Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đi Vũng Tàu Với Gái 8x, Về Sài Gòn Với Gái 9x

Chương 14: Cái kết buồn và sự thật đắng lòng

« Chương Trước
Sau tất cả những gì đã xảy ra, cuộc hành trình đầy giông bão về đất Saigon lại tiếp tục.

Lúc này đây, trong khoảnh khắc bóng tối đang ùa về một cách chóng mặt, chúng em với 6 con người trên 3 chiếc xe lại băng băng tiến về Saigon.

Tuy nhiên, thay vì chở con Oanh như vốn thường lệ em vẫn chở, giờ thì người ngồi sau xe em là bé Hà, một cô bé khi đi thì xinh đẹp mỹ miều như bông như hoa, giờ thì đã tàn đi trông thấy với một vết xước trên mặt tựa như những tay giang hồ bị dao chém.

Và tất nhiên, cặp thứ hai không ai khác chính là cặp con Oanh và con Vân, còn cặp thứ ba cũng là cặp duy nhất không “màng đến bất cứ thứ gì” là cặp của con Hiền và thằng Huy. Xin lỗi nói thiệt với các thím là, thằng chó Huy này nó cũng chả tốt lành mẹ gì cho lắm, lúc trả tiền khách sạn thì nó chỉ trả cho phòng của riêng nó với con quỷ bồ nó, còn em thì phải móc hầu bao ra trả cho 2 phòng, phòng của em và chị em con Vân – Hà. (Bố thề với mày là bố sẽ không bao giờ đi đâu chung với mày nữa, Huy chó à).

Kể lể bức xúc một xíu cho các thím thấy được những khó khăn mà bản thân em phải gánh chịu chỉ trong chưa đầy 2 ngày đi chơi, đặc biệt là về vấn đề tài chính. Tính cho tới lúc con Vân bị ngã xe, trong túi em còn chưa đến 150k, khi ấy mà lỡ bị chú bồ câu nào bắt được thì em xác định là…bị giam bằng lái xe.

Đúng là nồi nào úp vung đó, thằng Huy tính nó keo kiệt, nhưng em biết chắc một điều rằng, kẻ đứng sau lưng nó là cái con quỷ sứ Hiền, con bồ quý hiếm của nó. Em biết được điều này là từ Oanh, có lần Oanh bảo với em rằng: “Bạn em cũng có mấy đứa nó keo kiệt, bủn xỉn lắm”. Và em biết chắc là cái con đó chính là con Hiền. (Moẹ, đừng để bố thấy cặp đôi chúng mày lần nữa. Nếu không, bố sẽ, sẽ, sẽ…nghỉ chơi chúng mày ra).

Lan man dài dòng quá sợ các thím đợi lâu, em xin trình bày tiếp những sự kiện đã xảy ra trong đoạn đường trở về còn lại.

Em chở bé Hà trên con mio bé tí ti, quyết định chạy sau cùng, phía trên tụi em là con Oanh và con Vân với chiếc Hayate, còn chạy đầu tiên dẫn đường là thằng dog Huy và con Hiền.

Cuộc hành trình chính thức tiếp tục khi đồng hồ điểm 5h30, theo dự kiến, nếu tụi em đi về theo hướng Nhơn trạch thì về Saigon tầm khoảng 8 giờ hơn, tại do đường tối và kẹt xe nên không thể nào chạy nhanh được. Còn nếu mà đi đường xa lộ thì chắc hơn 9 giờ mới về.

“Em có sao không Hà, anh thấy mặt em bị xước khá nặng đó” (Em quay sang hỏi thăm bé Hà, khi ấy đang ngồi sau lưng).

