Editor: Linh Khánh
Một người thanh niên ăn mặc pháp y màu xanh nhạt chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Từ rất xa Đỗ Tư Thông cảm thấy người này có chút quen mắt, khi người đến gần, hắn mới thấy rõ người đến là ai, có chút kinh ngạc mở miệng: "Mạc sư đệ."
"Đỗ sư huynh, sao huynh ở chỗ này?"
Mạc Vô Nhai càng thêm kinh ngạc, lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ ngồi ở một bên.
Thượng Quan Huyền Ý: "......" Làm nửa ngày vẫn là người quen!!! Tại sao đời trước vì cái gì mà mình ở Học viện Hoàng Cực không nhìn thấy người này? Cũng không có nghe nói qua người này! Mạc Vô Nhai thì mình vẫn có chút ấn tượng, không nên a? Trừ phi Đỗ Tư Thông này đã sớm tỏi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía Đỗ Tư Thông liền có chút đồng tình.
Đỗ Tư Thông cảm thấy quái lạ, một giây trước thiếu niên tên là Thượng Quan Huyền Ý này còn không thích mình, ánh mắt nhìn mình rõ ràng mang theo chán ghét. Giây tiếp theo như thế nào liền biến thành đồng tình? Không hiểu được, trẻ con hiện tại thật là phức tạp khó hiểu a!
"Việc này nói ra thì rất dài."
"Vậy nói ngắn gọn đi."
Sau khi Mạc Vô Nhai ngồi xuống, từ không gian giới tử lấy ra một cái ấm trà, bốn cái chén trà, linh trà và công cụ pha trà, sau đó bắt đầu tiến hành pha.
"......Sự tình chính là như vậy." Đỗ Tư Thông nói xong chuyện hắn cùng hai người Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ gặp nhau như thế nào.
"Thì ra là thế." Mạc Vô Nhai cuối cùng đã biết lí do vì sao lúc trước thời điểm hắn dùng thần thức quét đến bên ngoài, nhìn thấy biểu tình Thiên Duệ cùng tiểu sư đệ khó coi như vậy. Đổi lại là hắn, hắn cũng cảm thấy rất buồn bực.
Ân Thiên Duệ thấy anh họ nhà mình cùng Đỗ Tư Thông hóa ra là người quen biết cũ, còn đều là học tập ở Học viện Hoàng Cực. Nhìn anh họ vừa ra tới liền pha trà, đây mới là lễ tiết chiêu đãi khách nên có, tức khắc cảm thấy hổ thẹn khó làm. Rũ đầu buồn bã, không dám nhìn tới sắc mặt anh họ nhà mình, rất sợ mình sẽ bị ạnh họ chán ghét.
Mạc Vô Nhai không biết chút tâm tư nhỏ này của Ân Thiên Duệ. Kéo lấy tay hắn, ở lòng bàn tay hắn cào một chút. Liền thấy Ân Thiên Duệ mặt đỏ hồng, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn mình một cái.
"Không biết Đỗ sư huynh tiếp theo có tính toán gì không?"
"Ta chuẩn bị tiếp tục đi tìm kiếm Tiểu Nhã."
Nói xong, Đỗ Tư Thông từ túi trữ vật đem ngọc bội lúc trước có được miễn phí từ Thượng Quan Huyền Ý lấy ra nhìn nhìn.
"Đỗ sư huynh có nơi nào để ở chưa?"
"Mấy ngày trước ta vẫn luôn ở tại quán trọ Đức Vận."
"Nhưng hôm nay người Hoắc gia đã tìm tới, chỉ sợ đang chờ hắn chui đầu vô lưới. nếu huynh không chê thì tạm thời ở nơi này đi!"
"Như thế nào lại rất phiền toái mọi người, ta... Ta còn mang đến tai bay vạ gió cho hai vị đạo hữu, trong lòng thật sự rất hổ thẹn."
Mạc Vô Nhai nhìn Ân Thiên Duệ, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ý tứ là hỏi là hai người có đồng ý hay không?
"Nếu Đỗ đại ca cũng ở Học viện Hoàng Cực, vậy về sau chúng ta chính là huynh đệ, mà huynh đệ nhà mình không cần thiết khách khí như thế, mong rằng Đỗ đại ca không cần chậm lại, dù sao nơi này cũng có phòng dư thừa."
Bởi vì vừa rồi Ân Thiên Duệ không có làm tốt chức trách đạo đãi khách nên hiện tại có cơ hội biểu hiện, đương nhiên muốn nhặt lời hay để nói, nói xong hắn lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý ở trong lòng mắt trợn trắng, ngươi nhìn ta làm cái qq gì? Các ngươi đều đồng ý, ta còn có thể phản đối không sao? Dù sao ở hắn kiếp trước cũng sớm tỏi nên không cùng hắn so đo chuyện phiền toái của Hoắc gia.
"Thiên Duệ nói rất đúng, Đỗ đại ca cứ an tâm ở lại đi! Huống chi ngươi hiện tại đi ra ngoài, nói không chừng sẽ đυ.ng tới hai người Hoắc gia đang tức giận kia."
Thượng Quan Huyền Ý thấy Đỗ Tư Thông còn có chút rối rắm, có chút do dự, còn có một chút giãy giụa.
Tiếp tục nói: "Nếu huynh xảy ra chuyện gì thì em gái huynh phải làm sao bây giờ? Hơn nữa chỗ ở này không phải chúng ta trả linh thạch, huynh cứ an tâm ở đi! Miễn phí, không cần trả tiền còn không được hay sao, huynh nói có phải hay không?"
