Chương 11
CHƯƠNG 11
Thái y trong lòng vừa giận vừa chua xót, mấy lần muốn mở miệng lại không biết phải nói gì. Trái lại Thu Nhi lại là người mở lời trước, an ủi vị Thái y đang hết sức phiền não: “Thái y, sau này ta và đứa nhỏ đều phải làm phiền ngài! Nếu có một ngày bệ hạ quên chúng ta, ngài nhất định phải nhớ chúng ta! Không có ngài chắc chắn ta không có cả cơ hội được nhìn đứa nhỏ!”.
“Đương nhiên Thu Nhi, ngươi là hài tử ta quan tâm! Ta sao có thể mặc kệ ngươi được!”.
“Có những lời này của ngài là ta an tâm rồi!” Thu Nhi vui vẻ cười nói.
Từ ngày đó đến nay đã nửa năm trôi qua, hết thảy gió êm sóng lặng, bệ hạ tuy rằng chưa từng tới, nhưng Thu Nhi và đứa nhỏ đều có cái ăn, cái mặc đầy đủ, ngày dài cũng thêm phần khoái hoạt. Không cần hàng đêm giúp bệ hạ tầm hoan, thân mình Thu Nhi được Thái y điều trị dần có khởi sắc. Đối với Thu Nhi, hiện tại này đã vô cùng thỏa mãn, nét cười mỗi ngày đều hiện lên trên mặt.
Ngày ngày hắn mang đứa nhỏ ra sân chơi đùa, cho tới bây giờ cũng chưa lần nào xuất môn. Hắn tận lực không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hi vọng tất thảy mọi người quên đi trong thâm cung còn tồn tại hai người bọn họ. Chỉ tiếc rằng, có một số việc muốn tránh cũng không tránh được.
Ngày nọ, Phúc tổng quản cực kì lo lắng chạy tới Thanh Tú cư, nói bệ hạ tìm hắn có việc! Thu Nhi có dự cảm chẳng lành, liền giữ chặt Phúc tổng quản hỏi: “Phúc công công, ta như thế nào cũng không vấn đề gì, nhưng đứa nhỏ liệu có liên lụy không? Ta không dám nói nó là con rồng, nhưng ít ra…”.
Phúc tổng quản đỏ hồng hai con mắt, cầm tay Thu Nhi nói: “Thu Nhi, ngươi ở bên cạnh bệ hạ mười năm, trong lòng bệ hạ có ngươi, chỉ là có một số việc cũng không phải Người muốn quản liền quản được. Đứa nhỏ này giao cho ta, chờ sau này hắn lớn lên, ta liền giúp hắn trở thành thị vệ, ngươi nói có được không?”.
Thu Nhi gật đầu, nói Phúc công công chờ một chút để hắn thay trang phục.
Tủ quần áo hắn có một bộ áo choàng màu thanh thiên Hoàng Thượng ngự ban. Bệ hạ nói Người thích nhìn bầu trời, trong tên hắn lại có một chữ “Thu”, liền thưởng hắn một bộ áo choàng sắc màu như trời thu phiêu đãng. Thu Nhi hi vọng mặc bộ quần áo này vào có thể gợi lại chút kỉ niệm trong lòng bệ hạ.
Trong tẩm cung là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cùng các vị quý phi nương nương. Thu Nhi quỳ xuống đất hành lễ cũng không dám một lần ngẩng đầu. Lan phi ngồi một bên liền châm chọc khıêυ khí©h: “Aí chà, biết chính mình làm sai, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên sao!” Thu Nhi không để ý tới Lan phi, ngẩng đầu trực tiếp nhìn phía Đổng Quang đế.
Đổng Quang đế chột dạ dời đường nhìn, hướng Hoàng Hậu bên cạnh nói: “Mang Tiểu Đông Tử lên đi!” Hoàng Hậu tao nhã vuốt cằm, cho người mang Tiểu Đông Tử vào điện.
“Tiểu Đông Tử, Thu Nhi sai ngươi làm cái gì, trước mặt bệ hạ liền khai thật cho ta!” Không giống Lan phi trắng trợn trào phúng, lời nói của Hoàng Hậu luôn đoan trang nhưng ẩn chứa nhè nhẹ lãnh ý.
Tiểu Đông Tử khẽ liếc mắt sang Thu Nhi, cúi đầu dứt khoát nói: “Hôm qua, chủ tử nô tài sai nô tài đem một lọ thuốc bột, bỏ vào canh của Liễu công tử!”.
“Ngươi cũng biết đó là thuốc bột gì sao?” Hoàng Hậu hỏi tiếp.
“Nô tài không biết, nô tài chỉ biết chủ tử đem hai loại thuốc bột trộn lẫn vào nhau!”.
Hoàng Hậu thoáng hạ thấp người, hướng Đổng Quang đế bên cạnh rồi nói: “Hôm qua nô tì đã cất công đến hỏi Thái y, theo vị Thái y kia, hai loại bột này nếu trộn lẫn vào nhau xác thực có thể khiến người ăn trí nhân vu tử!”.
Đổng Quang đế đạo thanh nói Hoàng Hậu vất vả, lại quay sang hỏi Tiểu Đông Tử: “Thu Nhi biết hai loại dược kia có thể khiến người ta trí nhân vu tử sao?”.
Tiểu Đông Tử cắn chặt răng, nói: “Biết!”.
Cuộc thẩm vấn trăm ngàn chỗ hở, đơn giản chính là tìm một cái cớ đem Thu Nhi thành con tốt thí chết thay. Uẩn khúc này Đổng Quang đế đương nhiên hiểu, hung thủ đích thực chính là những nữ nhân đẹp đẽ quý giá đang ung dung ngồi vây quanh hắn đây! Các ả nữ nhân chỉ cần dụng một chiêu mượn đao gϊếŧ người, đủ thông minh cũng đủ ngoan độc, một mũi tên gϊếŧ chết hai con chim! Hôm qua nếu Liễu Lang không phải nhất thời nảy lòng tham, vừa uống nửa bát canh đã chạy đi vẽ tranh, như vậy các nàng liền thành công diệt trừ đủ hai người.
Nếu vì một Thu Nhi mà đắc tội chúng phi tần là mất nhiều hơn được. Đổng Quang đế vốn không hề quên vô số đêm xuân người kia ở bên hắn, cho dù không cần món đồ chơi cũ, hắn cũng mong nó có nơi để trở về. Hắn vốn định làm cho Thu Nhi áo cơm không lo, ở trong thâm cung của hắn mà sống hết quãng đời còn lại, không nghĩ tới nhóm phi tử kia lại như thế đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Đổng Quang đế nhìn Thu Nhi thật lâu, thật sâu, cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên, cao giọng tuyên bố nói: “Thu Nhi lớn mật, đố kị thành hận, mưu hại tính mạng Liễu Lang. Người đâu, mau đem tên tiện nhân này đi cho trẫm, ngày mai ban thưởng một ly rượu độc!”.