Chương 5: Đan Niết Bàn Tái Sinh

Editor: Linh Khánh

Tiêu Lăng Hàn không nghĩ sẽ bái một người bị bệnh tâm thần làm thầy, nhân quả này một khi dính dáng đến, về sau không cắt đứt, gỡ càng rối hơn. Huống chi thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, cũng như bầu trời sẽ không rơi một "chiếc bánh có nhân" xuống dưới cho ai đâu.

"Đa tạ ông nâng đỡ, ta thật sự nhận không nổi, ta từng thề trước Thiên Đạo, cuộc đời này chỉ có một người thầy, sẽ không bái bất luận ai làm thầy nũa."

Ông lão chán nản, thấy thiếu niên trước mặt ngang bướng không hiểu lí sự gì cả , đã hao hết kiên nhẫn, ông lạnh lùng "Hừ" một tiếng.

Hiện giờ thấy không lừa được Tiêu Lăng Hàn, mà thấy hắn giống như là fan não tàn của thầy hắn, trừ bỏ thầy hắn còn lại cái gì đều là bộ dáng không quan tâm.

" Thiếu niên, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không bái ta làm thầy? Tiếp thu truyền thừa của ta sao?"

Lôi Huyễn Đình nghĩ phải thử lại một lần cuối cùng, không đến lúc bất đắc dĩ, tốt nhất không cần dùng phương pháp kia. Hắn ở Tiên giới tốt xấu gì cũng là một Tiên Quân, tất nhiên là nói một không hai, nào có kiên nhẫn nghe một người ở trong mắt giống như con kiến ở trước mặt mình lải nhải, rồi lại nhiều lần từ chối hắn.

"Xin lỗi ông." Tiêu Lăng Hàn mặt mày buông xuống, nói xin lỗi.

Lôi Huyễn Đình nghĩ thầm: Nếu ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy đừng có trách ta không khách khí, ta trực tiếp tiến vào thạch hải của ngươi sửa chữa trí nhớ, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần mình để tâm một tí sẽ không làm hỏng thạch hải của ngươi, sau đó làm ngươi đối với ta cung kính, nói gì nghe nấy.

Tiêu Lăng Hàn thấy ông lão cả nửa ngày không mở miệng, ngẩng đầu lên nhìn thấy tâm tình ông lão không lộ ra cái gì, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm, trong mắt hiện lên một tia âm độc.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Đuôi cáo rốt cuộc đã lộ ra.

Ông lão trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, hắn lui về phía sau, lại bất đắc dĩ phát hiện mình không thể động đậy.

Tiêu Lăng Hàn trơ mắt nhìn ông lão nâng tay phải lên, từ từ duỗi ngón trỏ hướng về phía giữa mày của hắn. Lúc này trong lòng Tiêu Lăng Hàn có âm thanh ở nói chohắn biết rằng, nhất định không để ông lão kia động tới mình, bằng không sự tình phát sinh tiếp theo liền không thể đoán được.

Nào biết rằng trong nháy mắt lúc ông lão muốn động tới Tiêu Lăng Hàn, hạt châu trên tay trái ông lão đã bị hút vào Long Ngọc không gian, ông lão cũng bị cắn nuốt bởi một tia ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên người Tiêu Lăng Hàn. Trực tiếp bị ăn mất!!!

Biến cố tới quá nhanh, hết thảy đều kết thúc ở trong nháy mắt, Tiêu Lăng Hàn mất một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

Chắc ông lão cũng không nghĩ tới chính mình sẽ thua trong tay của một tay mơ vừa mới bước vào Tu chân giới.

Xoa xoa mồ hôi trên trán, cảm giác ngực đều ướt đẫm, hiện tại ngắn ngủn trong vài giây, Tiêu Lăng Hàn cảm giác mình vừa một chuyến đi qua âm phủ, thế giới này quá huyền huyễn, quá nguy hiểm.

Sống sót sau tai nạn, một chút đều không mừng!

Hắn nghĩ hắn có thể xuyên trở về hay không ?

Xem ra về sau nếu không thể thích ứng trong mọi tình cảnh mà muốn tồn tại nhất định phải trở nên mạnh mẽ!



Tiêu Lăng Hàn lúc này mới có thời gian đánh giá không gian mảnh băng thiên tuyết địa này, liếc mắt một cái nhìn thấy ở giữa là một cái giường băng, trên đó là một thiếu niên đang nằm mặc quần áo rách nát, xem ra nhỏ hơn một hai tuổi so với mình, khuôn mặt non nớt ngũ quan tinh xảo còn chưa có nẩy nở, là một mỹ nhân không thấy nhiều lắm, không, là mỹ nam.

