Thôi được! Xem như tôi đắc tội với anh Bạch đây.
Ngọa Bách Sênh nhẹ giọng, đánh mắt ra hiệu với Uy Đình. Uy Đình hiểu ý, cúi đầu lùi ra phía sau. Đám thuộc hạ nhà họ Bạch cũng dịch xa một chút, chờ mệnh lệnh cuối cùng từ Bạch Liên Mạc.
- Muốn rời đi ư?
Bạch Liên Mạc nhướn mày hỏi. Hắn không ngờ Ngọa Bách Sênh cuối cùng lại rơi vào thế yếu, đành phải chùn chân mà bỏ đi.
Trước thái độ khinh khỉnh này của Bạch Liên Mạc, Ngọa Bách Sênh không buồn để tâm. Anh đứng dậy, mặc lại áo khoác, không quên cúi sát mặt về phía vành tai của Bạch Liên Mạc, giọng nói cũng trở nên du dương hơn rất nhiều:
- Bạch thiếu gia, hy vọng anh sẽ thích món quà này của tôi!
Món quà gì chứ? Nhảm nhí!
Bạch Liên Mạc tức đến long sòng sọc, trợn ngược mắt, nhìn chằm chằm theo hướng đi của Ngọa Bách Sênh.
Hắn không buồn bận tâm đến những lời Ngọa Bách Sênh nói, lại tiếp tục trêu đùa, ca hát cùng các mỹ nữ mà hắn gọi tới.
Uy Đình bước theo sau Ngọa Bách Sênh, gấp gáp hỏi anh:
- Thiếu chủ, món quà mà người bí mật tặng cho Bạch gia là gì thế ạ?
Đột nhiên, gương mặt trầm ổn của Ngọa Bách Sênh trở nên đầy thâm hiểm. Anh bước về phía xe riêng, nhẹ nhàng vươn vai một cái, sau đó hếch mặt hỏi thuộc hạ đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh:
- Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa chứ?
Người thuộc hạ lập tức gật đầu lia lịa:
- Đã xong, thưa thiếu chủ!
Ngọa Bách Sênh chưa lái xe rời đi ngay. Anh ngồi ngả lưng sau ghế, cong môi cười thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ đếm giờ.
Bạch Liên Mạc đang cùng hai cô gái hoan ái trong phòng ngủ, chợt nhận được tin tức, đoàn xe của Ngọa Bách Sênh vẫn chưa chịu rời đi. Hắn vô cùng tò mò xen lẫn tức giận, hậm hực mặc lại quần áo, định bụng xông ra bên ngoài chất vấn. Đột nhiên, từ phía ngôi biệt thự nằm sát kế bên Bạch gia xảy ra một sự việc lớn.
Âm thanh tiếng bom nổ ầm vang lên thấu trời, khói bụi bay mù mịt, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy cả một khoảng không. Tòa biệt thự rộng lớn chỉ trong phút chốc nổ tan, gạch tường cùng bụi đất bay tán loạn. Lửa cháy lớn còn lan sang cả các tòa biệt thự còn lại của Bạch gia, khiến tất cả những người trong nhà họ Bạch đều la hét ầm ĩ, gấp gáp tìm cách dập lửa.
- Tòa biệt thự kia chính là trụ sở chính của Bạch Liên Mạc, được hắn bí mật cất giữ hàng trăm vạn tấn chất cấm. Lần này, coi như Bạch gia phá sản!
Ngọa Bách Sênh nhẹ nhàng buông ra một câu, sau đó búng tay ra hiệu, đoàn xe nhanh chóng nối đuôi anh rời đi.
- Bạch Liên Mạc, đây chính là món quà đầu tiên Đài Vương dành tặng cho anh!
Bạch Liên Mạc quỳ phục trước cổng biệt thự, trơ mắt nhìn toàn bộ số hàng hóa hắn dốc trọn tiền bạc và của cải đang chôn vùi dưới đống lửa khổng lồ kia. Vì vụ nổ xảy ra quá lớn, thiệt hại gây ra còn khiến mười hai tòa biệt thự nằm sát cạnh nhau của hắn cũng bốc cháy dữ dội.
- Thiếu… thiếu gia, Ngọa Bách Sênh không chỉ đặt bom mà còn âm thầm cho người rải dầu bằng thiết bị trên không xuống các căn biệt thự xung quanh. Bởi vậy lửa mới dễ bén!
- Khốn khϊếp! Ngọa Bách Sênh!!!
Bạch Liên Mạc gào thét ầm ĩ. Đây chính là món quà bí mật mà Ngọa Bách Sênh nhắc tới ư?
- Liên Mạc!
Từ phía ngoài cổng, cha hắn gấp gáp chạy tới. Nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, ông ta hoàn toàn suy sụp. Tiền bạc nhà họ Bạch đã được giao hết cho người con trai này. Vậy mà, vậy mà…
Ông co chân đạp mạnh lên người Bạch Liên Mạc, khiến hắn ta ngã lăn lóc trên đất.
- Loại ngu xuẩn! Mày dám trêu ngươi Ngọa Bách Sênh, mày thật to gan lớn mật! Cái mạng quèn này của mày bây giờ còn tạm thời giữ được, nhưng chắc chắn hắn sẽ còn tìm đến mày sớm thôi. Bất tài!