Đỗ Tư Thông cuối cùng vẫn lại nơi này.
Sau khi thuyết phục được Đỗ Tư Thông. Mạc Vô Nhai lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ, ra tiếng hỏi: "Vị đạo hữu Trúc Cơ kỳ ở trong viện kia đâu?"
Ân Thiên Duệ lúc này mới nhớ tới, buổi sáng hôm nay thời điểm mình đi qua sân tổng cảm thấy trong cứ viện thiếu cái gì, hóa ra là thiếu vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng rõ ràng, hắn cũng nghi hoặc nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý: "......" Đều nhìn ta làm gì??? Ta cũng không biết!!!
Mạc Vô Nhai thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thượng Quan Huyền Ý, liền biết tiểu sư đệ này phỏng chừng cũng không biết người kia đi đâu.
"Hắn không ở trong viện khi nào?"
Thượng Quan Huyền Ý chất phác lắc đầu.
"Vậy ba ngày trước có người nào truyền tin tức tới đây hay không?"
Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục lắc đầu.
Mạc Vô Nhai đỡ trán, hai người này đều lòng dạ đơn giản như vậy sao? Hiện tại hắn cũng tưởng niệm Tiêu sư đệ, có hắn ở đây chuyện gì cũng đều sẽ an bài thích hợp, căn bản không cần mình nhọc lòng.
Không được, hắn mới là sư huynh, sao có thể dựa vào sư đệ chứ ! Thiếu chút nữa liền đi vào một suy nghĩ lầm đường lạc lối.
"Tiểu sư đệ, ý của ngươi nói là từ ba ngày trước sau khi ta bế quan liền không còn có người tới, cũng là từ ngày ấy đạo hữu Trúc Cơ kỳ cũng không thấy?"
Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu, nhìn thoáng qua Đỗ Tư Thông, lúc này mới nói: "Mấy ngày nay người duy nhất tới chính là Đỗ sư huynh, ta mấy ngày hôm trước vẫn luôn ở trong sân luyện kiếm, thật sự không chú ý cái tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia khi nào thì không còn nữa."
Càng nói âm thanh càng nhỏ, chính hắn cũng cảm thấy mình quá quá mơ hồ, về sau nhất định phải sửa lại, đi theo Tiêu Đại Ma Vương nếu mình không thông minh một chút, bằng không nhất định sẽ bị hắn giáo dục rằng mình ngu không ai bằng, vụng về như heo!!!
"Thôi, không ở thì không ở đi, nhất định là Vũ gia có chuyện gì rồi, nếu thật sự là như vậy thì ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Nói tới đây, hắn lại nhìn ba người một chút, có chút đau đầu nghĩ đến khả năng hiện tại cũng chỉ có mình thích hợp đi ra bên ngoài.
Đi tới cửa, có chút không yên tâm dặn dò, "Ba người tốt nhất là không cần đi ra khỏi cái sân này, đặc biệt là Đỗ sư huynh."
"Mạc sư đệ yên tâm đi, việc tìm em gái không phải nhất thời, ta biết đúng mực." Tuy rằng là nói như vậy nhưng trong lòng Đỗ Tư Thông lại là nôn nóng như lửa đốt. Nhưng vì an toàn của mọi người nên hắn không thể không kiềm chế, tình cảnh hôm nay hắn đã thấy rõ. Rõ ràng là Hoắc Thiên, Hoắc Địa đối hai vị tiểu sư đệ có ý tưởng khác.
"Mạc sư huynh nhất định phải cẩn thận."
"Được."
"Anh họ đi chú ý an toàn, sớm trở về một chút."
"Được, ngoan, chờ ta trở lại." Mạc Vô Nhai buông tay đang nắm của Ân Thiên Duệ ra, sải bước đi ra bên ngoài.
Ân Thiên Duệ lưu luyến nhìn Mạc Vô Nhai rời đi.
"Hắn đi rồi, tâm của ta cũng đi theo hắn rồi." Thượng Quan Huyền Ý học bộ dáng đứng ở sân cửa của Ân Thiên Duệ, khoa trương nói.
"Huyền Ý, ngươi có phải muốn đánh nhau hay không?"
"Ngươi đánh được ta sao?"
"Hừ, tu vi ta cao hơn so với ngươi, chiến thắng ngươi không phải rất bình thường sao?"
"Ngươi xác định?"
Bị Quan Huyền Ý vừa nhắc nhở như vậy, Ân Thiên Duệ cuối cùng là nhớ tới thời điểm mấy ngày hôm trước chạy trốn, Thượng Quan Huyền Ý chém gϊếŧ vài cái tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Hắn giả vờ ho khan một tiếng, "Đột nhiên nhớ tới, ta còn muốn đi luyện đan, thời gian chính là linh thạch, hôm nay mua thật nhiều linh thảo, chờ ta luyện thành đan dược rồi cầm đi bán."
"Đỗ đại ca, huynh cứ tùy ý, hai cái phòng này cũng chưa có người ở." Nói xong, Ân Thiên Duệ liền nhanh như chớp chạy tới phòng luyện đan.
"Ta cũng đi tu luyện, Đỗ đại ca cứ tùy ý." Thượng Quan Huyền Ý theo sau cũng trở về phòng mình.
Vừa rồi sân còn náo nhiệt, lập tức cũng chỉ dư lại một người là Đỗ Tư Thông, hắn cầm ngọc bội trong tay bắt đầu ngồi ở tại chỗ ngốc một mình.
------------- End chương 42: --------------