Mặc dù Đàm Phong không mấy vui vẻ, thế nhưng vì Lam Nha, anh vẫn gật đầu đồng ý. Nếu còn dây dưa, kì kèo, chắc chắn cả bọn sẽ bị Ngọa Bách Sênh tống cổ ra khỏi điện Đài Vương.
Theo sự chỉ dẫn của Ngũ Trình, Lam Nha được thuộc hạ dẫn tới một căn phòng rộng lớn, chiều rộng khoảng chừng hai mươi mét, chưa tính tới chiều dài của phòng. Toàn bộ các vật dụng đều được dát vàng: từ ấm chén, bát đũa tới đèn ngủ,…
Ngay chính giữa bàn tiệc lớn là một thân ảnh mị hoặc, ăn mặc đơn giản, chỉ là quần jean, áo phông đen rộng rãi. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh lại cực kỳ hoàn mỹ, ngũ quan sắc nét, nhất là đôi mắt sâu xa hơn biển rộng, thâm trầm tựa núi cao.
Ngọa Bách Sênh không buồn ngẩng đầu lên nhìn Lam Nha, chỉ thản nhiên tu ừng ực một vò rượu cổ, nhàn nhạt mở lời:
- Muốn tôi giúp đỡ cô, vậy thì phải có điều kiện trao đổi thích đáng.
Lam Nha không cần anh mời, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện. Lúc này, ở khoảng cách gần như vậy, cô mới có thể qua sát kỹ hơn người đàn ông bất phàm hơn người này. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài ăn mặc đơn giản, sẽ chẳng ai nghĩ Ngọa Bách Sênh lại mang trong mình thân phận cao quý tới như thế.
Cô đưa tay đón lấy ly rượu Ngọa Bách Sênh vừa rót cho mình, thản nhiên uống cạn.
- Ồ! Trình độ uống rượu khá tốt đấy!
- Không dám! Còn phải học hỏi anh rất nhiều.
Lam Nha khiêm tốn đáp lời. Ngừng một chút, cô tiếp tục nói:
- Tôi muốn anh cùng đến Vân Nam với tôi. Thi thể của cha bị chôn vùi tại Vân Nam. Nếu không được minh oan, tôi chết cũng không nhắm mắt.
Cái chết của cha cô vẫn là một ẩn số chưa thể lý giải. Sinh thời, Lục Tam Thân vốn là dược sư dưới trướng của Ngọa Đinh Kiệt, cha của Ngọa Bách Sênh. Ông phục vụ trong điện Đài Vương tròn bốn mươi năm. Khi có tuổi, Ngọa Đinh Kiệt liền để ông trở về quê nhà.
Gia đình Lam Nha chỉ có duy nhất hai cha con. Với cô, Lục Tam Thân chính là người quan trọng nhất trong đời. Vào một ngày mùa thu năm trước, Lục Tam Thân bất ngờ bị kẻ lạ bắt đi. Khi Lam Nha trở về nhà, chỉ còn phát hiện bàn tay phải và bàn chân phải của cha để lại, kèm theo một bức thư kín. Nội dung có ghi:“Lục Tam Thân lừa trên, hϊếp dưới, dân tình phẫn nộ. Nay đem tới Vân Nam, chôn vùi hiến tế!”
Lam Nha không hiểu đầu đuôi sự việc, do vậy suy sụp trong một thời gian dài. Cô tin tưởng tuyệt đối vào sự trong sạch của cha mình, nhất định ông không bao giờ làm ra những chuyện tày đình, trái với lương tâm. Đợi sau khi tìm hiểu cặn kẽ, Lam Nha quyết định tìm tới Đài Vương, cầu cứu sự giúp đỡ của Ngọa Bách Sênh.
Đường đến Vân Nam vô cùng hiểm trở. Hơn nữa, nơi này nổi tiếng là thánh địa của các trùng y cổ thuật tàn khốc. Nếu chỉ dựa vào năng lực của cô, chắc chắn sẽ chết không toàn mạng khi còn chưa nhìn thấy mặt cha.
Ngọa Bách Sênh trầm tư một lúc, sau đó thở mạnh. Đang yên đang lành, anh lại bỏ công bỏ sức để giúp đỡ người lạ ư?
- Nói cho tôi một lý do thỏa đáng để tôi đồng ý giúp cô.
Nghe anh thách thức, Lam Nha không do dự, khóe môi cong nhẹ, thẳng thắn đáp lời:
- Tôi sẽ đáp ứng bất kì yêu cầu nào của anh.
- Kể cả tôi yêu cầu cô phải chặt tay, chân của chính mình sao?
Ngọa Bách Sênh cười lạnh. Như thế là quá dễ dàng và lời cho cô còn gì.
Thấy Lam Nha yên lặng không đáp, Ngọa Bách Sênh bèn đảo mắt, quan sát thật kỹ ngoại hình của cô gái này.
Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp tuyệt vời, mái tóc dài bạch kim mềm mại uốn lượn, vòng một, vòng ba nảy lửa, thân hình kiều diễm, cực phẩm người đẹp.
Cổ họng anh bắt đầu di chuyển lên xuống, hai mắt bắt đầu tràn lên thứ du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
- Cô đã từng quan hệ với bất kì gã đàn ông nào chưa?
Nghe Ngọa Bách Sênh chất vấn, hai má Lam Nha đỏ ửng cả lên. Từng ngón tay thon dài liên tục đan xen lẫn nhau, bối rối vô cùng.
- Anh… anh thật không biết liêm sỉ!
Lam Nha lắp bắp đáp. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ xảy ra đυ.ng chạm thân mật với người khác giới.
Ngọa Bách Sênh vừa nhìn đã hiểu, lập tức cong môi cười đắc ý:
- Vậy thì… hãy hiến dâng lần đầu của cô cho tôi đi!