Chương 31: Mong muốn (1)

Chương 31. Mong muốn(1)

Đương nhiên cô không ngã xuống đất, mà là ngã vào cái ôm của Frederick.

Một tay Frederick ôm eo cô, một tay luồn vào trong áo khoác dài trên người cô, ái muội đè bắp đùi cô, ép một chân cô treo trên cánh tay anh, cửa huyệt ướŧ áŧ khép mở lộ ra, anh dịu dàng nói.

“Làm sao bây giờ, Tiểu Mia, nếu cứ ngã để anh đỡ, anh không thể kể chuyện cho em được đúng không?”

Tiếp theo anh nắm lấy tay cô để cô cầm lấy côn ŧᏂịŧ lộ ra một nửa ở cửa huyệt, thành khẩn nói: “Nếu thật sự muốn thì đừng chịu đựng, anh cho phép em tận tình sử dụng thứ đồ tà ác này.”

Nói xong anh chậm rãi cầm tay Mia rút côn ŧᏂịŧ hơi rung ra, chậm rãi quấy ở cửa hoa huyệt của Mia. Mia vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn tay Frederick, dù vậy, cô lại không tự chủ được mà mυ"ŧ lấy thứ đồ tà ác kia.

Côn ŧᏂịŧ như vật sống, cầm trong tay có thể cảm nhận được nhịp đập bên trong, tuy thô cứng nhưng bên ngoài lại có xúc cảm mềm mại, nóng cháy bỏng tay.

Sử dụng siêu năng lực cụ thể hoá đồ vật, ngoài kỹ xảo ra cũng rất phí sức, cô thật sự không nghĩ ra vì sao Frederick phải dùng năng lực trên phương diện này, còn cụ thể thứ này ra khiến cô sắp sụp đổ.

Nhưng cơ thể không biết cố gắng của cô lại không kháng cự được đồ vật tà ác này, dưới sự mê hoặc của Frederick, Mia run tay cầm chặt côn ŧᏂịŧ, từng chút đưa vào trong cơ thể mình.

Còn Frederick buông lỏng tay khống chế cô, cố ý kéo bắp đùi cô ra để cho cửa nộn huyệt có thể thuận lợi nuốt hết tà vật.

Trước kia, dưới sự dạy dỗ của Frederick, tuy Mia đã có không ít kinh nghiệm thủ da^ʍ nhưng phần lớn là thủ da^ʍ bằng ngón tay. Cô chưa bao giờ sử dụng đạo cụ, càng không nói đến chuyện đứng trên bậc thang pha lê xấu hổ như vậy, để Frederick kéo chân cô ra, cầm côn ŧᏂịŧ đưa đẩy trong cơ thể mình.

“A a a a…”

Tuy Frederick không cố tình di động phần gồ lên của côn ŧᏂịŧ, nhưng nhục huyệt mới nuốt mấy đoạn vào mà đã sung sướиɠ run rẩy không thôi, chảy ra từng giọt chất lỏng, tiếng rêи ɾỉ cũng tràn ra khỏi miệng Mia.

Kɧoáı ©ảʍ bị đè nén tràn ra vì bị côn ŧᏂịŧ đâm thọc, lan tràn đến toàn thân, khiến cô hận không thể cắm hết đồ vật tà ác vào sâu trong cơ thể mình, nhưng cảm giác thẹn thùng khiến Mia không muốn làm vậy, lúc này Frederick khẽ bật cười.

“Tiểu Mia, không cảm thấy như vậy ăn không đủ no sao? Động tác nhanh hơn một chút mới có thể đi lên nhanh hơn, không phải em rất muốn biết chuyện của anh sao?”

Mia bị Frederick kí©h thí©ɧ, nghĩ nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì chỉ đang tra tấn chính mình thôi, bởi vậy cô cắn răng đưa côn ŧᏂịŧ vào sâu trong hoa huyệt.

“Ha a… a a a a…”

Mia không có thói quen đưa đẩy như Frederick, lúc này chỉ cắm côn ŧᏂịŧ đến cửa tử ©υиɠ thôi mà đã khiến cho cô thoải mái tiết thân.

Lúc này rốt cuộc cô không còn rảnh lo lý trí với cảm giác thẹn thùng gì nữa, đôi tay nhỏ hơi lạnh cầm chặt côn ŧᏂịŧ, mãnh liệt rút ra rồi lại cắm vào, cảm giác khác thường làm thịt non co chặt, nơi mẫn cảm bị kí©h thí©ɧ, Mia muốn khom eo kháng cự nhưng Frederick lại dùng sức tách bắp đùi cô ra, để cô hoàn toàn thừa nhận kɧoáı ©ảʍ xâm phạm mãnh liệt.

