"Xin lỗi ngũ ca! Ta, ta chỉ là lo lắng cho huynh. Những hạ nhân kia nhất định là nói bậy, nói lung tung. Trở về ta sẽ trừng phạt những tên nô tài đáng chết kia."
Nghe thấy tiếng quát của Sở Thần Vũ, Sở Thần Hoành vội vàng xin lỗi.
Thái độ thành khẩn.
Lúc nói chuyện còn cúi đầu xuống, ra vẻ đau buồn.
Hắn ta như thật sự biết mình nói sai, người khác không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta. Mà ngay lúc nãy, trong mắt hắn ta lóe lên một tia hung ác, còn có hận ý và ghen tị sâu sắc.
Vừa vặn bị Sở Thần Tà nhìn thấy rõ ràng.
Nếu không phải Sở Thần Tà nằm trên giường, vị trí thấp hơn mấy người, cũng sẽ không phát hiện ra điểm này.
Hóa ra, Sở Thần Hoành đã sớm mong hắn chết.
Nghĩ đến đây, Sở Thần Tà nhịn không được mắng thầm trong lòng.
Thầm nghĩ: Ta chỉ là thiên phú tốt hơn Sở Thần Hoành một chút, thứ nhất không gϊếŧ cha hắn ta; thứ hai không gϊếŧ mẹ hắn ta; thứ ba cũng không cướp người yêu hắn ta.
Hắn ta lại muốn gϊếŧ ta!
Nếu là kiếp trước, Sở Thần Tà nhất định sẽ cho rằng Sở Thần Hoành là thật lòng xin lỗi. Những lời nói không suy nghĩ kia, cũng là thuận miệng nói ra.
Nhưng đã trải qua kiếp trước, Sở Thần Tà biết mục đích Sở Thần Hoành đến đây hôm nay chính là để xác nhận.
Xác nhận xem hắn có thật sự bị phế hay không.
"Không sao! Đại ca, huynh nghiêm túc quá, cẩn thận sau này không cưới được vợ." Sở Thần Tà trêu chọc.
Bộ dạng của hắn như căn bản không để ý.
Cũng không trực tiếp trả lời linh mạch của hắn rốt cuộc là tốt hay xấu, cứ để bọn họ tự đoán đi.
Bị nói như vậy, vành tai Sở Thần Vũ hơi ửng đỏ. Có điều, không ai nhìn chằm chằm vào tai hắn, nên cũng không ai phát hiện ra.
Hắn lại nghiêm túc nói: "Hiện tại ta chỉ muốn tu luyện cho tốt, chuyện vợ con, đợi sau này ta thăng cấp lên Đại Linh Sư rồi tính!"
"Nói đến chuyện này, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện. Ngũ đệ, nghe nói đệ muốn cưới song nhi đã cứu đệ?" Sở Thần Ý đột nhiên lên tiếng.
Lời hắn vừa dứt, mấy người còn lại đều nhìn Sở Thần Tà với ánh mắt kỳ quái.
Bởi vì bọn họ đều nghe được một tin đồn.
Nói Sở Thần Tà cưới vợ là để xung hỉ.
Phương pháp này vẫn là Trần Hải Siêu xem được ở đâu đó, nói như vậy có thể cứu Sở Thần Tà.
"Ngũ ca, có thật không?" Sở Thần Di mở to mắt, tò mò nhìn Sở Thần Tà.
Sở Thần Tà: "..."
"Ngũ đệ, tư chất của đệ tốt như vậy. Chờ đệ khỏi hẳn, muốn tìm người như thế nào mà không được? Còn về ân cứu mạng, xem hắn ta cần gì, giúp hắn ta ở phương diện đó là được rồi, không cần phải đánh đổi cả đời của đệ." Sở Thần Vũ lên tiếng khuyên nhủ.
Trước khi đến An Vương phủ, nàng đã tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Trong lòng nàng, Sở Thần Tà tư chất tốt, dung mạo tuấn tú, là người đẹp trai nhất trong số huynh đệ muội bọn họ.
Song nhi tên Tiết Dịch kia căn bản không xứng với Sở Thần Tà phong độ ngời ngời nhà nàng.
Bị mấy cặp mắt tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm, Sở Thần Tà bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Cảm ơn các người, ta biết phương pháp Trần gia gia nói không đáng tin, nhưng mà ông nội ta đã đồng ý rồi.”
