Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đi Về Phía Chân Trời

Chương 57: Chối cãi đến cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biệt phủ Tiêu gia…

Vốn đang thư thả ngồi trên ghế tận hưởng cảm giác nắm toàn bộ quyền lực. Một lúc sau, Chương Khã hoàn toàn sững sốt ngay khi nhìn thấy dáng người cao ráo từ phía cổng đang dõng dạc bước hiên ngang vào bên trong. Thoáng chốc, người trước mặt đã đứng đối diện với Chương Khã mà nhếch môi cười châm chọc:

- “Chào mẹ cả, con đã trở về rồi đây.”

- “Tiêu Sĩ Quân, tại…tại sao mày có thể rời khỏi nhà giam được chứ?”

Sắc mặt Chương Khã phút chốc tái xanh ngay khi nhìn thấy anh được tại ngoại. Liền lập tức, Tiêu Sĩ Quân đưa mắt quan sát xung quanh, anh khẽ nhếch môi, cười nói:

- “Con chỉ mới rời khỏi Tiêu gia chưa được bao lâu thế mà mẹ đã thay đổi mọi thứ ở đây rồi sao?”

Bà không trả lời câu hỏi của anh mà tức giận lên tiếng hỏi:

- “Mày làm cách nào mà thoát khỏi tội danh gϊếŧ người chứ?”

Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân ung dung tiến về phía chiếc ghế sofa mà ngồi ngả người trông vô cùng thư thả. Anh chậm rãi rót trà liền sau đó uống cạn sạch, mĩm cười nhìn vẻ mặt sốt sắng của người đối diện, trầm giọng đáp:

- “Tất cả đều là nhờ phúc đức mà mẹ cả tích cho tôi đấy.”

Dứt lời, Tiêu Sĩ Quân đứng bật dậy. Vẻ mặt vốn đang trêu đùa lập tức trở nên nghiêm nghị mà nhíu mày lạnh giọng lên tiếng:

- “Chương Khã, toàn bộ tội danh cũng như bằng chứng liên quan đến bà trong việc tham ô số tài sản từ dự án xây dựng khách sạn cao cấp đã nằm trong tay tôi.”

Rầm…

Bất ngờ, Tiêu Sĩ Quân đập mạnh bàn khiến toàn bộ những người có mặt một phen hú vía, anh lạnh giọng tra khảo người đối diện:

- “Chương Khã, chứng cứ toàn bộ trong tay tôi bà đừng hòng thoát tội. Hơn thế nữa, nguyên nhân gây ra cái chết của cha tôi cũng chính là bà có phải không?”

Liền lập tức, Chương Khã lớn tiếng phản bác:

- “Tao không có gϊếŧ ông ấy. Tất cả đều do ông ấy không điều khiển được cảm xúc của mình mà thôi.”

Không ngờ đến nước này, bà ta vẫn cứng miệng chối cãi. Tiêu Sĩ Quân nhìn sang Luận Minh liền sau đó giơ lên hàng loạt bằng chứng, trong đó có cả lá thư của Tiểu Mai khi trước mà bà đã cùng A Phương tạo dựng nên.

- “Cái chết của Tiểu Mai không phải vì chị ấy buồn chuyện tình cảm mà quyết định tự tử. Tất cả là do bà và A Phương ép chị ấy phải uống thuốc độc, sau đó cả hai người tìm cách tạo ra cái chết giả bằng việc viết một bức thư cho rằng là của Tiểu Mai để lại nhằm muốn mọi người không tiếp tục điều tra.”

- “Chuyện đó đã hơn mấy mươi năm và cũng đã có kết luận rằng Tiểu Mai treo cổ tự tử. Mày không thể vô cớ vu oan cho tao được.”

Trước sự chối cãi răm rắp từ phía Chương Khã, Tiêu Sĩ Quân không nói rằng mà vỗ tay ra hiệu cho người từ phía ngoài cửa bước vào, anh cao giọng nói:

- “Vậy còn người này thì sao?”

Hai mắt Chương Khã lập tức trợn tròn ngay khi nhìn người từ phía ngoài bước vào. Giọng điệu bà ta lúc này trở nên run run mà lắp bắp nói:

- “Tiểu…Tiểu Lạc, tại sao mày lại ở đây?”

Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân tiến lại gần về phía Chương Khã, anh trầm giọng nói:

- “Tiểu Lạc chính là nhân chứng trong sự việc bà gây ra cái chết của Tiểu Mai. Cô ấy sớm đã biết nguyên nhân Tiểu Mai tự sát không phải là vì chuyện cá nhân mà là vì đã ngăn cản việc bà sát hại tôi. Không những thế, cả bà và A Phương đã từng đe dọa đến mức khiến cô ấy phải âm thầm rời Tiêu gia để tránh sự nguy hiểm.”

Tiêu Sĩ Quân vừa dứt lời thì phía bên ngoài, hàng loạt cảnh sát đang từng bước tiến vào khiến vẻ mặt Chương Khã lập tức biến sắc mà bất giác lùi về sau, tức giận mắng nhiếc:

- “Không, tao không có làm chuyện này. Các người không được phép bắt giữ tôi.”

Chiếc còng sắt tóm chặt đôi tay của Chương Khã khiến bà ta như sắp hóa điên mà vùng vẫy kháng cự dữ dội, giọng chua chát hướng về Tiêu Sĩ Quân mà hét toáng cả lên:

- “Thằng khốn kiếp. Mày vu oan cho tao. Mày không có quyền gọi cảnh sát đến bắt giữ tao.”

Mặc cho bà ta không ngừng mắng nhiếc, thế nhưng Tiêu Sĩ Quân lại vô cùng điềm nhiên mà xoay người ngồi thư thái trên ghế. Giọng nói Chương Khã ngày một nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Chiếc xe cảnh sát đã sớm đưa bà ta rời khỏi nơi này mà đến nơi vốn dĩ dành cho bà ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »