Sở Thần Tà vuốt ve tóc Tiết Tử Kỳ, nhẹ giọng nói: "Tử Kỳ, nếu ngươi không hối hận vì đã cứu ta, vậy thì không cần đeo mặt nạ trước mặt ta nữa. Ta đưa ngươi mặt nạ là vì không muốn ngươi bị người khác dị nghị."
"Bởi vì, ta sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ra tay với những kẻ dám giễu cợt ngươi."
"Tử Kỳ, ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"
Tiết Tử Kỳ gật đầu, cậu biết Sở Thần Tà sẽ không chê bai mình, nhưng chính cậu lại chê bai bản thân.
Cậu chỉ là một võ giả bình thường.
Làm sao xứng với Sở Thần Tà, người có dung mạo như rồng như phượng, lại là thiên chi kiêu tử?
Thấy người trong lòng ngoan ngoãn gật đầu, Sở Thần Tà rất hài lòng: “Được, vậy bây giờ ngươi đi tắm trước đi, ta phải sang hàn trì bên cạnh giải dược hiệu trong người."
Phát hiện cậu ngẩng đầu nhìn mình, Sở Thần Tà ghé sát vào tai cậu, môi vô tình lướt qua dái tai, giọng nói ám muội: "Hay là, Tử Kỳ, ngươi muốn làm thuốc giải cho ta?"
"Ta... ta đi tắm."
Tiết Tử Kỳ chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào tai, có chút ngứa ngáy, khiến cậu nhịn không được rụt cổ lại.
Nhìn dái tai nhỏ nhắn xinh xắn kia, Sở Thần Tà rất muốn ngậm nó vào miệng. Nhưng hắn phát hiện tình trạng của mình càng ngày càng tệ, nếu tiếp tục như vậy, e rằng hắn sẽ thật sự ăn Tiết Tử Kỳ ngay tại chỗ.
Kìm nén du͙© vọиɠ trong lòng, đưa tay đỡ Tiết Tử Kỳ dậy, chờ cậu vào phòng suối nước nóng, Sở Thần Tà mới mở cửa phòng hàn trì đối diện.
Hàn trì và suối nước nóng có kích thước như nhau, chỉ là nhiệt độ trong hồ thấp đến đáng sợ, người bình thường mặc quần áo dày đứng trong đó cũng sẽ run cầm cập.
Thế nhưng Sở Thần Tà hiện tại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong hàn trì, cũng không thấy hắn có chút khác thường nào, dường như hắn không cảm nhận được cái lạnh trong hàn trì.
Đến giữa hàn trì, Sở Thần Tà tĩnh tâm, bắt đầu vận chuyển công pháp, từ từ đẩy dược hiệu trong cơ thể ra ngoài.
Trong phòng suối nước nóng.
Bước vào phòng suối nước nóng, Tiết Tử Kỳ cảm thấy toàn thân ấm áp, vô cùng thoải mái.
Cậu vội vàng cởi bỏ y phục vướng víu trên người, chân trần từng bước tiến vào hồ suối nước nóng.
Đây là một hồ suối nước nóng tự nhiên, không hề có chút dấu vết nhân tạo nào, trong vị mặn còn pha chút mùi lưu huỳnh, trong vắt tự nhiên.
Tiết Tử Kỳ ngâm mình trong suối nước nóng, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được ngâm mình trong suối nước nóng.
Nhắm mắt lại, tận hưởng sự vuốt ve của dòng nước, khiến cậu có cảm giác thoải mái chưa từng có, khiến toàn thân cậu thả lỏng, bất tri bất giác có chút buồn ngủ.
Sở Thần Tà đã sớm quen với cái lạnh trong hàn trì, điều này giúp hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Mỗi lần đi lịch lãm trở về, hắn đều dùng nước lạnh tẩy trừ sát khí trên người, sau đó mới đi ngâm mình trong suối nước nóng.
Nửa canh giờ sau.
Hắn mang theo hơi lạnh thấu xương từ hàn trì bước ra, sát khí cùng dục hỏa do thuốc kí©h thí©ɧ trong lòng đều bị nước trong hàn trì gột rửa sạch sẽ. Vận chuyển công pháp bốc hơi hết nước trên người, thuận tay lấy một chiếc áo choàng rộng khoác lên người.
Khi Sở Thần Tà bước ra khỏi phòng hàn trì, lại thấy trên giường trống trơn. Trong lòng thắc mắc, lẽ ra Tiết Tử Kỳ chỉ tắm rửa thôi, không nên tắm lâu như vậy mới đúng.
Nghi hoặc trong lòng, Sở Thần Tà chậm rãi bước vào phòng suối nước nóng.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân hình nhỏ bé đang ngâm mình trong hồ nước nóng, hai tay đặt trên viên gạch bạch ngọc bên cạnh hồ. Cậu ngủ rất say, khóe miệng còn vương chút nước miếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Sở Thần Tà bước vào hồ suối nước nóng.
Sở Thần Tà ngâm mình cho cơ thể ấm lên, sau đó mới đi đến bên cạnh Tiết Tử Kỳ. Ôm ngang hông bế cậu lên, ra khỏi hồ suối nước nóng, liền vận chuyển công pháp.
Đợi đến khi hong khô nước trên người cả hai, Sở Thần Tà mới ôm Tiết Tử Kỳ ra khỏi phòng suối nước nóng.