Chương 36



Gió trên biển thổi nhè nhẹ, những đốm sáng pháo hoa trên bầu trời cứ liên tục nở rộ rồi rơi xuống lòng đại dương, khuấy động mặt nước. Biển hiện tại cũng như đáy lòng ai đó, bởi vì một thứ rực rỡ và huy hoàng mà chấn động mãi không thôi.

Khi Vũ Đình nghe những lời này, cảm giác đầu tiên của cô chính là không sao tin được, sau đó cả khoang miệng dường như chỉ còn cảm nhận được đúng một mùi vị, đó là hương vị ngọt ngào đến mức cả trái tim cũng tràn ngập yêu thương.

Cô vốn nghĩ sẽ rất rất lâu nữa anh mới hiểu được thế nào là tình yêu, hoặc người như anh dù có hiểu được thì cũng không thể nào dễ dàng thốt ra miệng, thế nhưng bây giờ anh lại đứng ở mũi tàu lộng gió này nói yêu cô. Yêu không hối hận.

Cô cũng yêu anh, yêu không hối hận. Có trời có biển, có ánh trăng sáng trên đại dương mênh mông này làm chứng!!!

Vũ Đình mỉm cười không đáp tiếng nào đã kiễng chân lên, vòng tay níu lấy cổ Tô Uy Việt rồi điên cuồng hôn lên môi anh. Tô Uy Việt sau vài giây đầu nhẫn nhịn, cuối cùng cũng phải đầu hàng trước cô, anh buông bánh kem trên tay, siết chặt lấy eo của Vũ Đình, đáp lại cô cuồng nhiệt hơn hết thảy.

Trên mũi tàu l*иg lộng hương gió biển, có hai người hôn nhau đến trời điên đất đảo. Đầu lưỡi trong chớp mắt quyện lấy đầu lưỡi, độ ấm da thịt chạm vào da thịt, bờ môi tàn sát bờ môi đến khô nóng. Tô Uy Việt tham lam tìm kiếm, mạnh mẽ chiếm đoạt cánh môi cô, lưỡi anh dường như được nếm cả vị của bánh kem lẫn sự ngọt ngào tươi mát của Vũ Đình, lý trí dần dần trở nên mê muội điên đảo.

Anh chỉ biết hôn và hôn, hôn đến long trời lở đất, tình đến dời núi lấp biển, lúc ấy mới thực sự cảm thấy thế gian rực rỡ sắc màu ngoài kia, dẫu huy hoàng đến đâu cũng không thể sánh bằng một người con gái, không một ai, cũng không có thứ gì có thể bằng nổi một Dương Vũ Đình.

Cô cho anh cảm giác của con người, cho anh sống cuộc sống của con người, và trên hết cho anh hiểu thế nào là yêu một người có thể đến tận cùng thế giới.

Tô Uy Việt ôm siết lấy cô, nụ hôn rơi xuống như mưa rơi, sự mạnh mẽ hoang dã của riêng anh làm con gái trong lòng hoàn toàn bị chinh phục.

Lúc ấy Vũ Đình mới chợt nhận ra rằng, pháo hoa trên bầu trời kia cũng nở rộ tựa như trái tim cô, bởi vì anh mà dù có lụi tắt vẫn muốn được một lần tỏa sáng rực rỡ.

Cô yêu anh, muốn lưu lại huyết thống của riêng anh trong mình.

Bàn tay Vũ Đìn không tự khống chế được, luồn vào mái tóc anh, kéo sát gương mặt góc cạnh rõ ràng của Tô Uy Việt đến gần mình rồi điên cuồng hôn trả.

Cả người cô như được bao bọc bởi một luồng hải lưu nóng, máu huyết toàn thân muốn sôi sục thiêu đốt tất cả, từng đợt nhiệt huyết dâng tràn làm cô không thể chịu đựng nổi, vô thức dựa sát vào người anh, từng đường cong da thịt mềm mại cọ vào l*иg ngực ấm áp của Tô Uy Việt. Toàn thân đều là kí©ɧ ŧìиɧ.

Hành động này càng làm anh thiếu kiểm soát, bàn tay không tự chủ được buông xuống vuốt ve dọc eo cô. Tay của Tô Uy Việt chưa bao giờ nóng đến thế, mỗi nơi ngón tay anh lướt qua đều để lại một cảm giác cháy bỏng, từng thớ thịt như bị một ngọn lửa đốt lên, khó chịu đến rã rời.

“Việt…”. Cô khẽ gọi tên anh, âm thanh như làn nước quấn quít vây lấy trái tim của Tô Uy Việt.