“Dạ, chắc không sao đâu anh, chỉ hơi nhức xíu thôi”

“Em đeo khẩu trang vào đi, gió vào sẽ làm vết thương nặng hơn đó, kẻo để lại sẹo thì mất đẹp”

“Hi, anh cứ chọc, chẳng may để lại sẹo chắc em trốn luôn trong nhà quá”

“Trời anh nói thiệt chứ xạo gì, trước anh bị có vết thương nhỏ ngay tay, không chăm sóc kỹ giờ để thành cái sẹo đây này”

“Dạ, thôi em nghe lời anh, anh chạy nhanh xíu đi”

“Ok, ngồi sát vào người anh nhé”

Em vừa mới nói ngồi sát vào thì pé Hà tự nhiên vòng tay lên ôm eo em, và tất nhiên, nó ịnh (.) (.) vào lưng em, 1 từ thôi, “phê”.

Đi được xíu thì em bất ngờ chạy vọt lên phía trước thì thấy hai đứa, con Oanh và con Vân đang nói thì thầm điều gì đó, em nghĩ chắc con ghệ em hỏi thăm tình hình cái chân của con Vân thôi, em cũng không để ý gì tụi nó nữa.

Đoạn đường từ khúc chợ bà rịa đi tới ngã ba đường vào Nhơn trạch rất trơn tru và không có bất cứ sự cố gì xảy ra. Tuy nhiên, do đường xá xa xôi, cùng với cơn gió chiều tối lạnh buốt nên đã khiến đứa nào cũng mệt mỏi. Em thì tuy chở con Hà nhưng trong tâm trí thật ra là rất lo lắng và bất an cho con Oanh.

Thứ nhất, trước giờ nó ít khi nào chở ai đó, đa phần đi đâu em cũng chở. Thứ hai, em không đi với nó thì nó không có người để ôm, cái này em chỉ sợ nó buồn thôi, không lẽ giờ kêu con Vân ôm nó từ phía sau.

Gần 7 giờ tối, em đang loay hoay say sưa trò chuyện với con Hà khúc gần tới đường vào Nhơn trạch, thì điện thoại của con Hà bỗng vang lên, đầu dây bên kia là con Hiền, bồ thằng Doctor Huy:

“Chết mồ rồi em ơi, tụi em đi tới đâu rồi, tụi chị với Oanh hình như đã đi lố qua đoạn vào Nhơn trạch rồi, giờ không lẽ ngoẹo lại, đường tối quá không thấy chỗ ngoẹo gì hết”.

“Chị đợi xíu, em đưa anh Phúc nghe máy”

“Alo, sao em?”

“À, anh Phúc à, giờ xe em với xe Oanh đi lố qua đoạn Nhơn trạch rồi, cũng khá xa, giờ sao anh, đi tiếp hay quành lại”.

“Vậy hả, vậy thôi nếu đã đi xa rồi thì tụi em cứ đi đường xa lộ luôn đi, tụi anh cũng vừa mới vào đường Nhơn trạch, giờ mà ngồi đợi nhau thì biết bao giờ mới tới. À, mà đường này tối lắm, đi cũng nguy hiểm”.

“Dạ, vậy để em nói Oanh, có gì hẹn nhau ở nhà Oanh nhé”

“Ok em, quyết định vậy đi”

Thế là kế hoạch cả bọn cùng nhau đi chung về đã phá sản, giờ đây, giữa con đường rộng thênh thang, cùng những hàng cây cao to hai bên đường, em không biết liệu có còn xảy ra chuyện gì nữa hay không.

Trong khi đó, ở tuyến đường xa lộ, em cũng cảm thấy vô cùng lo lắng cho em Oanh, em chỉ mong 4 đứa chúng nó bình an vô sự trở về nhà.

Chuyến đi giờ đây bỗng trở nên cô độc đến lạ thường, điều mà trước đó hai ngày em không thể nào hình dung ra được, “ai ngờ chỉ trong vòng đôi ngày mà mình lại chở được một em hot girl trẻ măng đến dường này”.