Tiêu Lăng Hàn đến gần giường băng, xem xét thân thể hắn một chút, nhưng mà tình huống của hắn gần như không tốt lắm, tuy rằng đang có linh khí đang không ngừng tẩm bổ thân thể hắn, nhưng căn cơ hắn bị hao tổn, kinh mạch tan vỡ, đan điền rách nát, linh căn cũng có hiện tượng không xong.

Hắn tư chất thật ra không tồi, là Băng linh căn biến dị cùng Hỏa linh căn biến dị, nếu Hỏa linh căn biến dị gặp được may mắn thì sẽ biến thành lôi linh căn biến dị, không nói đến lực sát thương tăng lớn, thời điểm độ kiếp còn có thể vượt qua nhẹ nhàng.

Nếu gặp gỡ ở chỗ này, đó chính là duyên phận, huống chi hắn lúc trước hắn nghe ông lão nói cái gì "vận khí chi tử".

Chẳng lẽ hắn chính là vận khí chi tử?

Nhưng như thế nào vận khí chi tử này tồi tàn vậy?

Nếu không có đan dược nghịch thiên, cho dù cứu sống được cũng chỉ có thể là một người vô dụng.

Tiêu Lăng Hàn không hề do dự, lấy ra đan niết bàn tái sinh cho hắn nuốt xuống, mới phát hiện hiệu quả cực kỳ tốt.

"Ôi trời" trên người hắn thế mà có một tia huyết mạch phượng hoàng, trừ phi có cơ duyên lớn, nếu không không có cách thức tỉnh, hơn nữa trên người hắn còn bị người ta làm phong ấn. Đan dược niết bàn tái sinh chính là luyện chế từ tinh huyết phượng hoàng, nói không chừng hắn nhất định còn được trọng họa có phúc.

Tiêu Lăng Hàn đem hắn nhẹ nhàng nâng dậy, lại khoanh chân ngồi ở phía sau hắn, vì hắn hóa giải công hiệu của đan dược.

-----------------------------

Sau khi Thượng Quan Huyền Ý nhảy từ vách núi xuống vực thẳm, tuy rằng dưới chân núi có cây cối giảm xóc, nhưng vẫn làm hắn bị thương nặng.

Máu nhuộm trên mặt đất, ngoài ý muốn khởi động mộtTruyền Tống Trận.

Ở bên trong hắn cảm giác mơ mơ màng màng thì ra hắn đang ở trong thế giới băng thiên tuyết địa, lạnh thấu xương. Chỉ chốc lát sau hắn liền rốt cuộc không kiên trì được nữa, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

Sau khi bất tỉnh, hắn cảm giác cả người đều mơ màng đầu óc mờ mịt, liền bắt đầu không ngừng nằm mơ.

Sau khi Thượng Quan Huyền Ý hôn mê ở trong mơ, tỉnh lại lần nữa đã là mười năm sau.

Trong lúc hôn mê, hắn ở nơi đó có được một cái truyền thừa, người truyền thừa là lão già tóc đen có gương mặt hiền từ, Thượng Quan Huyền Ý tiếp nhận truyền thừa của hắn, cũng làm mình bị lão già ở thạch hải gieo một dấu vết, nói là về sau tới Tiên giới thầy trò liên hệ qua lại cho tốt.

Vốn dĩ lão già tính toán làm cái này ở trên linh hồn , nhưng Thượng Quan Huyền Ý có loại cảm giác quái quái ở trong linh hồn. Vừa không ký kết chủ tớ cùng yêu thú hoặc Bình Đẳng Khế Ước, lại không phải cùng người mình yêu kí khế ước linh hồn, cho nên hắn kiên quyết không chấp nhận đề nghị của lão già.

Lúc sau lão già vì mình chữa trị kinh mạch và đan điền , còn bỏ đi Băng linh căn, làm Hỏa linh căn biến dị trực tiếp biến thành lôi linh căn biến dị.



Người hắn thương thế quá nặng, hắn cũng là tốn mất mười năm mới đưa thương thế của bản thân chữa trị hết.

Sau khi tỉnh lại, hắn lại dựa theo chỉ thị của ông lão, tu luyện ở bên ngoài khu vực sấm sét đến Kim Đan kỳ mới đi ra ngoài.

