Chương 9: Cá Nướng Tươi Ngon

Editor: Linh Khánh

Thượng Quan Huyền Ý nhìn đồ vật trên mặt đất, lập tức có loại cảm giác muốn chửi đm.

Kiếp trước khi hắn bị truyền tống tới đây, linh thạch một viên đều không lấy được.

Tên này được, hóa ra là bị lão già kia giấu đi rồi, làm hại hắn lúc trước vì muốn trở về Địa Thâm đại lục đã kiếm linh thạch rất lâu, mới chuẩn bị đủ lộ phí. Linh thạch cao cấp nơi này còn có hơn hai vạn, ngồi phí sử dụng Truyền Tống Trận còn dư dả.

Ngẫm lại liền cảm thấy tấm tắc, Tiêu Lăng Hàn này vận khí cũng thật tốt quá đi! Rốt cuộc ai mới chân chính là vận khí chi tử đây?

Thượng Quan Huyền Ý trong lòng kêu gào nhưng không ai có thể trả lời hắn, đương nhiên hắn cũng không dám từ miệng đem lời này hỏi ra. Hiện tại tu vi hắn không có cao hơn Tiêu Lăng Hàn, cho dù kiếp trước có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng không chừng cũng đến bị treo lên đánh, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu hắn nhìn không thấu được Tiêu Lăng Hàn.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn bình ngọc trong tay tâm trạng phức tạp cực kỳ, lúc trước lão già kia chắc chắn là cho hắn ăn mấy cái đan dược trung cấp và cấp thấp.

Khó trách hiệu quả trị liệu kém, hơn nữa thời gian khôi phục còn chậm chạp, tốn suốt mười năm mới đem vết thương chữa trị tốt!

Nhưng cái này ở Tu chân giới cũng là linh đan hiếm có nha! Nếu là để ở bên ngoài ngay cả lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng tới tranh đoạt, nhưng ở trong mắt Tiêu Lăng Hàn liền cùng rác rưởi như nhau.

Thật là người so với người sẽ tức chết, hắn có loại câu hỏi trong lòng" Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm cái gì? "Cảm giác kỳ diệu, đều cảm thấy kiếp trước chính mình sống thật là uổng phí.

Sau khi hai người đem "Tang vật" chia xong, liền bắt đầu đào linh thạch, rốt cuộc thì tu luyện cũng yêu cầu tài nguyên, tài nguyên lại yêu cầu linh thạch, cho nên hai người ai cũng đều không chê nhiều linh thạch.

Lần này có Thượng Quan Huyền Ý là dân bản xứ nên làm mẫu đào linh thạch cho nên Tiêu Lăng Hàn rất mau liền nắm giữ kỹ xảo trong đó, hai người càng đào càng nhanh, như là một lần đánh giá không tiếng động. Dường như ai đào càng nhiều thì người đó là kẻ thắng.

Hai tháng sau, trên mặt hồ Hồ Quang Cốc đột nhiên vụt ra hai tia thân ảnh* một trắng một tím.

Thân ảnh*: kiểu như là bóng dáng của vật gì đấy

Hai người này đúng là Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý vất vả hơn hai tháng làm thợ mỏ.

"Rốt cuộc cũng ra rồi! Ta rốt cuộc cũng thoát ra rồi! Ha ha ha......" Mặt mày Thượng Quan Huyền Ý mang ý cười, không cầm lòng được phát ra cảm thán!

Tiêu Lăng Hàn căn bản không phản ứng hắn một mình ở nơi đó nổi điên, lập tức ra mệnh lệnh cho hắn đi tìm một đống củi đốt.

Chính hắn ở trong hồ bắt mấy con cá sau đó liền bắt đầu nướng, đã hơn một năm không có ăn qua đồ ăn, ngẫm lại liền cảm thấy bụng đói kêu vang.

"Nhìn không ra ngươi còn sẽ nướng BBQ? Tuổi không lớn, tu vi không thấp, hẳn là thiên chi kiêu tử* của gia tộc lớn đúng không? Ngươi xuống bếp như vậy giống người bình thường, gia tộc các ngươi sẽ bồi dưỡng nhân tài phải không. Nếu có thể đến gia tộc các ngươi tham quan một chút, vậy càng tốt." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, một đôi mắt tựa như ngôi sao lộng lẫy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Hàn.