Băng băng tiến về khúc đoạn đường u tối, vắng đến lạ thường, hai bên đường là hàng cây cao su già cằn cỗi có tự bao giờ, em bất chợt quay sang trò chuyện với bé Hà như xua đi những nỗi sợ hãi mà cả hai đứa đang cảm nhận được:

“Em ổn chứ Hà”

“Dạ, tự nhiên em thấy hơi rùng mình anh ạ, đường tối thui ghê quá”

“Không có gì đâu, chắc gió đêm đó mà, anh cũng lạnh vỡ mồm đây này, em mặc áo khoác anh không”

“Dạ thôi, anh lái xe thì anh mặc đi, nhìn cảnh tượng này thấy giống trong mấy phim kinh dị quá ha anh”

“Hihi, em lại cứ đùa, mấy cảnh này nhằm nhò gì, trước đây anh còn gặp nhiều cảnh tượng rùng mình hơn nhiều, mà em sợ ma không”.

“Hi, con gái ai không sợ ma anh, em sợ hồi nhỏ đến giờ rồi nè”

“Ma sau lưng em kìa haha”

“Anh đừng làm em sợ nha, kẻo tối em ngủ gặp ác mộng nữa”

“Vậy à, thế có cần anh kể chuyện hài nghe cho đỡ sợ không nè”

“Ùa, anh kể đi, em muốn nghe chuyện nào hài ơi ơi ơi là hài lun đó”

“Nè, chuyện là vậy nè”

“Vào một hôm lúc nửa đêm, trong khu nghĩa địa có hai bộ xương sống lại, đi lang thang ngoài đường. Rồi bộ xương thứ nhất hỏi bộ xương thứ hai:

– Tại sao anh chết?

Bộ xương thứ hai đáp:

– Tôi bị xe chẹt chết. Thế còn anh thì sao?

– Tui bị té lầu chết.

Hai bộ xương đang đi thì thấy một bộ xương khác tả tơi đi ngoài đường, chúng hỏi bộ xương ấy:

– Anh bị gì mà chết thảm thế!!

Nó nói:

– Chết ông nội tụi bây! Tao mới bị vợ đánh vì đi nhậu về nè!”

Vừa kể xong câu chuyện cười thì bé Hà rất khoái chí, đòi tiếp tục kể thêm chuyện cười khác, em vừa lái xe vừa chạy từ từ để trò chuyện với bé, không khí giờ đây rất vui vẻ, rộn ràng, trái ngược hẳn với không gian u tối trên đường.

Cứ thế và cứ thế, từng câu chuyện được kể ra, khiến bé Hà càng ngồi xích vào người em hơn, giờ thì nàng đã ngồi ôm sát cứng ngắt vào người em, nhiều lúc mất “bình tĩnh” mà em muốn té xe. Con trai mà, chở gái mà kiểu này thì chịu thế éo nào nỗi.

Vượt qua khu rừng cây cao to, chiếc xe mio của tụi em tiếp tục đến đoạn đường nhựa rộng thênh thang, tuy nhiên, nhìn xung quanh giờ chỉ có lác đác vài chiếc xe đang chạy trên đường, đèn đường thì cái có cái không, để dường như cho có lệ.

Đang đi ngon lành thì bất thình lình em thấy bánh xe khác thường, chạy cứ ngoẻn qua ngoẻn lại. Thế là em dừng hẳn thì, CLGT này, “bánh sau xe bị cán đinh xẹp cmn rồi, ôi trời, giờ xung quanh làm chó gì có tiệm sửa xe”.

“Chết rồi em ơi, bánh xe bị xẹp rồi, giờ phải dắt bộ một đoạn đường lên kia may có tiệm vá xe, chứ ở đây không có lấy một móng nhà dân nào, chứ đừng nói tiệm sửa xe”.

“Hix, xui quá, giờ phải làm vậy chứ biết làm sao, thôi em với anh cùng đẩy xe vậy”

Nói xong thì em và bé Hà, người nắm tay lái, người vịnh cán xe, cả 2 cùng đẩy xe. Thật với mọi người là, trong cái khoảnh khắc đó, em rất là sợ hãi, sợ không phải vì ma quỷ gì hết, mà sợ là lỡ đi xa mà không có tiệm vá xe thì bỏ mẹ, đó là chưa kể đến trộm cướp dọc đường.