“A ha… ha… thoải mái quá… thoải mái quá… a Frederick đừng… đừng… sẽ hỏng mất… a a a…”

Đoạn đầu tiên của côn ŧᏂịŧ đã hoàn toàn vào trong tử ©υиɠ của Mia, còn đoạn thứ hai kẹt chặt ở cửa tử ©υиɠ làm cửa tử ©υиɠ không ngừng co rút lại. Một lượng ái dịch trào ra từ trong cơ thể Mia, đôi tay run rẩy muốn rút côn ŧᏂịŧ ra, nhưng lực hút mãnh liệt trong tử ©υиɠ và mị thịt xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ ép cô lên từng đợt cao trào mãnh liệt.

Cuối cùng hai tay không cầm nổi thứ gì nữa, càng đừng nói đến chuyện rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cơ thể, còn Frederick xấu xa ôm chặt cô từ phía sau, giữ chân cô khiến cô không còn đường lui.

Trong sự sung sướиɠ mãnh liệt, Mia dạng chân nhìn côn ŧᏂịŧ đang rung trong mật huyệt của mình, phun dâʍ ɖị©ɧ ra như mất khống chế, khiến vài bậc cầu thang pha lê dính đầy dâʍ ɖị©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Lúc này Mia hận không thể ngất đi, nhưng cơ thể bị dạy dỗ đến mức cực kỳ dâʍ đãиɠ đã có thể thừa nhận càng nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cô càng cảm thấy nhục nhã, cô chỉ có thể bất lực thở phì phò, miệng chảy mật nước trong suốt.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, côn ŧᏂịŧ bị cửa tử ©υиɠ cắn chặt vẫn không ngừng kí©h thí©ɧ cơ thể cô, Frederick vươn đầu lưỡi liếʍ nước bọt chảy ra từ miệng cô, động tác thân mật này làm Mia không tự chủ được căng toàn cơ thể, tiểu huyệt cũng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ hơn.

Frederick thân mật ma sát gương mặt Mia bằng môi anh, đồng thời duỗi tay búng một đoạn côn ŧᏂịŧ nhỏ lộ ra ngoài cửa huyệt, bức Mia bắt đầu co rút lần thứ hai.

“Em xem, cơ thể co chặt như vậy, giống như là thứ này mọc ra từ trong cơ thể của Tiểu Mia.” Anh cầm côn ŧᏂịŧ, chậm rãi chuyển động, xấu xa nói tiếp:” Bây giờ không sợ thứ này rơi ra khỏi cơ thể em nữa rồi, nhưng mà, Tiểu Mia còn sức leo cầu thang nữa không?”

Mia hoàn toàn nói không nên lời, khát vọng trong cơ thể đã giảm đi một ít sau cao trào mãnh liệt, nhưng chân cô cũng mềm nhũn không thể đứng lên nữa, nếu không phải Frederick ôm cô, cô đã ngã xuống từ lâu.

Càng khủng khϊếp là, sung sướиɠ mãnh liệt làm cơ thể gào thét muốn được rót mị dược, dưới sự dạy dỗ của Frederick, cô đã quen được anh rót mị dược tà ác sau khi nhận được kɧoáı ©ảʍ.

Tuy bây giờ cơn tê dại trong cơ thể đã giảm bớt, nhưng khát vọng mãnh liệt lại khiến cô rùng mình không thôi. Tuy vẫn chưa đến nỗi khóc xin Frederick an ủi cô, nhưng Mia biết, Frederick không chịu buông tha cho cô, muốn cô đi đến bậc kia còn khó hơn lên trời.

Nghĩ đến đây, Mia vừa thẹn vừa tức. Nhưng cô đã ở chung với Frederick lâu như vậy, cô cũng có thể cảm giác được lần này Frederick thật sự muốn kể chuyện cho cô, chỉ là trước khi kể ra, anh muốn kéo dài thời gian, thuận tiện đùa bỡn cô thôi.

Cô thật sự không muốn bị Frederick chơi đến khi bước lên chỗ đó, Mia nghĩ ngợi, rưng rưng quyết định vứt bỏ liêm sỉ, dù sao bây giờ không vứt bỏ liêm sỉ, lát nữa cũng sẽ bị chơi quên hết liêm sỉ, không bằng bỏ luôn.

