Editor: Linh Khánh
Thượng Quan Huyền Ý nghe thấy âm thanh này chỉ nghĩ muốn bỏ trốn mất dạng, nhân lúc hắn không chú ý chuồn mất. Vừa thấy nghe thấy nam tu bảo dừng bước, hắn liền biết dự cảm vừa rồi của mình đã trở thành sự thật, lúc trước thấy cái nam tu kia, quả nhiên là hướng về phía đồ vật của ông lão.
Hai người chạy ở phía trước, nam tu đuổi ở phía sau, Thượng Quan Huyền Ý dán lên Tật Phong Phù cho mình cùng Ân Thiên Duệ, bằng không hai người đã sớm bị đuổi theo.
Lúc này hai người đều đặc biệt tưởng niệm Truyền Tống Phù của Tiêu Lăng Hàn, đáng tiếc trong lần chạy trốn trước đã dùng xong rồi.
Nam tu đuổi theo phía sau hai người tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ.
Hai người không chú ý một cái liền chạy đến bên trong một cái ngõ cụt, chờ phát hiện phía trước đã không có đường, hai người mới hậu tri hậu giác không thể không dừng lại.
"Hai vị đạo hữu, các ngươi rốt cuộc cũng dừng lại rồi." Nam tu hai tay chống đầu gối, một bên thở dốc một bên nói.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ân Thiên Duệ cảnh giác nhìn nam tu trước mặt, kéo Thượng Quan Huyền Ý về phía sau mình.
"Hai vị đạo hữu đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn hỏi hai vị đạo hữu một chút vừa rồi có phải mua đồ vật ở quầy hàng của một ông lão hay không?" Nam tu giơ tay lên, ý bảo mình không có ác ý.
Hắn ăn mặc một thân pháp y màu đen, diện mạo tuy rằng không phải tuyệt sắc nhưng tại đây cũng được coi như là thượng thừa, khuôn mặt cương nghị, lông mày gắt gao nhăn lại như là có ngàn vạn suy nghĩ không hóa giải được.
"Chúng ta không có mua cái gì cả, chỉ là đi ngang qua." Ân Thiên Duệ không chút nghĩ ngợi trả lời, tên này nhất định là tới cùng mình tranh đoạt bảo bối, nhất định không thể như ý nguyện của hắn.
Nam tử rõ ràng không quá tin tưởng đối với lời hắn nói, bên trong một đống đồ vật kia có thứ quá trọng yếu, ông lão rõ ràng nói cho mình là đồ vật của hắn đã bị hai người này mua đi.
"Hai vị đạo hữu không cần hiểu lầm, ta cũng không phải muốn đoạt đồ vật các ngươi. Tại hạ là Đỗ gia của thành Vân Hoàng, Đỗ Tư Thông, đã lỗ mãng quấy rầy hai vị." Đỗ Tư Thông hướng hai người trước mặt hành lễ, mới tiếp tục mở miệng.
"Ta sở dĩ đuổi theo hai người là bởi vì ta vừa rồi hỏi qua ông lão kia, ông lão kia nói là các ngươi đã mua hết đồ vật trên quầy hàng của ông rồi. Chỉ là đồ ông lão kia bán có một thứ là vật tùy thân của em gái ta, ba tháng trước nàng đột nhiên mất tích, ta vẫn đang tìm kiếm nàng. Lúc tra được nàng tới thành Vũ Hội thì manh mối đã đứt. Hôm qua, ta nghe sư huynh nói ở một cái quầy hàng của ông lão có gặp qua một cái ngọc bội đã từng treo trên người em gái ta."
Nói xong, Đỗ Tư Thông chờ mong nhìn hai vị thiếu niên trước mặt, hy vọng bọn họ có thể cho mình một cái đáp án khẳng định.
Sau khi người này nói xong Thượng Quan Huyền Ý liền dùng thần thức ở trong không gian xem xét thì quả nhiên thấy được một khối ngọc bội.
"Đỗ tiền bối có thể nói hình dạng ngọc bội của em gái ngươi là gì được không?"
Thượng Quan Huyền Ý thấy người này không giống như là muốn gϊếŧ người đoạt bảo, vì thế hắn từ phía sau Ân Thiên Duệ đi ra.
"Ngọc bội của em gái là màu trắng trăng non, to cỡ khoảng hai ngón tay, trên mặt có khắc một chữ" nhã" , tên thật của nàng gọi là Đỗ Tư Nhã."
"Vậy tiền bối nhìn xem chính là cái này sao?"
Thượng Quan Huyền Ý từ không gian giới tử lấy ra một cái ngọc bội, trên đỉnh ngọc bội có một sợi tơ đỏ, phía dưới là sợi tơ màu đỏ chế thành tua, nhìn qua rất mỹ lệ, con gái hẳn là đều sẽ thích đồ vật như vậy.
Đỗ Tư Thông kích động tiến lên hai bước, đôi tay run rẩy cầm lấy ngọc bội nằm ở lòng bàn tay Thượng Quan Huyền Ý.
"Em gái, là em rồi, nó chính là ngọc bội của em gái ta, trên mặt còn lưu lại một chút hơi thở trên người của em ấy."
"Vậy chúng ta có thể đi chưa?"
Ân Thiên Duệ không kiên nhẫn hỏi, hắn còn muốn nhanh chóng trở về luyện đan nữa, bị người này đuổi theo mấy cái phố, hù chết mình, hóa ra chỉ là hiểu lầm.