Anh khẽ “ừ” một tiếng, hơi thở ngập tràn sự nam tính. Cô kéo tay anh đặt lên trái tim mình, nhỏ giọng thì thầm: “Em không quan tâm đến tương lai nữa, em chỉ muốn làm người của anh”

Trái tim băng giá của ai kia vì lời nói này của cô mà chấn động.

Tô Uy Việt cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay mình, trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy một niềm khát khao khó tả, ở một nơi nào đó chỉ có yêu thương và khát khao không thể nói được nên lời. Anh hít sâu một hơi, chạm trán mình vào trán cô:

“Nếu tôi chết, em cũng không hối hận?”

“Anh sống thì làm người của anh, nếu anh chết thì hẹn anh bốn mươi năm nữa, chúng ta đoàn tụ. Em vĩnh viễn không hối hận”

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm bay chiếc khăn đang khoác trên người cô xuống biển, Vũ Đình không quan tâm đến nó, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Uy Việt. Gương mặt anh bình tĩnh và sáng sủa, đôi mắt sâu như biển khơi chưa bao giờ thôi quyến rũ khiến người khác nhìn đến thất thần.

Qua một lúc sau, Tô Uy Việt đột nhiên thở hắt ra một tiếng, sau đó vươn tay đến giữ chặt lấy gáy cô rồi điên cuồng hôn xuống. Lần này nụ hôn của anh mãnh liệt đến mức không thể khống chế được, như chứa đựng sự hoang dã, lại thêm một chút phong tình, pha thêm sự quyến luyến, nhào nặn trong tim cô muôn tầng cảm xúc.

Ngọt đến kinh tâm động phách.

Tô Uy Việt đẩy cô xuống sàn tàu, bàn tay to lớn mạnh mẽ nắn bóp nơi trái tim cô, những nụ hôn như mưa kia cuồng nhiệt rơi trên trán cô, tóc cô, anh khẽ hôn lên vành tai cô, thì thầm:

“Bội Bội, không phải tôi không muốn em, chỉ là…”

Vũ Đình không chờ anh nói hết câu đã vươn tay cởi cúc áo sơ mi trên người anh, cô lạnh lùng ngắt lời: “Việt, đây là em tự nguyện. Em không muốn quan tâm đến ngày mai. Chúng ta có thể mặc kệ tương lai đi được không?”

Anh im lặng nhìn cô, sau một lát tự đấu tranh với chính mình cũng đành chịu thua, lặng lẽ gật đầu: “Được”

Vũ Đình mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt chứa đựng cả sự mãn nguyện, bàn tay nhỏ bé khẽ tháo đến thắt lưng của anh, cả hai tiếp tục hôn đến vội vã, hôn đến nao lòng…

Tô Uy Việt giơ tay xé vạt áo cô, sau đó cởi đến lớp áo ngực bên trong, tới khi đỉnh đồi đầy đặn của cô hiện ra trước ánh trăng sáng, ánh mắt anh đột nhiên tối lại.

Đây chính là ánh mắt chất chứa du͙© vọиɠ của anh, ánh mắt mà không phải người phụ nữ nào cũng có thể trông thấy được.

Một Tô Uy Việt lạnh lùng tàn nhẫn, một trùm vũ khí của hai châu lục xưa nay chưa từng chạm tới đàn bà, bây giờ vì một người con gái mà đôi mắt đã nhuốm màu dục tình. Nhìn đến say đắm!!!

Trông thấy ánh mắt này, Vũ Đình hơi đỏ mặt quay đi chỗ khác, cơ thể trắng muốt e ấp dưới gió biển càng làm cổ họng của ai kia khô rát như bị thiêu nóng. Tô Uy Việt than nhẹ một tiếng rồi giơ tay tóm lấy nơi mềm mại nhất của cô, nhiệt tình nhào nặn. Bàn tay chỉ thường cầm súng đạn của anh có rất nhiều vết chai, khi đυ.ng chạm đến vùng da nhạy cảm lại khiến cho sự kí©h thí©ɧ bị nhân lên. Vũ Đình nằm bên dưới bị anh đυ.ng chạm đê mê đến không thốt nên lời.

Cô nhẹ nhàng vươn tay lên, vuốt ve khuôn ngực trần rắn chắc cùng cơ thể cường tráng của anh, khi chạm tới da thịt không mấy nhẵn nhụi của Tô Uy Việt, lòng cô lại thấy yêu thương vô vàn.

