Tiết Tử Kỳ vội vàng nói: "Không phải, không phải ta không muốn ở bên cạnh ngươi."
"Ừ, ta biết, Tử Kỳ và ta đều muốn được ở bên nhau mãi mãi!" Vừa nói, Sở Thần Tà vừa nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Nghĩ đến còn chuyện quan trọng phải làm, Sở Thần Tà đành buông tay Tiết Tử Kỳ ra.
"Tử Kỳ, ngươi đợi ta một chút."
Nói xong, hắn hôn lên môi Tiết Tử Kỳ một cái, mới đứng dậy, sau đó bắt đầu bố trí trận pháp trong phòng.
Tiết Tử Kỳ yên lặng nhìn Sở Thần Tà lấy ra từng lá cờ nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, còn lấy ra một cái đĩa tròn, sau đó hắn bận rộn trong phòng.
Những lá cờ hắn đặt xuống trông có vẻ lộn xộn, nhưng mỗi lá cờ đều có mối liên hệ độc đáo với nhau, giống như một sợi dây vô hình, nối tất cả chúng lại với nhau, điểm kết nối cuối cùng chính là cái đĩa tròn kia.
Nửa khắc sau.
Sở Thần Tà cuối cùng cũng bố trí xong trận pháp, hiện tại tu vi của hắn còn thấp, chỉ có thể miễn cưỡng bố trí trận pháp tam cấp. Nhưng cũng đừng xem thường trận pháp tam cấp này, nếu một linh tu Đại Linh Sư không hiểu trận pháp bị nhốt vào trong, không đến một canh giờ cũng không ra được.
"Xong chưa? Những thứ này là gì vậy?" Tiết Tử Kỳ tò mò chỉ vào những lá cờ nhỏ và cái đĩa tròn trên mặt đất.
"Đó là trận kỳ, cái đĩa tròn kia là trận bàn, đây là trận pháp phòng ngự." Sở Thần Tà giải thích.
Nói xong, hắn lấy ra một bình thuốc từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Tiết Tử Kỳ.
"Đây là dược dịch thức tỉnh linh mạch!" Tiết Tử Kỳ khẳng định nói, bởi vì lúc nhỏ cậu đã từng nhìn thấy ở Tiết gia.
Lúc này, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào bình dược dịch thức tỉnh, đáy mắt tràn đầy khao khát.
"Ừm, bây giờ ngươi uống đi, ta hộ pháp cho ngươi." Sở Thần Tà nhìn Tiết Tử Kỳ nghiêm túc nói.
Kiếp trước, Tiết Tử Kỳ không thức tỉnh linh mạch, bởi vì cậu không có dược dịch thức tỉnh. Tối qua, nhân lúc cậu ngủ, Sở Thần Tà đã giúp cậu kiểm tra cơ thể một chút. Quả nhiên, cậu thật sự có linh mạch.
Mỗi lần nhắc đến linh tu, ánh mắt cậu lại lộ ra vẻ hâm mộ, khiến Sở Thần Tà muốn thỏa mãn mọi nguyện vọng của cậu.
Được Sở Thần Tà cổ vũ, Tiết Tử Kỳ uống cạn bình dược dịch thức tỉnh trong tay.
Không lâu sau, Tiết Tử Kỳ cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó phá vỡ xiềng xích. Tiếp đó, toàn thân bắt đầu đau nhức, cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu nhịn không được nhíu mày. Cậu lập tức cắn chặt môi, không cho phép bản thân phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sở Thần Tà ở bên cạnh thấy cậu mồ hôi đầm đìa, môi bị cắn đến chảy máu, vội vàng đưa tay tách môi cậu ra, đưa cánh tay mình qua: “Cắn ta, đừng cắn bản thân mình."
Tiết Tử Kỳ lắc đầu, mím chặt môi.
Sợ cậu sẽ cắn phải lưỡi mình, Sở Thần Tà thấp giọng dỗ bên tai cậu: "Tử Kỳ, mau há miệng ra, da thịt ta dày, không sợ đau."
Bắt gặp đôi mắt phượng long lanh nước mắt của cậu, Sở Thần Tà gật đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tiết Tử Kỳ mới không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà lúc này cậu cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra.
Đột nhiên, một mùi hôi thối xộc vào mũi, Tiết Tử Kỳ theo bản năng cúi đầu xuống, lập tức phát hiện ra nguồn gốc của mùi hôi này chính là chất bẩn thải ra từ cơ thể mình.
Ba chữ "tẩy kinh phạt tủy" hiện lên trong đầu cậu.
Đột nhiên nhớ đến Sở Thần Tà còn ở bên cạnh, cậu cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy người nọ đang khẩn trương nhìn mình.
Tuy biết Tiết Tử Kỳ có linh mạch, nhất định sẽ thức tỉnh, nhưng Sở Thần Tà vẫn rất lo lắng. Còn lo lắng hơn cả lúc bản thân hắn thức tỉnh linh mạch.
Vì vậy, trong nháy mắt Tiết Tử Kỳ ngẩng đầu lên, lời nói của hắn gần như thốt ra: "Thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"