Vạn Lam Hinh nhìn rõ người tới thì đôi môi hồng khẽ cong lên: “Trương thúc, ta vẫn chưa đi được”.
“Chỗ này thật sự rất nguy hiểm, ta đã tận mắt nhìn thấy phó ngục Triệu bị gϊếŧ. Cháu ở lại đây có ích gì, bằng không ta đi tới đàn tế máu phía trước, xác nhận xem trưởng ngục sống chết thế nào”, Trương Hùng nói.
Vạn Lam Hinh ngăn Trương Hùng nói: “Trương thúc đừng đi, có lẽ Ân đệ sẽ làm được”.
“Ân đệ, Ân đệ nào?”, Trương Hùng nghi hoặc hỏi, sau đó mới nhìn về phía đàn tế máu không xa, thì thấy một thanh niên đang khoanh chân ngồi đó, thu nạp vô số khí huyết sát mà vẫn bình an vô sự, cả kinh nói: “Thanh niên đó thật sự có thể làm được sao?”
“Trương thúc ngồi đây với ta đợi chút là được. Nếu đệ ấy không làm được thì chắc không ai làm được rồi”, Vạn Lam Hinh bình tĩnh nói.
Dương Ân không cần ô ngọc cũng có thể ngăn chặn được khí huyết sát. Nếu như hắn không làm được thì thật sự không biết ai mới làm được đây.
Trương Hùng không nói thêm nữa, mà khoanh chân ngồi cạnh Vạn Lam Hinh, yên tĩnh đợi kết quả.
Dương Ân ngồi trước đàn tế máu thu nạp một lượng lớn khí huyết sát, đan điền trung tâm không ngừng chuyển hóa, hình thành sức sống mãnh liệt tràn đến những vết thương bị ăn mòn nghiêm trọng của Dương Ân. Cứ lặp đi lặp lại như thế khiến tứ chi, lục phủ ngũ tạng, thần kinh xương cốt của Dương Ân vô hình chung được tôi luyện một hồi, độ dẻo dai đã vượt xa lúc trước.
Dương Ân khoanh chân ngồi đây một ngày một đêm, khí huyết sát vẫn còn dồi dào, nhưng chưa từng có bàn tay máu tới làm phiền, cũng không biết tại sao lại như vậy.
Dương Ân và khí huyết sát đã hình thành một cục diện giằng co. Da thịt trên người hắn vẫn bị ăn mòn khủng khϊếp nhưng hắn đã không muốn kéo dài thời gian nữa mà đứng lên, đi về phía đàn tế máu.
“Thật sự vượt qua được rồi!”, Vạn Lam Hinh mừng rõ thốt lên.
Một ngày một đêm này, cô ta từng giây từng phút nhìn Dương Ân, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
Trương Hùng ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, theo quan sát của ông ta, thanh niên này dường như không cần dựa vào bất kỳ linh vật nào để đối kháng với sức mạnh huyết sát, chỉ dùng da thịt thuần khiến để thích nghi, điều này thật đáng kinh ngạc.
Dựa vào thực lực cảnh giới cấp tướng của họ cũng không có cách nào đối kháng với đám khí huyết sát này, mà thanh niên kia nhìn thế nào cũng chưa thấy đạt được tới cảnh giới như họ.
Dương Ân không trả lời. Hắn đi tới trước địa nguyên tuyền, cảm nhận được trong địa nguyên tuyền có sức mạnh truyền tới từng đợt, khi hắn đang cảm thấy nghi hoặc thì giọng nói của Trương Hùng vang lên: “Nhóc con, đó là địa linh nguyên, nhanh nuốt xuống, rất có lợi cho ngươi”.
Địa linh tuyền, linh tuyền trời sinh đất dưỡng, đối với cơ thể người có lợi ích rất thần kỳ. Nó có thể tẩy sạch xương tủy, mở rộng huyết mạch, tăng cường sức lực, còn có thể trị thương, hiệu quả phi thường, vô cùng khó gặp.
