"Ta không có thói quen không mặc qυầи ɭóŧ." Tiết Tử Kỳ kiên quyết không chịu vào, nhất định phải đợi Sở Thần Tà đem qυầи ɭóŧ mới cho mình mới chịu bước vào phòng tắm.
Sở Thần Tà cảm thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên, hắn biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Trước đó, khi uống rượu giao bôi, hắn đã bị Sở Thần Hoành hạ thuốc, vì vậy hắn mới uống cạn cả hai ly rượu.
Từ trong tủ lấy ra chiếc quần đã chuẩn bị từ lâu cho Tiết Tử Kỳ đưa cho cậu, dặn dò: "Cho ngươi, chỉ có một cái, phải giữ cho kỹ, đừng để rơi xuống hồ suối nước nóng."
Nhận lấy chiếc quần từ tay Sở Thần Tà, Tiết Tử Kỳ đỏ bừng mặt, dù sao đây cũng là y phục mặc trực tiếp trên người. Nhưng khi chạm vào tay Sở Thần Tà, cậu cảm thấy tay hắn nóng bỏng bất thường.
Thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, Tiết Tử Kỳ phát hiện toàn thân hắn nóng hừng hực.
Vội vàng hỏi: "Sao người ngươi nóng như vậy, có phải bị bệnh rồi không? Có phải bị sốt rồi không?"
Sở Thần Tà nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Tiết Tử Kỳ, kéo cậu vào lòng. Cúi đầu, giọng khàn khàn nói bên tai cậu: "Ta là linh tu, sao có thể giống người thường mà mắc phải những bệnh nhỏ nhặt đó? Tử Kỳ, ngươi đoán xem ta bị sao nào?"
Cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể đối phương truyền sang, tim Tiết Tử Kỳ đập loạn nhịp, chỉ muốn trốn tránh: “Ta... ta không biết, ta muốn đi tắm."
Tiết Tử Kỳ bị Sở Thần Tà ôm chặt, mùi rượu trên người hắn phả vào mũi, khiến Tiết Tử Kỳ cảm thấy mình cũng sắp say theo.
Nghĩ đến chén rượu giao bôi do chính tay Sở Thần Hoành ró lúc nãy, trong rượu chắc chắn có bỏ xuân dược gì đó.
Sở Thần Tà không buông Tiết Tử Kỳ ra, mà đưa tay vuốt ve tai cậu, chậm rãi di chuyển lên mặt, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Hôn một cái rồi, khiến hắn có chút lưu luyến, muốn nếm thử thêm lần nữa.
Nụ hôn này không giống như nụ hôn dịu dàng trên xe ngựa lúc trước, mà giống như cuồng phong bão táp càn quét.
Tiết Tử Kỳ cảm thấy Sở Thần Tà như muốn nuốt chửng mình, cậu chỉ có thể bám chặt lấy cổ Sở Thần Tà, mới có thể không bị trượt xuống vì thiếu dưỡng khí.
Một lúc sau, Sở Thần Tà cảm thấy chiếc mặt nạ trên mặt Tiết Tử Kỳ rất vướng víu, liền muốn gỡ nó xuống.
Nhưng không ngờ Tiết Tử Kỳ vốn đang ngoan ngoãn, đột nhiên đẩy hắn ra, co rúm người lại trong góc, sợ hãi ôm chặt lấy bản thân.
Dáng vẻ đó giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, lại giống như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.
Trông vô cùng đáng thương.
Nhìn mà khiến người ta đau lòng.
Sở Thần Tà biết, Tiết Tử Kỳ sợ mình nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn.
Bước chậm rãi đến gần, Sở Thần Tà quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Bên tai cậu nhỏ giọng dỗ dành: "Tử Kỳ, đừng sợ! Ta chỉ là cảm thấy đeo mặt nạ suốt như vậy không tiện, ban đêm ngủ không cẩn thận cọ vào mặt thì sao?"
Lại nói tiếp: "Ta biết trên mặt ngươi có sẹo, đó là vết thương do yêu thú gây ra khi ngươi cứu ta."
Nói xong, Sở Thần Tà siết chặt vòng tay hơn.
Cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy, Sở Thần Tà tiếp tục nói: "Không sao đâu, ta chưa bao giờ để ý đến việc ngươi xấu hay đẹp!"
"Sáng nay khi nhìn thấy ngươi, tim ta bất giác đập nhanh hơn, ánh mắt không tự chủ được mà muốn dừng lại trên người ngươi. Nhìn thấy ngươi ngại ngùng cười với ta, ta cảm thấy thế giới của mình như bừng sáng."
"Khoảnh khắc đó, ta biết, Tiết Tử Kỳ ngươi chính là người mà Sở Thần Tà ta muốn ở bên cạnh cả đời, là người muốn cùng ta sống đến răng long đầu bạc."
"Huống chi vết sẹo trên mặt ngươi, là do cứu ta mà có."
"Tử Kỳ, chẳng lẽ ngươi hối hận vì đã cứu ta sao?"
Tiết Tử Kỳ liên tục lắc đầu, cậu chưa bao giờ hối hận vì đã cứu Sở Thần Tà.
Ngược lại, cậu rất vui vì mình có cơ hội cứu Sở Thần Tà.