Chương 13

Mục Nhân cười khổ, “Tấm gương xấu? Làm gương xấu cho ai? Khí tông chỉ còn một tông chủ là tôi mà thôi, làm tấm gương cho ai xem?”

“A?” Sương Sinh hồ nghi trừng mắt nhìn hắn.

”Là chính phủ liên bang giở trò quỷ, sát hại hai gã đệ tử cuối cùng của Khí tông tôi, tôi bởi vì bên ngoài dã du mà lưu lại một cái mạng.” Con ngươi đen của Mục Nhân hơi hơi phiếm hồng “Cho nên, tôi không từ thủ đoạn cũng muốn làm cho chính phủ liên bang nếm thử chút lợi hại của Khí tông, tiểu sinh, xin đừng trách lúc trước tôi uy hϊếp cậu, làm trưởng bối đồng đạo, tôi cũng không nguyện.”

“Hừ, thân đứng đầu nhất tông, anh xem không thấu sinh tử trần thế, anh đã không còn tư cách bàn luận tu đạo gì.” Sương Sinh nghiêm mặt, làm nhì.”Muốn tôi tha thứ anh, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Còn trưởng bối nữa cơ!

Mục Nhân nhìn cậu, nhìn cậu, nhìn nhìn nở nụ cười, hồng ti trong mắt thối lui, cười nói, “Còn nói tôi, cậu không tha thứ tôi, lúc đó chẳng phải nhìn không thấu trần thế?” Nói xong lập tức liếc mắt, sờ sờ đầu Sinh Sinh, “Không tha thứ cũng không sao, tóm lại tôi không thể thả cậu ra ngoài đề người của chính phủ liên bang đoạt được cậu, chờ tất cả chấm dứt, tôi sẽ thỉnh cầu Viêm Đế thả cậu.”

Sương Sinh hung hăng vỗ tay hắn, “Không cần anh giả hảo tâm! Thả tôi, bạn bè tôi thì sao?”

“Vậy phải nhìn bản thân hắn, bằng hữu của cậu là tự nguyện gia nhập Lam Diễm, không phải sao?” Mục Nhân nói xong, kéo Sương Sinh đi ra ngoài, “Thời gian có chút muộn, cậu nên đi nhận huấn luyện.”

Sương Sinh lại trừng hắn, huấn luyện gì? Cậu phải huấn luyện cái gì? Cậu mới không cần làm một đệ tử nho nhỏ không tự do.

Băng Băng chết tiệt, Lam trứng thúi kia có cái gì tốt, nhất quyết vào vào cái tổ cức này, giờ thì tốt lắm, nhược điểm của cậu bị tên âm hiểm này nắm ở trong tay.

“Huấn luyện chiến thuật.” Nhìn ra tâm tư của cậu, Mục Nhân nhẹ nhàng nói, “Tiểu Sinh, từ lúc cậu bán viên ích cốc hoàn đầu tiên, thì đã không còn tự do.”

… Phân cách phân cách…

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm cách ngày bị Mục Nhân nhét vào một chiếc, chạy đến một tòa nhà, Sương Sinh một đường bậm môi, thẳng đến Mục Nhân hứa hẹn buổi chiều hay cậu chuẩn bị một trò chơi khoang thuyền mới tốt một chút.

“Đây là học viện quân sự bí mật của Lam Diễm, giáo sư cùng đệ tử ở đây cũng không dễ chọc, cậu phải cẩn thận, dụng tâm học tập, không đạt tới yêu cầu của Viêm Đế, hắn sẽ không thả cậu đi ra ngoài.” Mục Nhân sờ sờ đầu của cậu, hắn tựa hồ đã quen nói chuyện xong liền sờ sờ đầu Sương Sinh, làm cho Sương Sinh rất không vui.”Ở trong này không cần ngoan, có ai khi dễ cậu trực tiếp đánh. Tôi đi rồi, đây là phòng của cậu, trò chơi khoang thuyền sẽ được đưa tới sau một tiếng nữa, tái kiến.”

Sương Sinh hướng bóng lưng của hắn làm cái mặt quỷ, Mục Nhân bỗng xoay người lại dọa cậu nhảy dựng, nhanh chóng làm bộ như đang đánh giá gian phòng của mình, một hồi lại mắng mình, sợ cái gì mà sợ a, lại không có làm gì đuối lý. Mục Nhân cười cười, đi xa, Sương Sinh nhăn mặt nhăn mày, nhìn trái nhìn phải, căn phòng này rất lớn, gia cụ đồ điện đều đầy đủ hết, tối đáng chú ý chính là một loạt giường hai tầng, đây là ký túc xá tập thể? Nhiều giường như vậy, khoang thuyền trò chơi của cậu để đâu giờ?TBD: chiến tranh mà lo chơi game, phía sau còn 1 đống vô lý nữa =.= …Thanh niên thiếu nữ nghiêm túc thận nhập nha, rút lui khi còn kịp.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài có nhiều người tiến vào, có tóc đen tóc vàng nâu tóc xám tóc đỏ, đổ mồ hôi đầy người, nhìn thấy Sương Sinh, đều sửng sốt một chút,một người cao tráng da đen tóc đen, thân cao gần hai thước sáu bắt lấy áo Sương Sinh xách cậu lên, lắc qua lắc lại như trò vờn chuột, tò mò hỏi.

