Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh mình gặp lại anh ta sẽ như thế nào.
Thậm chí đến nằm mơ cũng không thấy.
Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nắm chặt cổ tay tôi một lúc lâu.
"Buông tay ra."
Trên đầu anh ta vẫn còn vướng những mảnh kim tuyến, chung quy lại là anh ta vẫn thắng.
Giờ anh là một người siêu nổi tiếng rồi, nên dù có ít khách du lịch thì vẫn có nhiều người nhìn chúng tôi.
"Buông ra..."
"Hôm đó anh không có cúp điện thoại của em."
"Sau trận đấu anh có một buổi phỏng vấn nên anh đã đặt điện thoại trên bàn trong phòng chờ."
"Anh không biết... là ai cúp."
Anh nói thật nhanh những lời này với tôi.
Nhưng bây giờ nói điều này để làm gì.
Có lẽ do tôi nhìn anh quá lâu nên anh cũng buông tay.
Từ xa, có người gọi anh, gió đêm lướt qua hai chúng tôi.
Bây giờ rõ ràng anh là nhà vô địch, rõ ràng anh đã nhận được chiếc cúp trong mơ của mình.
Tôi chưa bao giờ thấy cái biểu cảm cầu xin như vậy trên khuôn mặt anh
Giữa cơn gió đêm, hình ảnh trong đôi mắt anh chính xác là tôi.
Anh ta nói.
Em có thể đừng đi được không.
Nhưng có vẻ như ngay cả bản thân anh cũng đã biết được câu trả lời.
"Chúc mừng anh, Hạ Chiêu."
"Anh đã nhận được chiếc cúp mà mình luôn mơ ước rồi."
Tôi mỉm cười với anh, quay người bước vào màn đêm, nơi những vì sao của trời khuya còn vấn vương trên ngọn cỏ.
Anh sừng sững đứng đó.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại thời gian thật lâu về trước.
Anh ta nhốt mình trong phòng chơi game hai mươi tư giờ.
Tôi cầm một hộp bánh kem nhỏ đến gặp anh.
Anh nhướng mày nói, vợ à, em thật tốt bụng.
Thực ra tôi rất ngốc, lúc bấy giờ Hạ Chiêu vẫn luôn trả lời tin nhắn của tôi sau vài giây.
Lẽ ra tôi phải sớm biết rằng, cho dù bận rộn thế nào, việc dành chút thời gian để trả lời tin nhắn vẫn luôn rất đơn giản.
Thay đổi là thay đổi, không kiên nhẫn là không kiên nhẫn.
Từ lâu, Hạ Chiêu đã không còn là Hạ Chiêu nữa rồi.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta gọi tên mình phía sau nhưng vẫn lên xe cảu bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng thò đầu ra hỏi tôi đó là ai, sao trông giống nhà vô địch mới lên sân khấu nhận giải ngày hôm nay vậy.
Tôi lắc đầu và tựa vào cửa sổ.
"Không biết."
Ánh sao đêm thắp sánh phía chân trời thành phố, ngân hà chìm trong ánh đèn neon rực rỡ vô tận.
Xe chạy trên đường.
Tôi nhìn chằm chằm vào bao lì xì lủng lẳng trên gương chiếu hậu.
Chu Ngụy đã tặng nó cho tôi trước khi rời đi.
Ở phía sau có một tấm thiệp do anh ấy viết.
Anh nói:
"Chúc em mọi sự thuận lợi."
"Không bao giờ ngoảnh lại phía sau."
----------TOÀN VĂN------------