Mia run rẩy vươn tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của Frederick, ngượng ngùng đưa môi mình lên, Frederick dịu dàng hôn cô, sau đó nghe thấy Mia nhỏ giọng nói: “Frederick… em muốn…”

Frederick dừng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp nhìn cô như đang dò hỏi, Mia nuốt nước bọt, lấy hết can đảm tiếp tục nói: “Em muốn anh, rót đầy em trên giường…”

“Ồ?”

Frederick cao giọng, toàn thân Mia mềm nhũn, không để bản thân thẹn thùng lùi bước, cô rêи ɾỉ yêu kiều: “Người ta muốn… a ưm… muốn anh bế người ta lên!”

Nghe ra ý Mia, ý cười trong đôi mắt Frederick càng sâu: “Tiểu Mia thông minh hơn rồi, muốn anh đưa em lên?”

Tâm tư bị vạch trần, Mia cảm thấy bản thân hoàn toàn bị bao vây trong trạng thái dồn máu não, chỉ có thể ôm lấy Frederick, cố gắng khống chế côn ŧᏂịŧ đang rung giữa hai chân, dùng toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa của mình để làm nũng với Frederick: “Xin anh xin anh mà, người ta rất muốn.”

Frederick bị điệu làm nũng mềm mại của Mia chọc cho cực kỳ vui vẻ, nhưng đương nhiên anh sẽ không bởi vậy mà bế Mia đi lên theo yêu cầu của cô, ngược lại càng cố ý vuốt ve da thịt mẫn cảm của Mia, nói bằng chất giọng trầm thấp quyến rũ: “Muốn lười biếng hay là thật sự muốn anh?”

“Muốn anh muốn anh chỉ muốn tất cả của anh…” Mia nhắm mắt lại, vứt bỏ cảm giác thẹn thùng, đong đưa cơ thể cọ xát trên người Frederick.

“Như em mong muốn.”

Con ngươi Frederick tối như màn đêm, xúc tua vô hình chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ trong cơ thể Mia ra, Mia như bị rút hết xương sống, mềm mại dán vào người anh.

Sau đó Frederick đỡ vòng eo mảnh khảnh của Mia, dựng thẳng cự trùng dưới thân mình, nghiền nát bắp đùi tuyết trắng dính đầy mật da^ʍ của cô, Mia không chịu nổi sự dụ hoặc như vậy, run rẩy đong đưa thân mình để cự trùng có thể đối diện với hoa huyệt.

“Frederick… a… Frederick… xin anh…”

Hạ thân ướŧ áŧ làm cự trùng rất dễ trượt vào, tai Mia đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hôn Frederick, khát vọng anh chủ động cho.

Frederick không hề né tránh, cũng không thẳng eo, chỉ chậm rãi đỡ Mia để cự trùng và cửa hoa huyệt lại gần nhau từng chút một, cuối cùng cự trùng cũng cắm vào hoa kính co chặt, Mia phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái yêu kiều.

“A a… tuyệt quá… Frederick… rất thích anh rất thích anh…”

Lúc này một chân Mia treo trên người Frederick, một chân khác lại rũ xuống, Frederick nâng mông cô chống đỡ cơ thể cô, đi từng bước lên cầu thang, xúc tua vô hình lại chậm rãi cắm côn ŧᏂịŧ giả ướt đẫm kia vào cúc huyệt của cô.

Động cơ toả ra ánh sáng màu lam, cầu thang pha lê phản chiếu ra nơi giao nhau của Mia và Frederick, cánh hoa bị hung hăng đùa bỡn, sung huyết lên vì hưng phấn, đỏ tươi như hoa hồng đang nở rộ, một cự trùng đen thô to đang cắm giữa nhuỵ hoa.

Gai thịt bật ra, cự trùng lay động, ra sức cắm vào hoa tâm theo bước đi một cao một thấp của Frederick, đóa hoa không ngừng nở rộ, bị cự trùng bức chảy ra mật hoa, nhưng vẫn không có dấu hiệu khô cạn.

Mia cảm thấy mình sắp điên rồi, mỗi một bước Frederick đều nghiền nát cơ thể của cô, cự trùng cắm sâu ra nông, đẩy mạnh vào trong cơ thể cô từng chút một, mỗi khi cơ thể tham lam muốn nuốt hết nó, cự trùng sẽ giảo hoạt lui ra ngoài.