Cả hai một trai một gái dắt bộ đi suốt 1 quãng đường dài, và cũng để cho bé Hà bớt sợ, em phải bình thản lại trò chuyện với nàng. Chứ nói thật, lúc đó em mệt bỏ bà, chả còn tâm trí nào mà tâm với sự.

“Em mệt thì buông tay ra đi, để anh dắt 1 mình được rồi, chắc cũng gần tới rồi”

“Dạ, hôm nay gặp nhiều chuyện xui quá anh à, không biết mấy người kia có sao không nữa”

“Em đừng nói bậy, chắc họ không sao đâu”

“dsfdsgertfse”

“wetgdfsdF…”….Cuộc trò chuyện cứ vậy tiếp diễn cho đến khi tụi em gặp một người đi đường tốt bụng:

“Xe bị sao vậy chú em”

“Dạ, bể bánh anh à”

“Ơ vậy à, chỗ này ra tới khu dân cư hơi xa đó, thôi tụi em ngồi lên xe đi, anh đẩy ra, chứ đi kiểu này đến khuya cũng chưa tới đâu”

“Dạ, cám ơn anh nhiều nha, anh giúp tụi em ạ”

“Ok nào, lên xe đi”

Một, hai, một, hai….hai chiếc xe với 3 con người chầm chậm tiến về phía trước, ánh sáng dần hiện ra khi những nhà dân, và đâu đó là tiệm sửa xe hiện lên trong sự vui sướиɠ tột cùng của em và bé Hà. Nhìn đồng hồ, em thủ thỉ: “Mẹ kiếp, giờ 8h30 rồi mới tới đây, biết bao giờ mới về tới Saigon đây”.

Tạm biệt và cảm ơn anh lái xe tốt bụng, em dắt chiếc mio vào một tiệm sửa xe, bé Hà lẽo đẽo theo sau trong thân xác tơi tả vì gió sương dặm đường.

“Anh vá bánh sau cho em ạ”

“Ok, để anh xem”

…..8h35

…..8h40

…..8h45

“À ruột bị thủng lỗ to lắm em ơi, nếu vá thì chắc đi xíu là thủng tiếp, anh nghĩ em nên thay ruột mới”.

“Dạ, vậy hả anh, vậy ruột mới bao nhiêu anh”

“80k em, anh bao luôn công thay ruột”

“Vậy anh làm gấp giùm em cái, tụi em còn về Saigon nữa”

Em xin phép các bác cho em chửi một phát, “đậu moẹ, lúc đi mang mấy triệu bạc, giờ trong người còn đúng mấy chục ngàn, bị công an hốt nữa thì đủ bài”.

Nhìn sang xung quanh, em thấy bé Hà đang ngáp một cái thật dài, chắc nàng buồn ngủ rồi đây, đúng là người đẹp ngáp nó cũng đẹp các bác à.

Quả thật, trong giây phút ấy, tự nhiên trong tâm trí em lại suy nghĩ về 2 người con gái, thứ nhất là em Oanh, và thứ hai là cái con nhỏ đang gần bên em lúc này.

Cả hai ngồi ghế đợi trong lúc anh sửa xe thay ruột, em quay sang hỏi bé Hà:

“Trước giờ em có đi chơi đâu xa không”

“Em cũng đi rồi anh, cách đây 1 năm, em với chị Vân đi Đà Lạt, nhưng đi chung với gia đình em”.