"À, được chứ, cảm ơn các ngươi, cái ngọc bội này bao nhiêu linh thạch?"
Nghe thấy nam tu trước mặt cho linh thạch, đôi mắt của Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời, lập tức lên tinh thần.
"Ngươi xem rồi tự cho đi, ta là đem tất cả đồ vật của ông lão kia cùng nhau đóng gói mua hết mới tốn hai vạn viên linh thạch cấp thấp." Thượng Quan Huyền Ý không thèm để ý nói, dù sao hắn cảm thấy mình chính là kiếm lớn.
"Kia như vậy, ta cho đạo hữu một vạn......!" Đỗ Tư Thông đang muốn nói một vạn linh thạch cấp thấp nhưng đột nhiên nhớ tới, hắn vì tìm muội muội đã tốn rất nhiều linh thạch, không còn nhiều lắm. Quán trọ hắn ở hiện tại là cái loại tiện lợi nhất, chỉ cần hai mươi linh thạch cấp thấp.
Nói nói một nửa, Đỗ Tư Thông liền nói không nổi nữa, xấu hổ cười cười. Hắn đang muốn lại nói cái gì đó để cứu lại lời nói hùng hồn của mình lúc nãy thì đã bị một âm thanh thình lình xảy ra đánh gãy.
"Ồ, đay không phải tam thiếu gia sao? Sao không có cùng em gái lạnh lùng thông minh, như hoa như ngọc kia của ngươi ở bên nhau?"
Ba người theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy hai cái nam tu Trúc Cơ hậu kỳ ở ngõ nhỏ nói chỗ, hai người ăn mặc đồng dạng, hẳn là người cùng thế lực. Nhìn qua bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật đã hơn một trăm tuổi.
"Hai vị tiền bối, các ngươi có việc tìm hắn, vừa lúc chúng ta cùng hắn không thân, hắn còn thiếu linh thạch của ta nữa." Thượng Quan Huyền Ý vội vàng nói.
Hắn nghe hai người này nói tam thiếu gia, chỉ sợ là gọi người trước mắt tên là Đỗ Tư Thông này. Hơn nữa hai người kia tới không có ý tốt, hẳn cái loại có thù oán với nhau. Hiện tại Tiêu Đại Ma Vương không ở bên người, hai con gà yếu như bọn họ vẫn là nên trước tiên chạy trốn. Chỉ là hắn rõ ràng phủi sạch quan hệ nhưng sao khi nghe có một loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
"Đúng vậy, chúng ta căn bản không quen biết hắn, hắn vừa rồi còn đuổi theo chúng ta mấy con phố." Ân Thiên Duệ hậu tri hậu giác bổ sung nói.
Nhưng lời nói của hai người bọn họ ở trong mắt hai người đối diện thì chính là cãi chày cãi cối. Ngụy biện!
"Các ngươi muốn thế nào? Hai người này cùng ta xác thật không thân, có chuyện gì liền hướng về phía ta, đừng đem người vô tội liên lụy ở trong đó." Đỗ Tư Thông lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, trong lòng lửa giận "Tích tích tích" đang tăng lên.
Hắn không nói lời nào còn tốt, hắn vừa nói như vậy Thượng Quan Huyền Ý liền muốn chết, tên đáng chết này không phải là cố ý đấy chứ? Ở trong lòng Thượng Quan Huyền Ý hận đến ngứa răng.
Hai người này một người tên là Hoắc Thiên, một người khác tên là Hoắc Địa, là mẹ kế nhưng cùng nhà mẹ đẻ của Đỗ Tư Thông. Mười năm trước mẹ hắn đột nhiên liền bệnh chết, cha của hắn là Đỗ Minh Thương lúc ấy liền đem Hoắc Như Hương đang là mẹ kế thăng chức thành chủ mẫu. Năm ấy em gái mới 6 tuổi, mình vừa thì vặn mười một tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng năm, vừa mới tiến vào Học viện Hoàng Cực. Mà em gái không thể không ở lại trong nhà, vẫn luôn sinh hoạt bữa đói bữa no, một mình mình cũng không dám thường xuyên trở về, có hai lần sau khi trở về không lâu liền trúng độc không thể hiểu được. Em gái thật vất vả đến mười hai tuổi, tu vi đạt tới Luyện Khí tầng bốn, mới rời đi cái "Nhà" sinh hoạt đến mức nước sôi lửa bỏng kia.
Con gái của Hoắc Như Hương ở học viện vẫn luôn nhằm mình cùng em gái , thời điểm ở học viện làm nhiệm vụ còn âm thầm phái người chặn gϊếŧ hai người bọn họ.
Em gái mất tích cùng những người này cũng không rời đi, nếu không phải Hoắc Như Hương mắng mỏ bắt ép em gái cưới một nhà không hề tốt thì sao em gái lại muốn thoát khỏi gia tộc? Hiện tại là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ sao?
"Hừ, các ngươi nói không có quan hệ thì liền không có quan hệ sao?" Hoắc Thiên khinh thường nhìn thoáng qua Đỗ Tư Thông, cho dù là Đỗ gia thiếu gia thì thế nào? Sống còn không bằng gia phó* bọn họ.
Gia phó*: người phụ, giúp trong nhà
Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ liếc nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau thấy được cùng cái tin tức." Hôm nay xong rồi!"
------------- End chương 40: --------------