Dương Ân đã từng đọc trong sách, biết tác dụng của Địa linh tuyền, không nói hai lời vốc nó lên uống. Loại thiên địa linh tuyền này không có duyên sẽ không dễ gì gặp được, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ.
Sau khi hắn uống địa linh tuyền thì mùi vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, nhanh chóng có một sức mạnh xâm nhập vào bên trong tạo ra cảm giác sảng khoái và thoải mái, bỗng chốc đan điền trung tâm cảm thấy đói vô cùng.
Dương Ân lập tức vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhanh chóng đưa sức mạnh này vào đan điền trung tâm, ngàn lỗ sinh ra một sức hút cực lớn, hấp thu hết địa linh tuyền vào trong.
Khi những địa linh tuyền này đi vào trong hạch đào xong thì ngàn lỗ như nuốt mây nhả sương, khiến quanh nó phủ một màn hơi mờ mịt mang một màu sắc thần thánh.
Nếu Dương Ân có thể nhìn vào bên trong, nhất định sẽ phát hiện, bây giờ không gian bên trong đan điền trung tâm đã nhanh chóng mở rộng ra.
Nếu nói không gian đan điền trung tâm ban đầu chỉ to như ngón tay cái, thì bây giờ đã nhanh chóng to như nắm đấm và đang to ra sắp bằng đầu người, cho nên huyền khí thu nạp vào cũng có thể tăng lên mấy chục lần đến hàng trăm lần.
Đan điền là gốc rễ của võ sĩ. Kích thước không gian đan điền lớn nhỏ sẽ quyết định thành tựu của một người lớn hay nhỏ. Có người sinh ra, đan điền rất nhỏ, chắc chắn con đường luyện võ sẽ trắc trở, không có thành quả lớn, nhưng người sinh ra có đan điền rộng lớn thì nạp khí cũng nhiều hơn những người khác, đương nhiên thành tựu sẽ lớn hơn.
Với những võ sĩ có cùng cảnh giới, sức mạnh đan điền lớn nhỏ khác nhau giữa hai người thì sức mạnh chiến đấu và sức bền của ai mạnh hơn là điều liếc mắt là thấy.
Dương Ân vốn có tư chất tu luyện khá tốt, nhưng so với những thiên tài như Vạn Lam Hinh thì còn kém nhiều. Đến nay thì không như vậy, sau khi hạch đào của hắn trở thành một đan điền mới thì càng chắc chắn, hắn sẽ trở nên không tầm thường. Bây giờ có địa linh nguyên đã hoàn toàn kí©h thí©ɧ sự thần kỳ của hạch đào khiến nó càng thêm phần phi phàm.
Cùng với sự lớn lên của đan điền, huyền khí cũng không ngừng nhiều lên, 12 kinh mạch cũng liên tục rung chuông, âm thanh tên bắn vang lên từng đợt nối tiếp nhau, cuồn cuộn, mạnh mẽ, rõ ràng có thể nghe thấy. Trong chớp mắt đã đạt tới 19 thạch lực cũng chính là đỉnh cao của võ binh đỉnh cấp, cách cảnh giới chiến sĩ một bước nữa.
“Nhóc con này chỉ là một võ binh ư?”, Trương Hùng kinh ngạc, sau khi nghe thấy dị hưởng của Dương Ân thì khẽ kêu lên kinh ngạc.
Ông ta rất khó tưởng tượng được một võ binh nho nhỏ lại có thể chống lại khí huyết sát nồng đặc và mãnh liệt như vậy.
Vạn Lam Hinh lại thấy mừng thay Dương Ân, trong lòng cô ta kiên định thề rằng: Đợi chuyện này qua đi, nhất định sẽ nghĩ cách giải thoát cho Dương Ân khỏi thân phận ngục nô.
Mà lúc này trong đàn tế máu, bàn tay máu lại xuất hiện, Vạn Lam Hinh và Trương Hùng thấy vậy thì mặt đều biến sắc.