Chương 7
Sau khi tuyết tan, ánh mặt trời rực rỡ đến độ chỉ có thể híp mắt mới nhìn được xung quanh
Còn chưa bước vào văn phòng đã nghe được tiếng cười sang sảng của tổ trưởng tổ bộ môn. Những giáo viên của lớp đặc biệt đều vây quanh trước máy tính. Hôm nay là kết thúc chấm thi cuối kỳ, hẳn là đã có top 10. Phùng Hành đứng thứ 12, kém hai điểm so với người thứ 10, là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh.
Tổ trưởng nói:
– Tôi có một dự cảm, kì thi đại học sắp tới, Phùng Hành nhất định sẽ có thành tích tốt
Chủ nhiệm lớp không dám cam đoan, trước kia Phùng Hành cũng từng có thành tích này nhưng sau đó lại xuống dốc không phanh
– Dám cá không?
Chủ nhiệm lớp nghiêm túc móc ví:
– Thầy Âu, thầy làm nhân chứng đi
Âu Dương cười nói:
– Tìm người khác đi, tôi nhất trí với tổ trưởng
Từ Lỗi gọi điện đến văn phòng, Âu Dương nhận.
– Lúc nào về quê mình cho xe đến đón cậu
– Không cần, mình tự bắt xe về được, cũng không xa
– Mình thuê xe cho cậu, thế tiện hơn
– Không cần
– Không phải là không có bằng lái xe đấy chứ? Từ Lỗi cười trêu
– Vớ vẩn, mình có bằng lái quốc tế.
Nhưng mà… Âu Dương thầm thở dài, thị lực của anh rất kém, gần đây không thể không đeo kính.
Cuối cùng, Âu Dương nghe theo sắp xếp của Từ Lỗi, để người lái xe đưa về
Trước kì nghỉ, tâm tình của học sinh luôn rất tốt. Từ khi khai giảng cho trước khi thi vào đại học, kì nghỉ đông này như ánh rạng đông vậy
Buổi lễ kết thúc, đám học sinh tốp năm tốp ba quay về. Trường học có liên hoan, lúc kết thúc thì trời đã tối
Ở cổng trường, Âu Dương nhìn thấy Phùng Hành và một vài học sinh khác đang dây dưa, chẳng biết là làm gì. Từ sau đêm mưa đó, sáng sớm và buổi tối cô không còn chạy theo Âu Dương về nhà trọ nhưng buổi trưa vẫn đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm. Trước mặt anh, cô rất cung kính như một học trò lễ phép. Chỉ có đôi mắt long lanh đầy tình cảm là khiến Âu Dương có thể đọc được nhiều tâm sự thầm kín.
– Thầy Âu!
Cô bỏ qua đám bạn, chạy về phía anh:
– Em không bắt kịp xe bus, cũng không mang theo tiền
Cô nhìn anh rất cẩn thận, sợ anh sẽ không để ý đến mình
Cô là người cao ngạo, tự phụ như thế, sao lại có vẻ mặt sợ hãi này? Chỉ có tình yêu mới khiến con người ta trở nên hèn mọn. Lòng Âu Dương tê tái.
– Thầy đưa em về!
Cô không dám tin mà bưng miệng, sao đó có chút ngượng ngùng:
– Em mặc nhiều quần áo, hơi nặng
– Thầy không phải là thư sinh trói gà không chặt, lên đi
Âu Dương vỗ vỗ vị trí đằng sau:
– Nhưng không được ôm thầy, tự bám vào yên xe.
Cô cười rất vui vẻ:
– Ôm là quyền lợi của riêng bạn gái. Giờ em không ôm
Buổi tối hôm đó không có gió, đường vì có tuyết mà hơi trơn. Đi một lúc, Phùng Hành sẽ xin xuống đi bộ một đoạn:
– Con đường này không dài, em muốn ở bên thầy nhiều một chút. Nghỉ đông những 20 ngày cơ đấy!
Giọng cô chất chứa muộn phiền
– Em có thể nhắn tin cho thầy không, hỏi bài tập, chúc mừng năm mới…
Âu Dương than nhẹ, vươn tay kéo lại mũ trùm đầu cho Phùng Hành:
– Muốn nhắn thì cứ nhắn.
Dù đường có dài thì cũng phải đến đích, rất nhanh đã đến nhà Phùng Hành. Cô đột nhiên dừng bước, hai tay trùm trong bao tay dầy túm lấy góc áo, do do dự dự, ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, môi mím chặt.
– Muốn nói gì thì nói đi! Âu Dương buồn cười.
– Thầy, gần đây biểu hiện của em tốt như vậy, thầy có thể thưởng cho em không
– Em muốn thưởng thế nào?
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhào tới, vội vã ôm chặt anh rồi vội vã buông tay, vội vã chạy đi:
– Chúc thầy năm mới vui vẻ
Tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc reo vang
– Nha đầu kia!
Âu Dương dắt xe, không nén nổi mà mỉm cười.