“Tiểu quỷ nhà ai?”

Người khác đều lắc đầu, còn có người đi tới chọc chọc cậu, giống như đang chọc một thứ gì đó, làm cho gân xanh của Sương Sinh ứa ra, đáng tiếc cái trán đầy thịt của cậu làm nhìn không thấy được cọc gân nào.

“Buông ra a, tôi là bạn học mới của các người, đừng xách tôi như vậy.” Đá đá chân, đáng giận, chân quá ngắn, đá không đến.

“Bạn học mới? Tiểu quỷ cậu mao dài tề không?” Nam nhân xách cậu lại vẫy vẫy cậu, khi nói chuyện còn vươn tay kia thì bắt lấy quần Sương Sinh, mà trên mặt mấy nam nhân khác cư nhiên không có một chút trách cứ hoặc là không vui.

Sương Sinh đầu tiên là sửng sốt, đầu óc hỗn loạn một phút đồng hồ, vốn muốn khóc lớn gọi người tới, lại muốn đến lời Mục Nhân nói người nơi này cũng không dễ chọc, cân não vòng vo hai vòng, quyết định sử dụng chiêu hữu dụng nhất của mình.

Phình khuôn mặt run rẩy, lông mi rũ xuống, ánh mắt nheo lại, miệng nhếch lên, những giọt nước mắt lớn trong suốt chảy ào ào xuống.

Nam nhân xách cậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như đang cầm chính là một cục than lửa hất cậu ra xa, còn gọi nói.

“Trời ạ, ta thấy quỷ!”

||| cậu mới là quỷ!

Tiếp tục hung mãnh rơi lệ, bị văng té ngã ở một cái trên giường, con ngươi Sương Sinh mang ai oán nhè nhẹ nhìn về phía bọn họ.

Ô, chán ghét nơi này.

“Hình như hôm nay là đến đây một cái bạn học mới, phân tới ký túc xá của chúng ta.” Một nam nhân tóc đen mắt cận đẩy đẩy cái gọng đen trên mũi, chậm rãi nói đến.”Nghe nói là một nhóc tỳ tám tuổi.” Ánh mắt sau thấu kính quét mắt nhìn Sương Sinh một vòng.

Chúng nam trầm mặc nửa khắc đồng hồ, tiếp theo đều tự động ai làm việc nấy.

“Tắm rửa tắm rửa.”

“A, tôi muốn tắm trước, không được phép giành!”

“Uy các ngươi…” Sương Sinh trừng lớn còn lộ vẻ nước mắt mà đích mắt to.

“Cậu tốt nhất là mau chóng chứng minh năng lực của mình, nếu không về sau kiếp sống trong học viện hội rất khó, người nơi này cũng không muốn ở chung với kẻ yếu.” Nam nhân đeo kính lại đẩy gọng kính trên nói, “Đó là của tôi.” Liệt nhếch miệng sừng, “Thỉnh cút khỏi giường của tôi, cám ơn.”

Sương Sinh oán hận từ trên giường đi xuống dưới, trên mặt đất trừng mắt nhìn người kia, thấy hắn một chút phản ánh cũng không có, tức giận đến phi thường không thoải mái đạp khung giường bên cạnh một cước, “Bang” một thanh âm vang lên, Sương Sinh mới vừa tiết một chút cơn tức, bỗng nhiên cảm thấy mình bị một bóng ma thật lớn bao phủ.

“Tiểu quỷ dám đá của tao giường, muốn chết có phải không.”

Ngẩng đầu, nhìn đến một người khổng lồ cao bốn thước.

Ngày, trời ạ, đây là nhân loại sao? Đầu Sương Sinh có chút choáng.

“Cút một bên, còn dám đυ.ng đến giường của tao liền đánh gãy chân của mày.” Người khổng lồ uy hϊếp, đem vóc dáng nho nhỏ của Sương Sinh xách đến trên một chiếc giường khác. Sương Sinh còn không kịp làm ra biểu tình thống hận, lại bị một người nam nhân xách ra.

“Đừng ném lên giường của taa.”

“Cũng đừng ném lên giường của tao, đi xuống, tiểu quỷ.”

Bị ném đến ném đi, cuối cùng tới trên một cái giường thì rốt cục không bị người ném nữa, hiển nhiên đây là giường ngủ của mình, chỉ có khung giường cùng tấm ván gỗ, cái khác đều không có.