Chương 5: Cô không giống luật sư…

Hạ Chanh câm nín, dựa người vào thành ghế phía sau, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Cao Trình Dịch, đồng thời cũng nhìn kỹ người đàn ông trước mặt một lần nữa.

Diện mạo của người đàn ông khá đẹp, cũng không có khiếm khuyết thân thể, dù không đến mức giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng có nhà, có xe, có công ty.

Nếu như không phải đầu óc bị sảng, sao có thể làm hiệp sĩ đổ vỏ rồi còn tốn công tốn sức kiện cáo để nuôi con gái cho người khác.

Từ Dương bị cô nhìn đến mức cả người khó chịu, anh hơi dịch người, cầm ly giấy trước mặt lên uống một hớp.

Nước mới chảy vào cổ họng, vị ngọt tan ra ngay trong miệng, không phải do nước sôi để nguội này được bỏ thêm đường, mà là do cổ họng anh quá khô, miệng lại quá đắng, vừa khô vừa đắng…

Anh lại ngẩng đầu lên uống một hớp, mới đặt ly xuống: “Luật sư Hạ còn muốn hỏi điều gì nữa không?”

Hạ Chanh khẽ mím môi dưới: “Gia cảnh của vợ anh, nghề nghiệp trước đây, và… Gia cảnh và thông tin cá nhân cơ bản của người đàn ông kia.”

“...” Anh cảm thấy cô không giống luật sư, mà giống cảnh sát…

Sau hơn nửa tiếng nói chuyện, Hạ Chanh không chỉ xem qua xem lại gốc rễ của Từ Dương và vợ anh, cùng với tên gian phu kia mấy lần, mà còn bắt đầu có chút đồng tình với người đàn ông trước mặt.

Cho nên, rõ ràng biết con gái không phải con ruột của anh, xác suất tranh đoạt quyền nuôi dưỡng chỉ sợ không đến năm mươi phần trăm, nhưng cô vẫn tiếp nhận vụ án của Từ Dương.

Mà lần nói chuyện này, cũng khiến Từ Dương tín nhiệm Hạ Chanh hơn chút, cảm xúc vốn nôn nóng cũng hòa hoãn lại không ít.

Bởi vì Hạ Chanh nói với anh, cô nắm chắc tám mươi phần trăm xác suất thắng đối với việc anh giành được quyền nuôi dưỡng con gái, kêu anh không cần lo lắng…

Không sai, Hạ Chanh lại nói dối, nhưng cô vẫn không quá để ý, lời nói dối có thiện ý dù vẫn là nói linh tinh, nhưng ít ra có thể trấn an được cảm xúc hiện tại của anh.

“Luật sư Hạ, vậy khi nào tôi có thể gặp con gái?” Từ Dương hỏi.

Bởi vì đả thương gian phu, anh bị tạm giam hình sự, con gái đã đi theo Du Tĩnh Di về nhà bà ngoại.

Sau này Du Tĩnh Di biết anh muốn ly hôn với cô ta, không cho anh gặp con gái, còn uy hϊếp nói nếu như anh dám tìm đến cửa thì sẽ gọi điện báo cảnh sát.

Luật sư Cao đã đặc biệt nhắc nhở anh, hiện giờ anh đã được bảo lãnh tại ngoại, tốt nhất là đừng gây ra chuyện gì, không chỉ bất lợi với bản thân anh, mà cũng sẽ bất lợi với việc anh muốn tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con gái, kêu anh dù gặp phải chuyện gì thì cũng nhất định phải xử lý một cách lý trí.

Nhưng mà.. Đã một tuần rồi, anh rất lo lắng cho Tiểu Nặc…

Lúc trước khi nói chuyện, Hạ Chanh đã cảm nhận được Từ Dương có tình cảm rất sâu đậm với con gái Từ Nặc.

Cô nở một nụ cười trấn an anh: “Hôm nay tôi sắp xếp lại tài liệu một chút, rồi sẽ làm một phương án, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Du Tĩnh Di, đề cập với cô ta chuyện đàm phán và yêu cầu muốn gặp con gái của anh.”

“Trước đó, luật sư Cao đã gọi điện cho cô ta, cô ta không đồng ý đàm phán.” Từ Dương nhíu mày, sắc mặt hơi lo lắng.

Hạ Chanh vẫn cười lạnh nhạt, tự nhiên: “Trên tòa án, luật sư Cao lợi hại hơn tôi, nhưng trên một số phương diện, hẳn là tôi thích hợp hơn anh ấy.”

Thấy Hạ Chanh bình tĩnh như vậy, trong lòng Từ Dương lại thả lỏng hơn nửa một lần nữa: “cảm ơn luật sư Hạ.”

“Không cần khách sáo, sau khi hẹn được thời gian đàm phán, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

“Vậy hôm nay cứ thế trước đã.” Hạ Chanh mỉm cười đứng lên, ý tiễn khách đã rất rõ ràng.

“Vậy tôi đi trước.” Từ Dương đáp lời, vội đừng lên đi theo.

Anh vừa đứng lên, Hạ Chanh mới phát hiện, người đàn ông này còn cao hơn cô tưởng.

Là một người phương Nam điển hình, trong số con gái, cô cũng không thấp, 1m62, đi thêm giày cao gót, cũng phải 1m67 1m68, nhưng người đàn ông này lại cao hơn cô hơn một cái đầu, lập tức xuất hiện cảm giác ngột ngạt khi ngước nhìn lên…

----------

Đề cử để mình có động lực ra chương nhiều hơn nha ^^