Vào vào ra ra giằng co tra tấn từng sợi dây thần kinh của Mia, cô bám chặt Frederick, muốn nâng chân lên để cơ thể hoàn toàn chứa hết cự trùng. Nhưng không có Frederick, chân dài rủ xuống mềm nhũn hoàn toàn không leo được lên người anh, Mia chỉ có thể bất lực nâng eo mông của mình, hy vọng có thể đến gần anh hơn.

So sánh với Mia bất lực và chật vật, thoạt nhìn Frederick vô cùng trấn định, bước đi ổn định, anh ôm lấy Mia, đi lên từng bậc.

Nhưng trên thực tế, Frederick rất say mê điều này, bất kể là cơ thể nóng bỏng xấu hổ, hoa huyệt chặt khít run rẩy của cô, hay là nỗi khát vọng anh toả ra từ người Mia, đều làm anh bằng lòng vứt bỏ lý trí để hưởng dụng cô.

Dù vậy, Frederick vẫn sẽ không bước nhanh hơn, chậm rãi thọc vào rút ra như vậy làm anh có thể thưởng thức từng phản ứng rất nhỏ của Mia kỹ hơn, cũng có thể ép ra nhiều chất lỏng ngọt ngào của Mia hơn.

Anh có sự tự chủ rất mạnh nên hưởng thụ quá trình chậm rãi này, nhưng Mia đáng thương bị ép đến dục tiên dục tử lại không được hoá giải.

Sau đó Mia gần như sắp mất ý thức, hoàn toàn không thể tự chủ được nữa, mỗi lần cô thở đều là để cảm nhận tất cả mọi thứ Frederick mang đến cho cô, cơ thể ướŧ áŧ như muốn tan ra, vách tường hoa mυ"ŧ chặt cự trùng nóng cháy, liên tục run rẩy theo nhịp đập của cự trùng, hai người như đã hoà thành một thể.

Cuối cùng lúc này Frederick cũng đã đi đến bệ phẳng, anh đặt Mia lên đệm, rút phân thân đầm đìa chất lỏng ra, cuối cùng Mia cũng sụp đổ dâʍ đãиɠ nói.

“Frederick cầu xin anh, cầu xin anh cho em… a… em không chịu nổi, em không chịu nổi…”

Frederick nhìn Mia chăm chú, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng không làm gì, Mia leo lên người Frederick, để mật huyệt của mình nhắm ngay hạ thân của anh, ngồi xuống không hề do dự.

Hoa kính đã bị cắm mở, hân hoan để cơ thể tiến quân thần tốc, Mia hoàn toàn bị Frederick xuyên qua, sâu thịt cắm thẳng đến hoa tâm, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm đầu Mia trống rỗng, trước mắt tối đen.

Nhưng lúc ý thức mơ hồ, cơ thể cô lại ra sức đong đưa dâʍ đãиɠ như bị điên, ngoài ra, mị thịt trong tiểu huyệt liên tục mấp máy, cắn chặt từng nơi mẫn cảm của cự trùng, khiến nó bỏ giáp đầu hàng.

Frederick cảm nhận được sự điên cuồng của Mia, dịu giọng hỏi: “Tiểu Mia dâʍ đãиɠ quá, muốn bị anh rót đầy như vậy sao?”

“Muốn… a a… Frederick em muốn! Mau rót đầy em… cầu xin anh mau rót đầy em…”

Mia hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ, nước mật bắn ra điên cuồng, eo mông đong đưa dâʍ đãиɠ cầu xin, nếu ở đây có người đàn ông nào khác, hoặc là có người phụ nữ nào khác nhìn thấy bộ dáng phóng đãng của cô cũng sẽ mặt đỏ tim đập, hạ thân ướŧ áŧ.

Frederick thích nhất là mị thái này của cô, anh dựng thẳng thắt lưng điên cuồng làm Mia, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng nước dâʍ đãиɠ và tiếng cơ thể giao hợp điên cuồng vang lên.

“A a… thoải mái quá… nhanh nữa đi… nhanh nữa đi… mau gϊếŧ chết em đi Frederick… người ta muốn chết… a a a…”

Mia không quan tâm đến gì nữa, nói ra những lời mà lúc tỉnh táo cô tuyệt đối sẽ cảm thấy nhục nhã, cơ thể phóng đãng ra sức mυ"ŧ lấy cự trùng, cuối cùng Frederick không chịu đựng nữa, bắn mị dược vào trong cơ thể cô.