Môi lưỡi anh bắt đầu mơn trớn trên da thịt cô, nụ hôn dời xuống cổ, rồi xương quai xanh, tiếp theo dừng lại ở nơi đó. Một cảm giác ấm áp và kí©h thí©ɧ đến cực điểm giống như châm lên một mồi lửa, thiêu đốt từng sợi dây thần kinh trên người Vũ Đình, khiến cả người cô giống như bốc cháy. Từ một nơi sâu thẳm nào đó đột nhiên cảm thấy trỗng rỗng, gào thét mong được anh lấp đầy.

Bên dưới thân tàu, từng ngọn sóng bạc đầu vẫn vỗ ào ào, đẩy hai con người quấn quít trên đó tiếp tục lướt đi giữa đại dương mênh mông, không cần biết đâu là bến bờ, đâu là ngày mai, cũng không để tâm đến hậu quả, chỉ biết trôi và trôi, mặc kệ tàu trôi dạt đến phương trời nào.

Khi Tô Uy Việt đi vào trong cô, cảm giác bị xé rách một cách thô bạo khiến Vũ Đình oằn người lên như con tôm, gương mặt tái nhợt đi vì đau đớn, thế nhưng cô lại quyết cắn răng chịu đựng, không kêu lên một tiếng.

Tô Uy Việt thấy cô như vậy thì thật sự hốt hoảng, không nói không rằng câu nào đã vội vàng rút ra, khi đó sắc mặt anh còn trắng bệch hơn cả cô. Lần đầu tiên trong cuộc đời hơn ba mươi năm của mình, một Tô Uy Việt bị chém đến thương tích đầy mình cũng không nhíu mày lấy một cái, vậy mà bây giờ bởi vì một người con gái mà nói năng lộn xộn:

“Bội Bội… em… em… sao lại có máu…”

Vũ Đình đau đến mức không nói nên lời, không hẳn là do lần đầu của phụ nữ mà là vấn đề ở chỗ Tô Uy Việt, anh quá… to lớn, cô nhất thời chưa thể tiếp nhận được nên mới đau như vậy.

Tô Uy Việt thấy cô không trả lời, càng cảm thấy lo lắng cực điểm, tưởng mình đã gây ra chuyện lớn liền giơ tay định bế xốc cô đứng dậy: “Tôi đưa em đi bệnh viện, chúng ta quay về đất liền tới bệnh viện”

“Việt”. Vũ Đình níu tay anh, âm thanh vẫn chưa hết run rẩy: “Em không sao. Đây là… phản ứng bình thường ở… lần đầu tiên… của phụ nữ”

Vẻ mặt vị đại ca nào đó lập tức ngơ ra, anh thật sự không hiểu tại sao lần đầu lại phải có máu? Như vậy chẳng phải đau chết sao? Lỡ như không cầm được máu thì thế nào? Bọn họ đang ở trên biển, nếu không cầm máu được vì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Vũ Đình, anh không thể mạo hiểm như vậy được.

“Không được. Tôi vẫn phải đưa em tới bệnh viện”

“Em thật sự không sao mà, làm vài lần sẽ quen thôi”

Anh lạnh lùng đáp: “Tôi không làm nữa”

“Tô Uy Việt”. Vũ Đình cuối cùng cũng hết chịu nổi, gào lên một tiếng: “Em đã bảo không sao. Anh đã làm đến thế này rồi lại nói không làm nữa, định để em chết sao?”

“Chảy máu mới chết”

“Nếu như vậy là người phụ nữ nào thân mật với đàn ông xong cũng chết hết rồi, đâu còn ai sống đến bây giờ nữa”

Nói cũng đúng!!!

Động tác của Tô Uy Việt dừng lại, anh cúi xuống nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó dường như mới nhận ra lỗi do mình chưa có kinh nghiệm nên làm đau Vũ Đình. Anh nhẹ nhàng giơ tay vuốt tóc cô, khẽ nói: “Tôi làm đau em à?”

“Không đâu, em vẫn chịu được. Không có lần đầu tiên thì làm sao có lần tiếp theo. Anh tiếp tục đi”

Tô Uy Việt không đáp, chỉ nằm xuống bên cạnh cô. Anh đưa một tay lên để cô gối đầu, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời đầy sao:

“Tôi từ nhỏ đã không cha không mẹ, không biết cuộc sống thật sự của con người gồm những gì, ngay cả những chuyện này tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, tôi không muốn làm đau em”

Nghe xong câu này, trong lòng Vũ Đình đột nhiên cảm thấy rất chua xót, cô biết anh sinh ra đã anh khác người bình thường, những chuyện này Tô Uy Việt không hiểu được cô cũng không trách anh, lúc đó chỉ thấy thương anh hơn hết thảy.