Thiên chi kiêu tử*: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.



Tiêu Lăng Hàn bị ánh mắt chờ đợi của hắn nhìn cả người đều nổi da gà, chắc hắn sẽ không lại muốn "Lấy thân báo đáp" đâu nhỉ? Hiện tại hắn cảm thấy chính mình tùy tiện nhận lấy tuỳ tùng này, cuối cùng có thể đem hố chính mình hay không! Chẳng lẽ hiện tại hắn lại coi trọng gia tộc phía sau của mình? Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cần thiết ngay lập tức muốn phủi sạch quan hệ với gia tộc.

"Ta đã bị gia tộc xoá tên." Tiêu Lăng Hàn không mặn không nhạt mở miệng.

"Hả? Ta còn muốn đi xem bộ dáng gia tộc của ngươi như thế nào đây? Rốt cuộc ta là tuỳ tùng của ngươi sao." Thượng Quan Huyền Ý ngữ khí* mất mát nói không nên lời, xấu hổ cười.

Ngữ khí*: tư tưởng, ý chí, thái độ của người sử dụng ngôn ngữ bộc lộ ra qua cách nói, cách viết

Tiêu Lăng Hàn lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba mà thôi, tu vi trưởng bối trong nhà cao nhất là Nguyên Anh kỳ, khả năng sẽ làm ngươi hoàn toàn thất vọng nhỉ, huống chi ta tính toán đi Học viện Hoàng Cực."

"Ngươi muốn đi Học viện Hoàng Cực ư? Vậy thật sự là quá tốt!"

Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói như vậy, Tiêu Lăng Hàn kỳ quái nhìn hắn một cái.

Thượng Quan Huyền Ý lập tức trong lòng rơi một cái "lộp bộp", chính mình lúc trước cùng Tiêu Lăng Hàn nói qua, mình là người Địa Thâm đại lục, đối Hoàng Cực đại lục hẳn là không quen thuộc mới đúng, cố tình vừa rồi mình lại tỏ ra rất quen thuộc đối với Hoàng Cực đại lục, tinh thần phục hồi lại, hối hận xanh cả ruột.

Hắn lập tức nói: "Ta đối với nơi này không thân cũng không hiểu biết, ta lại là tuỳ tùng của ngươi, ngươi đi đâu ta đương nhiên liền đi tới nơi đó!"

Tiêu Lăng Hàn: "Ừ".

Thượng Quan Huyền Ý chán nản một trận, mình giải thích một lúc, kết quả người ta căn bản không để trong lòng, nghĩ chờ khi tu vi mình so với Tiêu Lăng Hàn cao hơn nhất định phải cho hắn vào bao tải, giáo huấn hắn một trận, chặn lại nhuệ khí* của hắn.

Nhuệ khí*: Lòng hăng hái sắc sảo

Một trận hương thơm ập vào trước mặt, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cảm giác mình đã có rất nhiều năm chưa từng hưởng hương vị qua đồ ăn, bụng còn rất phối hợp vang lên hai tiếng "ọt ọt", mặt Thượng Quan Huyền Ý 囧ném chết người.

Khuôn mặt nhỏ nháy mắt liền đỏ, Tiêu Lăng Hàn thấy hắn ngồi ở một bên bộ dáng đáng thương, dù sao cũng là tuỳ tùng do mình thu về, hắn tính tình tốt hỏi: "Huyền Ý, muốn ăn sao?"

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy trước mắt cá nướng vàng ươm, hương thơm tỏa ra bốn phía, thuận tay nhận lấy, "Cảm ơn, lão đại."

"Về sau gọi ta là Tiêu ca ca." Tiêu Lăng Hàn không vui nói. Gọi là" lão đại"cảm giác như mình lại trở về trái đất, trở về làm lão đại ở tổ chức đặc công đặc thù kia.

