Chương 45: Đột Phá Kim Đan Kỳ

Editor: Linh Khánh

Sáng sớm ngày kế,

Hai người Mạc Vô Nhai liền cùng Đỗ Tư Thông đi đến Thành chủ phủ ở thành Vũ Hội.

Lúc Thượng Quan Huyền Ý ngồi ở trong viện hết sức trông mòn con mắt, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh chờ mong đã lâu xuất hiện ở sân cửa.

“Tiêu ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi!”

Thượng Quan Huyền Ý hưng phấn chạy đến trước người Tiêu Lăng Hàn, ôm chặt hắn, trong một cái chớp mắt nhìn thấy người này xuất hiện ở trước mặt mình, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy tâm bất an của mình mấy ngày nay đã bình tĩnh lại.

“Không khác nhau lắm, đừng làm giống như sinh ly tử biệt.”

Tiêu Lăng Hàn đem ở Thượng Quan Huyền Ý trên người mình kéo xuống, có chút ghét bỏ vỗ vỗ quần áo của mình, đã lâu không có nhìn thấy người này, cảm giác hình như hơi gầy đi một chút.

“Ta chính là có chút nhớ ngươi.” Thượng Quan Huyền Ý biệt nữu* nói.

Biệt nữu*: có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).

Tiêu Lăng Hàn đầy mặt nghi nghờ nhìn thoáng qua Thượng Quan Huyền Ý, sao hôm nay tên nhóc này dễ xúc động như vậy? Chắc sẽ không bị người ta đoạt xá đâu nhỉ?

“Chẳng qua là mấy ngày không gặp mà thôi, ngươi nhớ ta cái gì?” Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên ghế đá, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ra tiếng hỏi.

“Không phải mấy ngày, là hơn mười ngày.” Thượng Quan Huyền Ý sửa lại cho đúng nói.

“Được, ngươi nói thế nào liền thế ấy.” Tiêu Lăng Hàn gật gật đầu, một bộ dáng tùy ngươi định đoạt, nghĩ thầm mình ở trong không gian đã khoảng chừng hai năm mà nơi này mới hơn mười ngày a!



“Kỳ thật, ta, ta muốn…… Muốn …… Mượn linh thạch.” Thượng Quan Huyền Ý lắp bắp nói xong một câu, toàn bộ mặt đều đỏ.

Đối với người sinh ra ở Hoàng Cực đại lục, chính mình muốn mượn linh thạch cũng không phải là số lượng nhỏ. Cho dù là những cái lão tổ Nguyên Anh kỳ có lẽ cũng sẽ không có nhiều linh thạch như vậy, tuy rằng hắn biết Tiêu Lăng Hàn có nhưng dù sao cái kia cũng là linh thạch cao cấp, hắn không xác định Tiêu Lăng Hàn có thể cho mình mượn hay không.

“Mượn bao nhiêu? Dùng để làm cái gì?” Tiêu Lăng Hàn một bên hỏi, một bên từ không gian giới tử móc ra thứ giống nhứ đồ ăn, thong thả ung dung ăn nó.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn trên bàn đá có đồ ăn này đó, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, hắn đã một tháng không có ăn qua đồ ăn.

“Cái kia, Tiêu ca ca, ta nơi này có rượu.”

Thượng Quan Huyền Ý vừa nói ra, Tiêu Lăng Hàn lập tức lại từ không gian giới tử lấy ra một bộ chén đũa, đặt ở trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, thuận tiện còn cầm hai cái cái ly.

Hai người bắt đầu vừa ăn uống vừa nói chuyện, Tiêu Lăng Hàn đã biết mười ngày này hắn không ở đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi loại việc nhỏ Thượng Quan Huyền Ý mượn linh thạch này, nào có quan trọng bằng ăn uống, 1 tiếng trôi qua, Thượng Quan Huyền Ý đã uống say ghé vào trên bàn.

Thu thập tất cả đồ trên bàn, Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ đem Thượng Quan Huyền Ý ôm về phòng, tửu lượng kém như vậy, nếu như bị ôm đi bán cũng không biết. Về sau kiên quyết không cho phép tên nhóc này uống rượu, ở trong lòng Tiêu Lăng Hàn đã hạ quyết tâm.

Cái này khổ Thượng Quan Huyền Ý quá, trong lúc ngủ mơ Thượng Quan Huyền Ý còn không biết, mình chỉ vì một lần say rượu mà dẫn tới về sau hắn đều chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Đại Ma Vương một mình hưởng thụ rượu ngon.

Tu vi hiện tại của Tiêu Lăng Hàn đã tới Kim Đan sơ kỳ rồi, hắn ở trận pháp tế đàn chỉ dùng thời gian ba ngày liền đem toàn bộ linh khí hấp thu hết. Rèn luyện thân thể không nói, tu vi dâng lên đột ngột đến Trúc Cơ kỳ đỉnh muốn áp cũng áp không được. Lúc sau hắn chỉ có thể vào không gian bắt đầu ngưng kết Kim Đan, ở không gian tốn mất 500 ngày mới thành công thăng chức lên Kim Đan sơ kỳ, lại tốn thời gian nửa năm để củng cố cảnh giới, chờ hắn trở ra bên ngoài đã qua bảy ngày.

Máu trong ao đã rỗng tuếch, bên trong chỉ còn lại có xương cốt của người, Tiêu Lăng Hàn lúc gần đi còn thuận tiện đem nhẫn không gian của Vũ Thông thu mất, còn có lục lạc của Vũ Tân Dân sử dụng cũng không tồi. Diệt bỏ hết tất cả dấu vết mình từng tồn tại, Tiêu Lăng Hàn ra khỏi tầng hầm ngầm, bên ngoài đã không có một bóng người.

Lúc này, hắn đem tu vi của mình điều chỉnh tới Luyện Khí tầng chín, Tiêu Lăng Hàn tin tưởng lấy số tuổi mười bốn tuổi của mình cho dù tới Học viện Hoàng Cực rồi nhưng vẫn nhất định có thể trực tiếp bị phân phối đến ban tinh anh, có lẽ thi cử đều có thể miễn.

------------- End chương 45: --------------