Chương 02: Ông đánh họ bao nhiêu lần, tôi dạy lại ông bằng đó lần

Triệu Thiên đưa tay đẩy mạnh Ngọa Bách Sênh sang một góc tường, sau đó bình thản tiến về phía Lâm Khiết, choàng tay ôm lấy cổ cô ta. Tư thế thân mật của hai người này khiến Ngọa Bách Sênh cảm thấy vô cùng xem thường. Anh nhún vai, cười khẩy, đoạn ung dung bước lên phòng thay đồ.

- Lâm Khiết, đến giờ anh phải tới nhà hàng. Năm tiếng nữa anh sẽ trở về nhà.

Những lời Ngọa Bách Sênh nói như gió thoảng ngoài tai Lâm Khiết. Cô ta cười cười nói nói với Triệu Thiên, sau đó đánh mắt lườm Ngọa Bách Sênh đến cháy mặt.

Anh bắt taxi, vươn vai lấy một cái. Cảm giác thoải mái lan truyền từ đầu đến từng kẽ ngón chân, khiến Ngọa Bách Sênh vô cùng mãn nguyện. Không khí bao trùm trong nhà họ Lâm chỉ toàn mùi tiền và tiền, đâu có khoảng thời gian sảng khoái như thế này.

Nhà hàng nơi Ngọa Bách Sênh làm việc tạm thời cách đây không xa. Anh bước vào phòng bếp, nhanh chóng thay tạp dề, bắt tay làm việc. Ngọa Bách Sênh là một trong năm đầu bếp có tài ở đây. Mặc dù anh chỉ mới vào làm được vỏn vẹn hai tháng, thế nhưng tài năng của Ngọa Bách Sênh khiến giám đốc nhà hàng vô cùng mãn nguyện.

Bếp trưởng Cố Tuyên, tuổi đời hơn Ngọa Bách Sênh hai giáp, luôn luôn nhìn anh bằng con mắt ghét bỏ. Ông ta cho rằng, chỉ cần Ngọa Bách Sênh làm việc tại đây thêm vài ba tháng nữa, chắc chắn anh sẽ là mối hiểm họa, thay thế chức vụ bếp trưởng của ông ta bất cứ khi nào.

- Bách Sênh, đầu óc cậu dạo này có vấn đề ư? Hãy nhìn xem, cậu thái lát miếng cá hồi dày như thế này hả?

Cố Tuyên vo tay thành nắm đấm, ngang nhiên cốc thật mạnh lên trên đỉnh đầu của Ngọa Bách Sênh thị uy. Đôi mắt sắc lạnh của anh chợt nheo lại, cầm miếng cá hồi mỏng dính có độ dày chỉ bằng đúng một mi- li- mét, đem gí sát lên mặt của Cố Tuyên mà hỏi:

- Vậy ông thử cho tôi biết, còn đơn vị đo nào nhỏ hơn mi- li- mét nữa hay sao?

Nghe anh hỏi, Cố Tuyên giật nảy mình, đôi mắt một mí phừng phừng lửa giận. Các đầu bếp còn lại không nhịn được liền đưa tay che miệng cười thầm. Trước khi Ngọa Bách Sênh xuất hiện, thái độ ngạo mạn khinh khỉnh của Cố Tuyên đều khiến tất cả bọn họ cảm thấy ngứa mắt.

Gương mặt rỗ lỗ chỗ của Cố Tuyên lập tức đanh lại. Ông ta xoay người, vung chân đá thật mạnh lên mặt của Trác Kiện, đầu bếp trẻ tuổi nhất đứng bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi chửi thề:

- Mẹ kiếp! Chúng mày đang cười nhạo tao ư?

Trác Kiện bị Cố Tuyên đạp mạnh, khuôn mặt thư sinh lập tức sưng vù, tím bầm một bên má. Cú đánh của Cố Tuyên khiến anh đau đến tê buốt, nằm lăn lộn dưới đất kêu rên xót xa.

Trông thấy cảnh tượng tàn bạo này, những người còn lại đều không dám ho he nửa lời, nhanh chóng cụp mắt lờ đi, ai làm việc của người đó.

Cố Tuyên được đà càng thêm vênh váo. Ông ta bước đến bên cạnh đầu bếp Lăng Xuyên, đưa tay véo mạnh vành tai Lăng Xuyên đến đỏ ửng, trừng mắt mắng nhiếc:

- Căng cái tai ra mà nghe cho kỹ, kẻ nào chống đối lại tao thì chỉ có nước chết không toàn thây!

Ông ta vừa nói vừa đưa mắt liếc xéo Ngọa Bách Sênh, tầm mắt tàn độc không ngừng phóng về phía anh những tia nhìn ghen ghét mà đe dọa.

Ngọa Bách Sênh lau lau bàn tay dính dầu, khóe môi bất chợt cong nhẹ. Gã đàn ông này cậy uy làm càn, bắt nạt, đánh đập đồng nghiệp không thương tiếc. Thật là phách lối!

Ngọa Bách Sênh tháo tạp dề, trực tiếp ném thẳng lên camera treo tường gần đó. Hành động của anh khiến mọi người có mặt trong phòng bếp vô cùng nhạc nhiên, trợn mắt nhìn anh đầy tò mò.

- Mày… mày muốn làm gì?

Cố Tuyên chợt cảm thấy có một dự cảm chẳng lành sắp sửa xảy ra. Luồng khí lạnh lẽo bất chợt chạy dọc sống lưng Cố Tuyên, khiến ông ta chợt rùng mình, giật lùi ra phía sau ba bước.

Ngọa Bách Sênh lắc lắc đầu, hai bàn tay đan xen lẫn nhau, nhếch môi cười khẩy:

- Ông đánh họ bao nhiêu lần, tôi dạy dỗ lại ông bằng đó lần!