Trong lòng lại đang nói: Ông nội, làm phiền người già rồi, lại phải gánh tội thay con.
Nói xong, hắn lại ho khan một cách yếu ớt.
Thấy trong mắt hắn tràn đầy mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, Sở Thần Vũ vội vàng lấy ra một bình đan dược từ trong nhẫn trữ vật đưa cho hắn.
"Ngũ đệ, đây là đan dược trị thương trong, đệ cất đi trước. Lát nữa để Trần đan sư xem xem có hiệu quả không, có hiệu quả thì đệ hãy dùng."
Hắn nghĩ, nếu không có hiệu quả thì còn đỡ, vạn nhất có tác dụng phụ, vậy thì...
Cho nên, để an toàn, vẫn nên tìm người kiểm tra rồi hãy dùng, tránh làm hại ngũ đệ.
"Cảm ơn đại ca!"
Sau khi cảm ơn, Sở Thần Tà nhận lấy đan dược Sở Thần Vũ đưa tới.
Mẹ của Sở Thần Vũ là một đan sư cấp bốn, cho nên đan dược hắn đưa nhất định là không tệ.
"Ngũ đệ, đây là một cây Tuyết Lan ngàn năm, đệ xem có tác dụng với vết thương của đệ không?" Nói rồi, Sở Thần Ý đưa tới một hộp ngọc.
Bên trong hộp ngọc đựng một cây linh thảo màu trắng, hình dạng giống hoa lan, một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập trong phòng.
Kiếp trước, Sở Thần Ý chưa từng tặng linh thảo quý giá như vậy cho hắn, có lẽ là do kiếp trước, lúc này hắn vẫn đang tung tăng nhảy nhót.
Không ngờ giả vờ bệnh còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Cảm ơn nhị ca!"
Sở Thần Tà ra hiệu cho An Phúc nhận lấy giùm mình.
Chủ yếu là Sở Thần Ý cách hắn hơi xa, hắn nằm trên giường căn bản không với tới.
An Phúc hiểu ý.
Nhận lấy hộp ngọc Sở Thần Ý đưa tới, thuận tay đặt lên tủ đầu giường của Sở Thần Tà.
Sau khi Sở Thần Ý lấy Tuyết Lan ra, Sở Thần Tà cảm nhận rõ ràng hơi thở của mấy người còn lại, rõ ràng là có chút hỗn loạn.
Tuyết Lan tuy rằng sinh trưởng trên núi tuyết, nhưng nó không phải thuộc tính Băng mà là thiên tài địa bảo thuộc tính Phong.
Hơn nữa, nó còn là linh dược cấp sáu.
Nếu luyện thành đan dược, có công hiệu bồi bổ linh mạch, đáng tiếc Phong Thần quốc không có đan sư cấp sáu.
Linh Tu dưới Linh Hoàng trực tiếp dùng có thể tăng tu vi, còn tăng bao nhiêu thì phải dựa vào thiên phú của mỗi người.
Mấy người ngồi đây đều là dòng chính Sở thị, cũng đều là linh mạch thuộc tính Phong. Cho nên, lúc nhìn thấy Tuyết Lan, mọi người mới có một khoảnh khắc thất thố như vậy. Nhưng rất nhanh, mọi người liền điều chỉnh lại, không nhìn chằm chằm vào Tuyết Lan nữa.
Chỉ có ánh mắt của Sở Thần Hoành, vẫn luôn không rời khỏi hộp ngọc đựng Tuyết Lan.
Có thể thấy hắn ta muốn nó đến mức nào.
Sở Thần Hoành hiện tại vẫn chưa có sự trưởng thành ổn trọng như mấy năm sau, cảm xúc vẫn còn hơi bộc lộ ra ngoài.
Sau đó, Sở Thần Vũ, Sở Thần Kiệt, Sở Thần Hoành, Sở Thần Linh, Sở Thần Di đều lần lượt lấy linh thảo hoặc đan dược trị thương đưa cho Sở Thần Tà, nhưng đều không quý giá bằng Tuyết Lan của Sở Thần Ý.
Ngay lúc mấy người cáo từ đi đến cửa, Sở Thần Tà lại phun ra một ngụm máu.
An Phúc vội vàng lấy ra một bình ngọc, đổ một viên đan dược cho chủ tử nhà mình.
Mấy người đã đi đến cửa nhìn nhau, không biết nên đi hay nên ở lại.