Cô lắc đầu, quay sang ôm chặt lấy người anh: “Phụ nữ thật sự yêu anh mới có thể dành lần đầu tiên của mình cho anh. Tình yêu không chỉ có ngọt ngào, mà còn phải có đau đớn, trải qua đau đớn mới cảm nhận được hạnh phúc thật sự, anh hiểu không?”

Tô Uy Việt suy ngẫm hồi lâu rồi gật đầu: “Ừ”

“Lát nữa hết đau rồi, em sẽ cảm nhận được… cảm giác khác. Việt, anh đừng lo”

Tô Uy Việt thầm nghĩ: Lẽ nào đó là cảm giác khác đó chính là cảm giác mà gã bác sĩ ở Kuwait nói? Kɧoáı ©ảʍ?

Nhớ đến vị bác sĩ kia, anh vẫn còn cảm thấy bực bội trong lòng. Ông ta dám lừa anh, nói rằng phụ nữ thích đàn ông nam tính mạnh mẽ cho nên lần đầu anh mới thô lỗ như vậy. Nếu sau chuyến đi nam cực mà anh còn sống, anh nhất định sẽ đến Kuwait lột da ông ta treo lên.

Trong lúc Tô Uy Việt còn mải ngẫm nghĩ thì Vũ Đình lại rướn người hôn lên xương hàm của anh, tiếp theo từng nụ hôn nhỏ vụn mà thâm tình của cô chầm chậm rơi xuống khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng của Tô Uy Việt:

“Anh đang nghĩ chuyện gì vậy?”. Cô hỏi.

Anh ôm cơ thể thơm ngát mịn màng của cô vào lòng, để Vũ Đình nằm úp trên người anh, trầm giọng trả lời: “Nghĩ xem ngày mai nên làm cái gì”

“Câu cá, tắm biển, đêm đến lại ra boong tàu ngồi ngắm sao. À phải rồi, sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”

Tô Uy Việt chỉ cười không đáp, Vũ Đình cũng cười: “Em rất thích sinh nhật này, thật đấy”

“Thích là được rồi. Sau này…”. Anh định nói sau này nếu như sinh nhật không có tôi bên cạnh, em vẫn phải vui vẻ mà sống. Thế nhưng lời còn chưa kịp nói, Vũ Đình đã ngẩng lên hôn anh.

Cô không muốn nghe đến hai chữ sau này, càng sợ nhắc đến hai chữ sau này, cô chỉ muốn trôi qua một đêm nay bên anh…

Vũ Đình biết anh sẽ không chịu tự nguyện làm tiếp, cho nên chỉ có thể là cô chủ động. Cô vừa hôn vừa vươn tay vuốt ve cơ thể của anh, môi lưỡi dây dưa với môi lưỡi của Tô Uy Việt, tiếp tục đốt nóng du͙© vọиɠ còn chưa kịp nguội đi ở thân dưới anh.

Tô Uy Việt cũng vươn tay ôm lấy cô, chậm rãi nhấm nháp đáp lại nụ hôn đầy thâm tình của người phụ nữ mình yêu thương. Đến khi hai cơ thể trần trụi bắt đầu nóng bỏng trở lại, Vũ Đình mới lật người ngồi hẳn lên bụng anh, sau đó cắn chặt răng ấn hông xuống, một cảm giác đau đớn như bị xuyên thủng tiếp tục dội đến khiến cô đau đến chết đi sống lại.

Tô Uy Việt hốt hoảng nhìn cô, gằn một tiếng: “Bội Bội, đau đấy”

Vũ Đình lắc đầu: “Vậy anh làm cho em hết đau đi”.

Cô cầm tay anh, đặt lên ngực mình, sau đó eo bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng. Lý trí của Tô Uy Việt bấy giờ cũng sớm bị hành động này của cô thiêu trụi, im lặng đấu tranh một chút rồi cũng đành thuận theo người phụ nữ bên trên, ngón tay chậm chạp di chuyển.

Trên đại dương bao la tiếp tục vang lên những tiếng sóng vỗ, từng lần lên xuống nhẹ nhàng, từng lầm trầm luân trong yêu và dục, tình đến khó tự chủ!!!

Hóa ra cảm xúc như mưa rơi trong lòng này khiến người ta si mê đến khó tự chủ, hoàn toàn đánh mất chính mình.

Tô Uy Việt ôm siết lấy cô, sau đó lật người Vũ Đình nằm xuống bên dưới rồi thong thả đi vào. Lần này anh rất nhẹ nhàng, từ tốn từng chút một vì sợ làm đau cô, Vũ Đình cũng phối hợp với anh, thả lỏng người đón nhận vật đàn ông mạnh mẽ và cứng rắn giống như chính con người của Tô Uy Việt.