“Vậy à, thế em chưa bao giờ đi chơi với bạn bè xa nhà à”

“Chưa anh, đây là lần đầu tiên em đi đó”

“Hi, chắc đi với anh xui lắm heng”

“Cũng vui anh, chỉ tại xảy ra một vài tai nạn không mong muốn thôi”

“Vậy à, nếu lỡ mai này anh rủ em đi chơi nữa, em dám đi không”

“Hihi, em không biết nữa, chị Vân đi thì em đi”

“Heee, anh giỡn thôi, đi với anh xui bỏ bà, tốt nhất là em đừng đi với anh nữa”

“Anh hay giỡn quá heng”

“Em buồn ngủ chưa, qua đây anh cho mượn bờ vai để dựa đây”

“Thiệt nha” (Bỏ mọe rồi, nói giỡn mà nó tưởng thiệt, thôi kệ)

Nói xong thế là bé Hà ngã người vào vai em rồi nhắm mắt lại, rồi ngủ hay suy nghĩ gì đó. Em hỏi anh sửa xe:

“Xe xong chưa anh”

“Xong rồi đây, anh ráp vào là xong, 5 phút thôi”

Em chợt nghĩ: “Thế là mình có thêm 5 phút được làm chỗ dựa cho bé Hà rồi, sung sướиɠ vãi”.

Sau khi thanh toán tiền và chào tạm biệt anh sửa xe, tụi em lại tiếp tục lên đường, theo như những gì em biết trước đó, là nơi này chỉ còn cách phà Cát lái khoảng 25 cây số nữa thôi, qua phà là coi như đã về đến Saigon. Em sắp được gặp em yêu Oanh rồi.

Rầm rập, rầm rập, chiếc xe lăn bánh trong sự day dứt khôn nguôi của em, em cảm thấy mình quả thật có lỗi với Oanh, bởi vì giờ đây, pé Hà đã tựa vào vai em, ôm em ngủ tựa như chúng em là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Em đang tự nhủ lòng mình rằng, không biết sau chuyến đi này, bé Hà có yêu mình không, nếu quả thật có điều đó thì mình…mình…phải làm sao đây, Oanh hay Hà đây?

Mà nói thật với các thím là, em không biết bé Hà có phải cố tình hay là cố ý không biết là em đã có người yêu rồi hay không. Con trai mà, khi bọn con gái mở lòng thì phải nhảy vào cướp thời cơ, chứ nếu nó cứ lặng im, đừng bắt chuyện gợϊ ɖụ© với em thì bố em cũng không dám đυ.ng vào nó, chứ nói chi là em. Có lửa mới có khói mà đúng không các thím.

9h20, hú hú hú, còi phà từ phía xa kêu inh ỏi, cuối cùng bọn em cùng đến nơi mà người ta gọi là Cát Lái. Giờ nhìn xung quanh thấy xe cộ, người qua lại mà tim em như rộn ràng, và vui sướиɠ hơn khi biết rằng, chuyến phà mình sắp đi là những chuyến phà cuối cùng của ngày. Hên vãi lọ, lỡ chậm 1 xíu là coi như…ngủ ngoài đường bởi vì số tiền trong người em mà vào khách sạn là nó đuổi thẳng cổ.

Ban đêm đã mệt, những cơn gió sông lại còn ùa vào cơ thể em với bé Hà, tự nhiên em cảm thấy buồn ngủ tê tái, giá mà….

Vừa qua bến phà, đến cái đoạn mà xe công tơ nơ ùn ùn đổ về chất hàng, con đường vốn đã chật giờ lại còn chật chội hơn, mặc dù hơn 9 giờ tối. Ai đi con đường này rồi thì sẽ thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào, chạy yếu lạng quạng bị một chiếc xe công nó tông cho lòi phèo.

Vừa mới nghĩ dứt lời thì nhìn sang phía đối diện đường, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, chiếc xe dream thần thánh chở hai nát như tương, bị chiếc công kéo lê lết trên đường, vụ đó thì em không biết nạn nhân có sao không, mà nhìn thế kia thì….

“Ôi ôi, gần tới rồi em ơi, đến cầu Giồng ông tố rồi cơ ấy, không lâu nữa thôi mình sẽ gặp lại bé Oanh” (E thầm nhủ)

Nhìn lại sau lưng thì thấy bé Hà vẫn còn đang nhắm mắt ngủ như chú mèo cái con, tựa mặt vào lưng em, em đang tính đánh thức nàng dậy để báo nàng rằng sắp tới rồi, nhưng suy nghĩ 1 hồi thì em quyết định “cho nàng ngủ thêm lát”.

