Chương 7

Chương 7 – Xe đạp đôi

Đồng hồ điểm 5h35, cả bọn trên 3 con xe máy đèo nhau ra quán lẩu bò cách khách sạn nơi bọn em đang ở khoảng 7-8 phút đi xe. Do hôm ấy rơi vào mấy ngày lễ nên đường phố Vũng tàu có vẻ đông đúc tấp nập hơn ngày thường, đặc biệt là tại các tụ điểm ăn chơi.

Vừa vào quán, bọn em đã cố chọn cho mình một góc yên tĩnh có tầm nhìn hướng ra biển, tại nơi này, chúng em có thể quan sát được dòng xe cộ qua lại cũng như bóng dáng các nam thanh nữ tú đang vui đùa trên những chiếc xe đạp đôi lãng mạn, thứ mà vốn xuất hiện rất nhiều ở Thành phố Đà Lạt mộng mơ.

Trời về tối càng lạnh, khiến “tâm hồn ăn uống” của cả 6 đứa trở nên cồn cào khó chịu hơn bao giờ hết, cả bọn chỉ ước giờ được ăn một bữa thật no nê và thịnh soạn.

Vốn có kinh nghiệm trong việc nấu ăn và chọn món ăn nên cả bọn giao cho Oanh vai trò “đi chợ”. Nhìn một lượt qua thực đơn thì thấy giá cả của quán này cũng khá ổn, một cái lẩu bò loại lớn dành cho 6 người ăn giá chỉ 180.000, còn nước uống thì cũng không quá đắt đỏ so với mấy tiệm tạp hoá gần kề.

Qua thống nhất, bọn em quyết định kêu 1 cái lẩu lớn, 2 dĩa rau muống xào tỏi, 2 dĩa bò xào và 6 lon coca.

Mất tầm 1 tiếng ăn uống no nê, lúc tính tiền thì tổng cộng hết 420k, và tất nhiên người trả tiền là em với thằng Huy, bởi vì cả 2 thằng đều muốn tỏ ra “mình là những chàng trai ga lăng trước mặt bọn con gái, mặc dù trong người rất là sót tiền (tội mê gái nó khổ thế đấy các thím à). Đậu má nó chứ, tháng này chắc em phải ăn mì tôm thôi các thím ạ.

Sau tiết mục ăn uống, theo lịch trình, bọn em sẽ kéo nhau đi uống cafe, tuy nhiên, em xin phép bỏ qua khoảng thời gian này để dành kể đến với màn đạp xe đạp đôi.

Như mọi người đã biết rồi đó, xe đạp đôi vốn là phương tiện giải trí dành cho những cặp tình nhân đang trong giai đoạn cưa cẩm hoặc yêu nhau, giây phút được đạp xe cùng người mình yêu thì hạnh phúc biết dường nào, ôi, nghĩ đến cảnh được đạp xe cùng con ghệ mà lòng em háo hức dễ sợ, mặc dù biết chắc rằng sẽ rất mệt bởi vì trọng lượng của con Oanh khá “khiêm tốn”.

Đứng một hồi hội ý thì con Oanh mới cất tiếng đề nghị.

“Anh, anh qua đạp chung xe với con Hà đi, em đi với con Vân”.

CLGT này, em tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi đáp lại:

“Ơ, sao vậy em”

“À, em có chuyện muốn nói với con Vân, anh chịu khó nhé hihi”

“Thì vậy chứ biết sao giờ, vậy để anh qua chở nó”

Nói xong thì cả bọn dắt xe ra, lúc này chia thành 3 cặp, em và con 9x, Oanh và con Vân, thằng Huy và con Hiền. Đoạn đường đi sẽ là con đường ven biển, đi đến khi nào mệt thì quay lại trả xe.

Mặc dù hơi buồn khi không được chở em yêu, nhưng không sao bởi vì giờ em đã có em khác đi chung, em này còn xinh và đáng yêu hơn cả con ghệ nên nỗi buồn của em xem như biến mất.