Mia dạng hai chân, dịch nóng rót vào, cô run rẩy bị đưa lêи đỉиɦ núi thật cao, vô số kɧoáı ©ảʍ lan ra khắp người cô làm cô thoải mái muốn ngất, nhưng sao Frederick có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, lúc cô sắp chìm vào trong bóng tối ngọt ngào, cúc huyệt lại đột nhiên bị côn ŧᏂịŧ kia hung hăng đâm thọc.

“A… a ha… ha… nơi đó… nơi đó không chịu nổi… a a…”

Trong tử ©υиɠ bị anh bắn đầy mị dược, trong hoa kính cắm cự trùng thô nóng tà ác, còn trong cúc huyệt bị côn ŧᏂịŧ giả xâm phạm, hạ thân của Mia đã hoàn toàn bị Frederick chiếm hữu.

Ngoài ra, Frederick cũng không buông tha cho thân trên của Mia, hai tay anh xoa nắn bộ ngực tuyết trắng mềm mại của Mia, Mia cảm thấy trái tim mình được anh vuốt ve, mỗi lần anh xoa, trái tim cô mới đập, nếu anh dừng sự đùa bỡn, trái tim cô sẽ hoàn toàn ngừng đập.

Nhục bích trong cúc huyệt bị kéo mở ra, côn ŧᏂịŧ giả và cự trùng quấy trong bụng Mia cách một tầng da mỏng, mân mê muốn quay cuồng trong cơ thể cô, Mia thoải mái đến mức không thể hô hấp, chỉ có thể mở miệng nhỏ không ngừng thở dốc, để mặc nước bọt chảy ra khỏi khoé miệng.

Đôi mắt Frederick vẫn luôn duy trì màu đen của bóng tối, nhưng lại có một ánh sáng khác thường lập loè ở trong. Anh vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ nước bọt trong suốt bên miệng Mia, lôi sợi tơ mỏng ra, làm Mia cảm nhận được cảm giác kỳ lạ khó có thể miêu tả, đủ để khiến người ta chết đuối trong cơn kɧoáı ©ảʍ của cơ thể.

Dưới sự đùa bỡn điên cuồng của Frederick, Mia không thể thừa nhận được nhiều cảm giác hơn nữa, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Không biết đã ngất bao lâu, Mia tỉnh lại cảm nhận được từng đợt sóng biển đánh vào, cô phát hiện mình đang dán vào ngực Frederick, hình như cơ thể đã được anh rửa sạch, không dính dịch đυ.c, bụng cũng không phồng lên vì bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng hạ thân của anh vẫn đang khảm trong cơ thể cô.

Mia thẹn thùng đánh Frederick, nghe thấy anh nhẹ giọng nói bằng ngữ điệu như đang ca hát: “Muốn cầm tù Tiểu Mia.”

Mia hơi run rẩy, nghe thấy Frederick tiếp tục nói: “Nếu anh không ở trong cơ thể em, thì anh sẽ không cho em xuống giường, hai chân em không cần đi lại, bởi vì em chỉ có thể ở trong lòng anh để anh rót đầy em mọi lúc, làm Tiểu Mia chỉ có thể vui sướиɠ và phát điên vì anh.”

Mia nghe mà toàn thân sắp bị thiêu cháy, căn bản không biết là rốt cuộc mình nên tức giận hay thẹn thùng nữa, đành phải vừa thẹn vừa giận dán vào người anh, mặc anh chi phối.

Frederick dịu dàng vỗ lưng cô tiếp tục nói: “Anh muốn cầm tù em như vậy, nên làm gì đây?”

Nghe thấy loại yêu cầu vô lý này của Frederick, Mia rất muốn đánh anh, nhưng cô nghĩ anh nghiêm túc nói chuyện với mình như vậy, cô phải trả lời tử tế mới phải, bởi vậy cô do dự một lát rồi mới ngượng ngùng trả lời: “Ừm, vậy xin anh đừng lâu quá, cơ thể em không chịu nổi.”

Cuối cùng Frederick khẽ cười thành tiếng, anh cười Mia làm cô túng quẫn ra sức đánh anh, một lúc lâu sau Frederick mới nắm lấy tay cô, chờ cô bình tĩnh lại anh mới chậm rãi nói: “Bài hát đó, em hỏi nội dung là gì, chỉ là một bài hát ru thôi, nhưng lại là bài hát mà anh vĩnh viễn cũng không quên được.”