Đi thêm 1 đoạn đường nữa, tới khúc Metro, thì em có điện thoại, vội vàng em mở ra:

“Alo, anh phúc hả” (Oanh, các bác à)

“Sao em, tụi em về tới chưa”

“Có chuyện rồi anh ơi, thằng Huy với con Hiền bị tông xe rồi”

“Sao vậy, thế tụi nó có bị sao không, tụi em đang ở đâu, anh chạy qua”

“Con Hiền thì chỉ bị xây xước nhẹ, còn thằng Huy thì đang bất tỉnh, người ta bu ở đây quá trời, khúc qua cầu Sài Gòn đó anh, con Hiền nó khóc nhiều quá”

“Ùa anh chạy qua liền”…

Thế là, cuộc hành trình tuy chỉ 2 ngày của tụi em đã kết thúc trong sự đau buồn như thế đó các thím các bác à, đứa thì bị xước mặt, đứa thì què giò, đứa thì bất tỉnh, em thì bể bánh xe…Dường như 2 hôm ấy, mọi cái xui đã đổ lên đầu tụi em. Thằng Huy tuy em không thích vì tính bủn xỉn của nó, nhưng khi hay tin 2 đứa nó bị tông xe mà lòng em rất lo lắng, dù sao cũng là bạn bè của người yêu em







Như tiêu đề của chương cuối này: “Cái kết đau buồn và sự thật đắng lòng”, cái kết đau buồn thì có lẽ nhiều thím đã biết, thế còn sự thật đắng lòng là sao, em xin mạn phép kể ra luôn cho các thím biết, chỉ mong các thím bỏ qua cho.







Thật ra, câu chuyện này là một câu chuyện có thật, nhưng nhân vật chính trong truyện không phải là em, mà là thằng bạn tên Phúc của em, thằng này vốn bản tính sở khanh nhưng biết chơi biết nghĩ cho anh em và người yêu, thật sự em kết cái tính chơi đẹp của nó, còn sở khanh thì em không ủng hộ nhé. Câu chuyện này em viết dựa trên những gì nó kể lại cho em, nhân vật và địa điểm là chính xác, chỉ khác xíu là tên nhân vật đã được thay đổi để giữ bí mật.







Theo em được biết, hiện nhân vật Huy trong truyện giờ đã tỉnh lại, và tất nhiên, nó với con Hiền lại gắn kết và yêu nhau như xưa. Chân con Vân thì cũng dần hồi phục và có thể đi lại được rồi. Còn chuyện tình giữa 3 nhân vật: Phúc, Oanh và Hà, thì đến nay em chưa biết kết quả ra sao, chỉ biết rằng giữa con Oanh và thằng Phúc đang có sự rạn nứt, liệu đây có phải là hậu quả vì tính sở khanh của thằng này? Nobody cares and nobody knows







Qua câu chuyện này, em cũng mạn phép khuyên các anh zai, đặc biệt là các anh zai sở khanh, hào hoa, chỉ một điều thôi: “Khi yêu ai xin yêu hết mình, đừng để đến khi đánh mất rồi mới hối hận, đời cha ăn mặn, đời con khác nước đúng không các thím”.







Trong bài viết sau, em sẽ bonus thêm một bài viết với nhan đề: “Phúc và Oanh đã gặp nhau như thế nào?, mời các bạn đón xem., còn mọi người không thích thì cứ nói, em ngưng tại đây.







Một lần nữa, em xin phép cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ em trong suốt thời gian qua, những lời nói “trần trụi”, những câu chửi thề trong truyện mong các thím các bác bỏ qua, hi vọng một ngày nào đó sẽ lại có dịp tâm sự với mọi người.











=====HẾT=====
« Chương Trước