Khi đó, sự đau đớn hoàn toàn tan đi, chỉ còn lại một cảm giác tê dại khó có thể lên tiếng thừa nhận.

Kɧoáı ©ảʍ như sóng dưới thân tàu đánh vào cảm xúc của cô lúc đó, không còn thấy khó chịu hay căng trướng, chỉ thấy cơ thể mình tiếp nhận một cách chân thật nhất.

Giọng nói Tô Uy Việt khàn đặc, theo từng nhịp tiết tấu của anh, ngay cả âm thanh cũng đong đưa: “Còn đau không em?”

Vũ Đình ôm chặt lấy thắt lưng anh, đỏ mặt thì thầm: “Không đau nữa”

“Nếu đau thì nói cho anh biết”

“Không đâu. Không đau”

Đôi mắt Tô Uy Việt trở nên rất sáng, trong đáy mắt như chứa đựng cả nghìn ngôi sao trên bầu trời đêm trên biển khơi. Anh biết, anh không thể đấu tranh với chính mình, khi đồng ý đưa cô ra biển cũng đã xác định bản thân không thể kiềm chế được lâu hơn nữa.

Dù sau cuộc chiến kia anh có chết đi, anh cũng phải chiếm lấy người phụ nữ này, biến cô thành người đàn bà của riêng anh, mãi mãi khắc ghi ba chữ Tô Uy Việt lên người Vũ Đình.

Không biết đã trải qua bao lâu, trên mạn tàu có hai bóng hình quấn quít dây dưa không rời, ánh trăng bạc chiếu lên thắt lưng in đầy sẹo ngang dọc lẫn vết móng tay của Vũ Đình, giọt mồ hơi của Tô Uy Việt rơi trên khuôn ngực cô, hạnh phúc như dòng nước xoáy lên xuống, đánh tan toàn bộ phòng tuyến cuối cùng của Vũ Đình.

Cô cong chân lên, miệng bật ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, không thể kiềm chế hét tên của một người:

“Việt… Việt…”

Tô Uy Việt vẫn nhiệt tình luật động, phương thức giao lưu nguyên thủy này cho anh sự sung sướиɠ tột đỉnh, cảm nhận được mình ở trong cô chân thực vô cùng, kí©h thí©ɧ đến gần như đánh mất bản thân, cổ họng vang lên âm thanh trầm đυ.c khe khẽ.

Anh sợ Vũ Đình đau nên đành cực lực kìm nén, mỗi cú nhấn người đều mang theo yêu và dục, âm thanh của anh trầm đυ.c nhuốm đầy du͙© vọиɠ: “Anh ở đây”

“Em yêu anh…”

Khoái lạc hoàn toàn vây lấy tâm can của Vũ Đình, từ bụng dưới một luồng khí nóng trào dâng, nhấn chìm cô trong bể tình cùng với Tô Uy Việt, từng đợt co thắt dữ dội xông đến, thổi quét toàn bộ cơ thể, chỉ còn duy nhất một cảm giác đê mê tê dại không nói nên lời.

Tô Uy Việt cũng cười, hơi thở hỗn loạn đan vào nhau, ấn hông chôn sâu vào cơ thể cô: “Anh cũng vậy”.

Bầu trời trên biển đêm rất sáng, cũng sẽ rất dài, có một đôi tình nhân đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu hiểm nguy, đến trước mắt vẫn còn một trận chiến khốc liệt đang chờ đợi, thế nhưng bọn họ vẫn ở tại đây buông bỏ hết mệt mỏi tranh đấu để hoàn toàn thả mình trôi theo dòng nước.

Đây là số mệnh không gì ngăn cản được. Đã yêu nhau đến sinh mạng cũng không cần, vậy thì sợ hãi cái gì? Ưu phiền cái gì? Cứ mạnh mẽ mà đương đầu không phải cách tốt nhất sao?

Vũ Đình không cần anh hứa hẹn, cũng không cần anh cho cô bất cứ điều gì, giàn khoan, băng cháy, hay mỏ dầu trị giá hàng tỉ đô kia cô đều không cần. Dẫu tình yêu đầy trắc trở này có ngắn ngủi đi nữa thì cô cũng chỉ cần mỗi anh, yêu mỗi anh.

Bởi vì anh là Tô Uy Việt độc nhất ở trên đời. Có thể yêu người như anh thì cả đời không oán cũng không hối!!!

Đêm nay, thật sự rất dài!!!

---------