Nhìn sơ qua một lượt thân thể của từng đứa, em thấy cả 4 đứa con gái đều mặc quần short ngắn, chân đứa nào đứa này trắng tinh như bông bưởi, đặc biệt là chân của con bé 9x, vừa trắng vừa dài, nhìn chỉ muốn chặt nó đem về tối ôm ngủ mà thôi.

Một, hai, một, hai…Những tiếng hì hục ban đầu đạp xe làm cho không khí trở nên cởi mở hơn. Trên chiếc xe đạp đôi không quá dài, em chọn cho mình vị trí phía sau, để dành phần trên cho con bé 9x. Lý do cho hành động này cũng quá là đơn giản, thứ nhất là ngồi sau em có thể ngắm thân thể con bé một cách rõ ràng hơn mà không cần lo lắng bị ai đó phát hiện “mình đang nhìn lén hihi”, thứ hai là em biết tổng bọn con gái thích ngồi trước để chúng nó khỏi cần lấy sức đạp, vì đạp xe đa số thằng sau mệt hơn thằng trước, bất công thế đấy

Sau một hồi đạp xe, thoáng thấy mồ hôi mồ kê đã đổ trên khuôn mặt baby của bé Hà 9x, em mới chợt hỏi nhỏ.

“Em mệt không bé, nếu mệt thì cứ co chân lên nghỉ ngơi đi, để anh đạp cho”

“Chú cứ yên tâm, cháu còn khoẻ lắm” (Lại là chú, chú chú cl)

“Úi, đừng gọi anh là chú nữa, nghe tức cười quá, cứ gọi anh là anh đi”

“Cũng muốn lắm mà gọi không được” (A, thì ra là con này tính troll bố à)

“Cứ gọi thử một tiếng anh xem nào, có chết chóc gì đâu mà em sợ”

“Gọi thử thôi nha: Anh”

“Hihi, vậy là được rồi đó, tập gọi dần đi, sau này có bạn trai mà em cứ gọi bạn trai là Chú là nó giận đó”

“Dạ cháu biết rồi Anh” (CLGT nữa này, cháu, anh, loạn xạ cả lên)

“Thôi anh không trách, em nghỉ mệt đi, giờ chỉ việc bẻ lái thôi, để anh đạp, kẻo bị bọn kia bỏ xa bây giờ”

“Kệ, cứ cho người khác bỏ xa, cháu cóc sợ” (Hí hí, con này được, dễ dụ đây)

“Mà nè em, nhà em có 2 chị em thôi hả, có anh trai hay em trai gì không”

“Dạ, có chị em cháu thôi, nhưng ba mẹ thương chị hơn thương cháu”

“Ơ sao vậy, tội nghiệp quá heng, anh sẽ thay ba mẹ em, anh sẽ thương em nhiều hơn thương chị em hihi”

“Cháu méc chị Oanh nè”

“Anh giỡn xíu thôi í mà, ai là bạn trai em chắc sẽ hạnh phúc lắm heng, em vừa xinh vừa hiền”

“Thui, thui, không dám, cháu hay khóc nhè lắm đoá nha” (vãi lọ, con này dở trò nhỏng nhẽo với ông rồi)

Khoảng thời gian vừa đạp vừa tán em nó rốt cuộc rồi cũng chấm dứt khi bọn em bị mấy đứa kia hối chạy nhanh hơn, trong lòng em lúc này bỗng tự nhiên cảm thấy mến con bé này quá chừng luôn, vừa đạp mà cặp mắt cứ ngắm em nó suốt đến nỗi quên cả con người yêu đang chạy phía trước…Em đã bị ám ảnh bởi cảnh tượng con bé đang đạp xe, người đưa lên rồi lại đưa xuống, từng bộ phận trên cơ thể của nàng cũng di chuyển một cách nhịp nhàng cứ như thể…