Editor: Linh Khánh
Trưa ngày hôm sau
"Đã lâu rồi không có ăn được món nào." Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tích Cốc Đan trong tay ưu thương nói.
Lúc này, bốn người ngồi vây quanh cái bàn, trước mặt mỗi người đều thả một lọ Tích Cốc Đan.
Mạc Vô Nhai:...... Tiểu sư đệ sao giống cái đồ tham ăn vậy?
Đỗ Tư Thông:...... Có Tích Cốc Đan ăn đã thực không tồi.
Ân Thiên Duệ:...... Ta muốn ăn đồ ăn của Thiên Huệ Lâu.
"Thật đúng là giống như Tiêu ca ca nói, ăn Tích Cốc Đan giống như nhai cao su." Thượng Quan Huyền Ý nhai Tích Cốc Đan trong miệng, tràn đầy cảm thán nói.
Mạc Vô Nhai:...... Tích Cốc Đan không phải vô sắc vô vị sao?
Đỗ Tư Thông:...... Tích Cốc Đan là đồ ăn ta ăn qua tốt nhất!
Ân Thiên Duệ:...... Tích Cốc Đan không phải trực tiếp nuốt vào sao?
"Ánh mắt đó của các ngươi là cái gì? Có phải bắt nạt vì ta nhỏ nhất nơi này phải không?" Thượng Quan Huyền Ý thấy ánh mắt ba người giống xem quái vật nhìn chằm chằm mình, phát ra linh hồn chất vấn.
"Không có, tuyệt đối không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy Huyền Ý lớn lên ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm."
Ân Thiên Duệ nói xong, còn lại hai người còn rất phối hợp gật gật đầu.
"Ngươi xác định người ngươi nói chính là ta?" Thượng Quan Huyền Ý dùng ngón trỏ chỉ vào chính mình, trên đánh giá dưới mình một chút, cười như không cười nhìn ba cái người đối diện nói dối không chuẩn bị bản thảo.
"Ta nói chính là sau khi ngươi lớn lên, theo ta quan sát ngũ quan hiện tại của ngươi, chờ ngươi sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nam khí vũ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng."
Ân Thiên Duệ mới vừa nói xong, hai người còn lại tiếp tục gật đầu.
"Này, Thiên Duệ ta không phải lá muốn nói ngươi, ngươi mấy cái khác không được nhưng ánh mắt không tồi, công phu vuốt mông ngựa có tiến bộ!" Thượng Quan Huyền Ý vừa lòng gật gật đầu, vươn tay phải vỗ vỗ bả vai của Ân Thiên Duệ đang ngồi ở phía bên phải.
Mạc Vô Nhai đem Tích Cốc Đan bỏ vào không gian giới tử, uống một ngụm trà, mới mở miệng: "Nói chính sự đi."
Ba người còn lại lập tức ngồi đoan chính, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Hôm nay ta đi ra ngoài đυ.ng phải vài vị huynh đệ cùng học viện chúng ta, bọn họ tới điều tra một án dân cư mất tích ở thành Vũ Hội. Mặt khác Vũ Tân Lâm sở dĩ không có qua đây là bởi vì tộc trưởng Vũ gia cùng đại trưởng lão đã chết. Hiện tại Vũ gia đang có tiết mục tranh quyền đoạt lợi, mà Vũ Tân Lâm đã thành công lên làm thiếu thành chủ."
"Giống như rất xuất sắc, vậy rốt cuộc là ai trở thành tộc trưởng Vũ gia?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt hóng chuyện hỏi.
"Ngũ trưởng lão của Vũ gia - Vũ Thành, tu vi hắn đã là Hóa Thần kỳ. Ba năm trước hắn từ khác đại lục trở về đây, sau khi trở về hắn liền ẩn giấu thực lực của mình, vẫn luôn tra nguyên nhân chết của anh hắn cũng chính là tộc trưởng Vũ gia đời trước - Vũ Lộ."
"Vậy tra được không đó?" Thượng Quan Huyền Ý hai tay chống cằm, tiếp tục hỏi.
"Vũ Tân Lâm năm đó chính mắt thấy ông nội mình bị gϊếŧ như thế nào, đại trưởng lão Vũ Thông giả thành tộc trưởng bế quan, còn đem mệnh bài hắn đổi thành những người khác. Cho nên mấy năm nay vẫn luôn không có người phát hiện ra kỳ thật tộc trưởng đã sớm bỏ mình. Thẳng đến sau khi Vũ Lộ chết được nửa năm, Vũ Thành trở về hắn mới phát hiện anh cả mình đã sớm rời khỏi thế gian, tuy rằng tất cả đều cảm thấy rằng đại trưởng lão là hung thủ. Nhưng Vũ Thành không có chứng cứ, mà lời nói của Vũ Tân Lâm không đủ để chứng thực chân tướng sự việc."
"Vậy chuyện này không phải là lâm vào cục diện bế tắc sao?" Đỗ Tư Thông hỏi.
"Xác thật lúc trước là lâm vào cục diện bế tắc. Đại trưởng lão ở Vũ gia kinh doanh nhiều năm, rất nhiều người đều được duy trì bời một mạch kia của hắn. Sự tình chuyển biến nhất là ba ngày trước, ba ngày trước mệnh bài của đại trưởng lão đột nhiên vỡ nát."
"Ai gϊếŧ hắn? Vũ Thành?" Ân Thiên Duệ hỏi.