Thượng Quan Huyền Ý sau khi rời khỏi đây, mới biết được, thông qua Truyền Tống Trận, hắn thế mà đi tới Hoàng Cực đại lục, nơi này cách Địa Thâm đại lục một vách tường không gian rất dày.

Hiện tại hắn không biết mình nên như thế nào để trở về Địa Thâm đại lục, giờ chỉ có thể chậm rãi hỏi thăm.

Ở Hoàng Cực đại lục trong lúc rèn luyện trong rừng Lạc Nhật, hắn đã cứu một nữ tử bị thương, tên là Trần Tâm Dung. Là con gái của vợ cả sinh ra trong gia tộc nhỏ, nhưng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bởi vì mẹ của nàng ở thời điểm sinh nàng để lại bệnh, không lâu sau đó liền mất.

Cha nàng một lần nữa cưới một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, có mẹ kế liền có cha kế, những ngày sống của nàng từ đây về sau đều là nước sôi lửa bỏng, bị mẹ kế trách móc nặng nề, thỉnh thoảng con gái của mẹ kế cũng tới bắt nạt, ức hϊếp, chèn ép nàng, tài nguyên tu luyện cũng yêu cầu tự nàng tranh đoạt.

Vừa mới gặp cảnh người thân phản bội, nhìn Trần Tâm Dung ôn nhu thiện lương giống như con thỏ, Thượng Quan Huyền Ý sinh ra một loại đồng bệnh tương liên* thương tiếc.

Đồng bệnh tương liên*: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

Lúc sau bọn họ liền kết bạn đồng hành, trong lúc rèn luyện gặp em trai, em gái cùng cha khác mẹ của nàng, Thượng Quan Huyền Ý ra tay giúp nàng giáo huấn bọn họ một trận.

Thời điểm rèn luyện gặp được tài nguyên tu luyện, Thượng Quan Huyền Ý đều là đưa cho nàng chọn trước, nhưng nàng tư chất không tốt là Tam linh căn, ngộ tính cũng không cao, thật vất vả mới đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh.

Khi Thượng Quan Huyền Ý tu vi tới Nguyên Anh kỳ, liền chuẩn bị trở về tìm anh họ kia của hắn là Thượng Quan Huyền Vũ báo thù.

Một đường rèn luyện thêm tu luyện, còn lần thanh toán rất nhiều linh thạch cho truyền tống của Học viện Hoàng Cực, qua nhiều lần trắc trở, Thượng Quan Huyền Ý mới vất vả về tới Địa Thâm đại lục.

Trở lại gia tộc Thượng Quan, ông nội còn chưa có trở về.

Thượng Quan Huyền Ý chuẩn bị chờ đợi thời cơ tìm anh họ kia của hắn báo thù.

Kết quả anh họ kia của hắn - Thượng Quan Huyền Vũ vừa nhìn thấy tu vi của Thượng Quan Huyền Ý đã tới Nguyên Anh kỳ, liền bắt đầu phòng bị hắn, sợ Thượng Quan Huyền Ý muốn gϊếŧ hắn .

Thượng Quan Huyền Vũ trong lòng càng ghen ghét, vực sâu như thế kia mà không lấy được mạng của Thượng Quan Huyền Ý, còn làm tu vi hắn càng lớn, hắn ở vực sâu nhất định đạt được bảo vật gì đó.

Không biết khi nào Thượng Quan Huyền Vũ liền cùng Trần Tâm Dung thông đồng, tuy rằng Thượng Quan Huyền Ý không có chính thức cùng Trần Tâm Dung ở bên nhau, nhưng theo dọc đường đi giúp đỡ, bọn họ đối với nhau đều có hảo cảm.

Không nghĩ tới nàng thấy Thượng Quan Huyền Ý ở trong gia tộc không có quyền lên tiếng, lại không có ai bảo vệ chống lưng, thế mà xoay người liền tìm Thượng Quan Huyền Vũ làm chỗ dựa.

Nếu không phải Thượng Quan Huyền Ý trong lúc vô tình thấy nàng cùng Thượng Quan Huyền Vũ ở sau núi trong rừng cây quan hệ với nhau, hắn còn bị hai người kia lừa chẳng hay biết gì. Nếu đã phát hiện Trần Tâm Dung phản bội hắn, hắn tất nhiên muốn đề phòng đôi cẩu nam nữ này .

------------------ End chương 5: ---------------------