tôi có khó chịu không, có phải tôi nên đánh lừa bản thân mình, thực ra chú ấy rất quan tâm đến tôi không?

Nghĩ đến đây, tôi tự cười nhạo mình, nghiêng đầu nhìn chai truyền dịch treo bên giường, chất lỏng không biết tên đang chậm rãi chảy vào trong cơ thể tôi.

“Xin lỗi, lại làm phiền chú nữa rồi, sau này cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Tại sao lại không ăn cơm?” Chú ấy hỏi.

“Không tại sao cả, cháu luôn không thấy đói.” Tôi lạnh nhạt trả lời, cố gắng thờ ơ lạnh nhạt nói về những ngày tháng hỗn loạn mờ mịt kia.

“Không được thức khuya, ăn cơm đủ bữa, cơ thể rất quan trọng.”

Chú ấy lại quay người đi.

Tiếp đó là sự im lặng vô tận, chúng tôi đều ngầm giữ khoảng cách.

Cuối cùng chịu đựng đến khi xuất viện, tôi dẫn đầu đi về phía trước tựa như trốn chạy, bỏ lại Lương Viễn xa xa đằng sau.

Nhưng không biết từ lúc nào, chú ấy đã bỏ cuộc đuổi kịp tôi, lúc tôi quay đầu lại, đã không tìm thấy chú ấy nữa rồi.

Tôi chợt xoay người, càng đi nhanh ra ngoài.

Giống như như vậy có thể giữ lại được một chút kiêu ngạo.

Lúc tôi đứng ở cổng lớn chuẩn bị đặt xe công nghệ, thì lại bất ngờ gặp được Thúc Nghênh.

“Tịch Sam.” Anh ta mở cửa xe ra, đi về phía tôi, trong ánh mặt trời rực rỡ, anh ta cười đến nỗi đẹp trai lóa mắt.

Tôi theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, là Lương Viễn kêu Thúc Nghênh đến sao?

Cho nên đây là lý do chú ấy lặng lẽ rời đi?

“Chú Lương nói cô bị bệnh, cô không sao chứ?”

Thúc Nghênh đứng trước mặt tôi, bóng râm phủ xuống, ngăn chặn tia nắng nóng rực kia, khiến tâm trạng tôi dần ổn định hơn một chút.

“Không sao.” Tôi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Thúc Nghênh, bây giờ tôi không có sức chống cự với sự dịu dàng, anh nên cách xa tôi một chút, tránh để tôi sinh ra suy nghĩ không đứng đắn gì đó với anh, không thích anh, lại làm lơ anh.”

Ngoài trừ Lương Viễn, đối với những người khác giới khác, tôi thực sự thiếu kiên nhẫn và dịu dàng.

Đáng tiếc, điều đặc biệt này, chú ấy sẽ vĩnh viễn không hiểu được.

Thúc Nghênh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với tôi, chân thành thẳng thắn: “Hôm nay tôi lại hiểu cô thêm một chút rồi.”

Tôi ngơ ngác, tức giận cười: “Tùy anh thôi, anh đã vội vàng làm lốp xe dự phòng như thế, tôi cũng không tội gì mà cản anh.”

Nói xong, tôi lướt qua anh ta đi về phía trước.

Anh ta kêu tôi lại, từ trong ngực móc ra một cái chìa khóa: “Đây là thứ lần trước cô đánh rơi trong khách sạn, tôi vẫn luôn không có cơ hội trả lại cho cô.”

Tôi quay đầu lại, đúng lúc lại đối diện với một ánh mắt mờ mịt.

Lương Viễn đứng đằng sau cách Thúc Nghênh hai bước chân, hai tay thọc vào túi quần, hàm dưới khẽ giương lên, cười như không cười.

Trong thoáng chốc, tôi liền miệng đắng lưỡi khô, muốn giải thích, nhưng lại không tìm thấy lập trường.

Sự thật ra làm sao thì có thứ quái gì liên quan đến chú ấy, chú thấy nghĩ thế nào, tôi biết được thì thế nào?

Thúc Nghênh chú ý đến sự khác thường của tôi, anh ta xoay người lại, sau khi nhìn thấy người đến, lễ phép gọi: “Chú Lương.”

Lương Viễn khẽ gật đầu: “Chăm sóc tốt cho con bé, bác sĩ nói bệnh đau bao tử của con bé rất nghiêm trọng.”

Tôi cắn môi dưới, không lên tiếng, cũng không muốn nhận phần ý tốt nhờ người khác chăm sóc tôi của chú ấy.

Nhưng Thúc Nghênh lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Cháu biết rồi ạ, chú cứ yên tâm.”

Ha…

Một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng, tôi đi qua đó, thân mật khoác lấy cánh tay của Thúc Nghênh, dính sát lên cánh tay của anh ta, ngửa đầu nhìn anh ta: “Chăm sóc tốt thế nào, hay là tôi lập tức đến nhà anh nhé?”

Những lời này hoàn toàn là những lời tức giận, không có đầu óc, nhưng tôi lại muốn dùng kiểu vượt quá giới hạn không kể đến phép tắc và chừng mực này để kí©h thí©ɧ Lương Viễn.

Hoặc là để lừa gạt chính mình, có một số thứ không phải là tôi không có được, mà là tôi không muốn có mà thôi.