Thượng Quan Huyền Ý: "......" Dựa vào cái gì tên này tự nhiên mà chiếm lợi của ta, ta chính là đã sống hơn bốn trăm tuổi.

Nhưng cúi đầu nhìn thân thể nhỏ của mình, không thể không tiếp thu hiện thực.

Vì thế Thượng Quan Huyền Ý biết phải nghe lời, cố ý kéo dài âm cuối, gọi một tiếng "Tiêu ca ca!"

Tiêu Lăng Hàn thiếu chút nữa hóc xương cá bởi vì tiếng gọi Tiêu ca ca" này "



Đây là đồ ăn ngon nhất mà Thượng Quan Huyền Ý sau nhiều năm từng ăn qua, hắn đều sắp quên hương vị đồ ăn. Tuy rằng hắn ở dưới đáy hồ băng trong phòng chỉ đợi xấp xỉ một năm nhưng trên thực tế linh hồn đã trải qua hơn bốn trăm năm, cảm giác ăn đồ vật ít nhiều đều sẽ không cảm thấy no.

Vì thế hắn hai ba miếng liền ăn xong cá nướng trong tay, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cá trong tay Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nướng tổng cộng bốn con, thấy ánh mắt hắn thèm nhỏ dãi, lại đưa một con qua .

Hai con cá xuống bụng, Tiêu Lăng Hàn đã ăn no. Dù sao cũng là linh ngư*, tuy rằng không thành tinh, nhưng cũng giàu linh khí, hương vị tươi ngon. So với cá ô nhiễm trên trái đất, hương vị như là như trời với đất.

Linh ngư*: con cá có chứa linh khí đó

Bên này Thượng Quan Huyền Ý lại từ trong hồ bắt bốn con đi lên, "Cái kia, Tiêu ca ca, ngươi nướng cá ăn ngon thật, là đồ ăn mấy năm nay ta ăn qua ngon nhất, cho dù là linh trù* Nhất Phẩm Hiên cũng làm không ra như hương vị tươi ngon, ngon miệng như vậy......"

Linh trù*: ở đây có nghĩa là đầu bếp của tu chân giới nha

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy hắn lời không mất tiền mua nên nói rất nhiều, lại nhìn đến cá trong tay hắn đã ăn xong.

Tùy ý nói: "Mười viên linh thạch cấp thấp."

Thượng Quan Huyền Ý: "Hảaa?"

Thấy hắn vẻ mặt sững sờ, ngây ngốc, Tiêu Lăng Hàn áp xuống khóe miệng đang muốn cười, nói: "Phí ra tay."

Lại cố ý nhìn cá trong tay hắn, Tiêu Lăng Hàn cũng không tin ám chỉ rõ ràng như vậy hắn còn không hiểu, nói như thế nào cũng là Tu chân giới, hẳn là sẽ không ngốc hơn so với trẻ em ở trái đất đâu nhỉ?

"Thành giao!" Thượng Quan Huyền Ý cắn răng, phun ra hai chữ.

Tuy rằng hiện tại hắn có tiền, không để bụng mười viên linh thạch cấp thấp này, nhưng linh thạch hắn tổng cộng còn không có nhiều bằng một phần tư Tiêu Lăng Hàn.

Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm nhất định là lúc trước mình đào linh thạch nhiều hơn so Tiêu Lăng Hàn nên hắn ghen ghét ta nhanh tay, hừ! Nhất định là như thế này! Lần sau mà đào linh thạch khi nhất định phải trộm giấu một chút, miễn cho lại bị hắn chia đi hơn một nửa.

Hai người ăn uống no đủ liền chuẩn bị trước tiếp đi cái thành trấn tiếp theo.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra phi kiếm*, xoay người một cái, người liền đứng ở trên phi kiếm bay đi.

Phi kiếm*: Kiếm này bay được nha

Phi kiếm lập tức liền thăng bằng trên không trung, này vẫn là hắn lúc trước sau khi tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, ở Long Ngọc không gian luyện tập qua ngự kiếm phi hành, bằng không hiện tại liền phải xấu mặt.

------------------ End chương 9: --------------------