"Trước khi chết Vũ Thông tuyên bố với mọi người trong Vũ gia là hắn bế quan, đáng tiếc bế quan hai ngày mệnh bài đã vỡ nát, hiện tại thi thể hắn còn chưa có tìm được. Vũ Thành lúc ấy ở Vũ gia, có vài vị trưởng lão ngồi ở đấy làm chứng cho nên người không phải hắn gϊếŧ, hắn cũng không có thời gian gây án."
"Vậy không phải thành án treo sao?"
Đỗ Tư Thông suy nghĩ một chút, nói ra một câu này.
"Đúng, xác thật như thế. Còn có hai người Hoắc Thiên Hoắc Địa hiện tại đang ở quán trọ Đức Vận chờ huynh đó, Đỗ sư huynh tốt nhất vẫn không nên trở về."
"Được, cảm ơn Mạc sư đệ."
"Đều là việc nhỏ, vậy kế tiếp huynh chuẩn bị đi nơi nào tìm kiếm em gái huynh?"
"Hiện tại ta cũng không rõ ràng lắm."
"Nếu không có cũng tốt, vậy trước tiên tu luyện đi, chỉ có tu vi cao mới sẽ không bị người ta ức hϊếp, có một số việc nóng vội cũng vô dụng."
"Được, ta biết."
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên nhớ tới hôm qua đào được bảo bối, vì thế từ không gian giới tử lấy ra một cái hồ lô đưa cho Ân Thiên Duệ, "Này, cho ngươi."
Ân Thiên Duệ tiếp nhận hồ lô, từ túi trữ vật đếm 500 linh thạch cấp thấp đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, tâm tình rất tốt cầm hồ lô thưởng thức.
"Em họ, sao ngươi mua một cái phá hồ lô vậy?" Mạc Vô Nhai nhìn thấy trong tay Ân Thiên Duệ cầm một cái hồ lô cũ nát, thưởng thức yêu thích đến không buông tay, có chút ăn dấm nói.
"Anh họ, cái này cũng không phải là cái phá hồ lô gì, nó là một bảo bối."
"Cái bảo bối gì? Ta hoàn toàn nhìn không ra a? Còn không phải là một cái hồ lô càn khôn sao?"
Mạc Vô Nhai lấy hồ lô trong tay Ân Thiên Duệ ra trên dưới xem xét một lần, cũng không có xem ra cái nguyên cớ gì, chỉ cảm thấy là một cái hồ lô càn khôn cái bình thường không thể bình thường hơn. Nhất định là em họ nhà mình bị người ta lừa, lại nhìn Thượng Quan Huyền Ý bên cạnh khuôn mặt có chút non nớt, Mạc Vô Nhai bỗng nhiên liền cảm thấy đó nhất định là chân tướng.
Hai cái thiếu niên mười mấy tuổi, thân mặc pháp y, vừa thấy chính là thiếu gia nhà có tiền, những người bên ngoài đó không lừa bọn họ thì lừa ai?
"Bên ngoài tuy bình thường nhưng nó còn chưa lộ ra chân thân đâu!" Thời điểm nói lời này Ân Thiên Duệ nhìn thoáng qua Đỗ Tư Thông.
Đỗ Tư Thông lập tức ngầm hiểu, đứng dậy nói: "Ta đi về tu luyện trước, nếu có tin tức mới gì, liền phiền toái Mạc sư đệ nói cho ta một tiếng."
Mạc Vô Nhai xấu hổ đứng dậy tiễn Đỗ Tư Thông ra khỏi cửa phòng.
"Yêu cầu cần ta lảng tránh một chút sao?"
Thượng Quan Huyền Ý một tay chống cằm, đôi mắt ở trên người hai người Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ đảo quanh qua lại.
Ánh mắt đáng khinh kia làm Ân Thiên Duệ nhìn một cái đã đỏ mặt.(^///^)
"Tiểu sư đệ nói bừa cái gì vậy, em họ mới mười bốn tuổi thôi."
Mạc Vô Nhai không nói lời nào còn tốt, lời này vừa nói ra bên tai Ân Thiên Duệ đều đỏ.
"Các ngươi rốt cuộc muốn hay không xem?" Ân Thiên Duệ trừng mắt nhìn hai người, buồn bực nói.
Hai người này thật là quá đáng giận, anh họ cũng thật là, lời này ý tứ còn không phải là nói chỉ cần mình lớn tuổi hơn, đó có phải hay không liền.......
"......"
"......"
Thấy hai người đều thành thật ngồi xuống, Ân Thiên Duệ cầm lấy hồ lô trong tay, dùng linh khí kéo huyền phù trong người trước, lấy ra dị hỏa trong đan điền bắt đầu nung khô, khoảng mười phút, hồ lô ban đầu cổ xưa bị tổn hại hiện tại bề ngoài đã ánh sáng vàng lấp lánh, cái đầu cũng chỉ to như nắm tay trẻ con.
"Oa, thật sự là bảo bối a!"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn hồ lô trên bàn đã biến dạng, phát ra cảm thán tấm tắc!
"Không thể tưởng được em họ thế mà còn có một đôi có thể Thức Bảo Tuệ Nhãn. Không được, bí mật này cũng đừng nói cho những người khác biết, bằng không sẽ đưa tới họa sát thân."
Ân Thiên Duệ:...... lời này của anh họ sao nghe kỳ quái như vậy? Có phải hiểu lầm cái gì hay không?
Thượng Quan Huyền Ý ở một bên thật sự là không nhịn xuống được, cười "Phụt" lên tiếng.
"Đừng động đến ta, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi." Mới vừa nói xong, hắn ngồi ở trên vị trí lại cười thở hổn hển.
"Ta nói sai cái gì sao?"
------------- End chương 43: --------------