Chương 37: Chiến Đấu Kịch Liệt Với Nguyên Anh Kỳ

Editor: Linh Khánh

Vũ Thông vốn dĩ nghĩ thiếu niên trước mặt không thể làm hắn bị thương, cứ tùy tiện để thiếu niên này lăn lộn thế nào cũng được. Không nghĩ tới đối phương thế nhưng dùng bất cứ thủ đoạn nào hướng tới nơi yếu ớt nhất của đàn ông mà ném phù, cái này đem hắn thực khổ.

Tiêu Lăng Hàn rõ ràng nhìn thấy Vũ Thông đã cháy một mảnh.

Nhìn Vũ Thông kia bộ dáng bi thảm mà mình có thể làm hắn đau như thế, nơi đó của đàn ông bị thương thì đúng là ... Đều là đàn ông nên mỗi khi hắn nghĩ đến đều có chút da đầu tê dại, cho dù là thánh nhân cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Vũ Thông tức sùi bọt mép, vung lên một quyền hướng tới Tiêu Lăng Hàn, hắn nhanh chóng đánh trả. Đừng nói, dù sao vẫn có điểm tác dụng, tốt xấu gì trình độ cứng rắn của thân thể hắn cũng đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.

Tuy rằng Tiêu Lăng Hàn đánh trả rất kịp thời, động tác cũng thực phóng khoáng nhưng chung quy là trình độ cứng rắn thân thể của Nguyên Anh sơ kỳ và Nguyên Anh đỉnh là không thể so.

Đương nhiên đối với người chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ như hắn đã xem như rất lợi hại.

Chỉ là Vũ Thông lông tóc không tổn hao gì nhưng tay mình lại máu thịt lẫn lộn.

Lấy thương không đổi thương, không có lời!

(" thương" ở đây là vết thương )

Cho nên nhân lúc thời gian Vũ Thông ăn đan dược, Tiêu Lăng Hàn lại một lần kích hoạt phù triện, vẫn như cũ hướng địa phương quen thuộc mà ném.

Vũ Thông thấy vậy, theo bản năng lui về sau. Tiêu Lăng Hàn thấy hắn phải rời khỏi trung tâm trận pháp, phía sau chính là ao máu, không nói hai lời lấy ra phù triện, giả vờ hướng hắn ném đi. Không nghĩ tới thế mà hù dọa được hắn, hắn đúng là liền lui về sau một bước, Tiêu Lăng Hàn tiến lên hai bước, giơ một chân lên định đá ngực hắn.

Vũ Thông lúc này mới phát giác ra mình đã mắc mưu, xoay người liền muốn lôi kéo Tiêu Lăng Hàn, muốn nhân cơ hội đem hắn ném vào ao máu.

Tiêu Lăng Hàn khẳng định sẽ không như ý nguyện của hắn, phù triện trong tay lần này là thật sự kích hoạt rồi. Nhân lúc chớp mắt hắn kéo mình một cái, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Lăng Hàn lại lần nữa đem phù triện ném xuống bộ phận bị thương quan trọng của hắn. Chính mình lại ngồi xổm xuống một cái, nhanh chóng tránh đi móng vuốt của hắn, lại đảo qua chân, liền thành công đem hắn đưa vào trong ao máu.

Tiêu Lăng Hàn phát hiện người Tu chân giới này, cận chiến không được, khi vượt cấp chiến đấu hắn đều là chiếm tiện lợi của cận chiến. Ở trái đất không có các loại pháp thuật kì quái, chỉ có cận chiến cùng vật lộn, nếu không thì là súng ống đạn dược, không thể tưởng tượng được cái vật lộn này đặt ở Tu chân giới cũng rất hữu dụng.

Sau khi Vũ Thông ngã vào ao máu, Tiêu Lăng Hàn liền thấy bọt nước trong ao máu bắt đầu bốc lên"Ùng ục" như là nước sôi. Vũ Thông muốn lợi dụng linh khí phi thăng để lên bờ, lại phát hiện trong ao máu có đồ vật không biết tên đang nắm chặt chân hắn, cho dù hắn thử vài lần đều bất lực trở về. Càng làm hắn sợ hãi hơn chính là linh khí trong thân thể hắn đang nhanh chóng xói mòn.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn đem Vũ Thông đánh vào ao máu, hậu tri hậu giác toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác chính mình thiếu chút nữa liền đem mạng nhỏ chơi xong rồi.

Hiện tại hắn phục hồi tinh thần lại, trong lòng vẫn cứ nghĩ lại mà sợ, miệng vết thương lớn lớn bé bé trên người vô số kể.



Thiên Lôi Phù làm Vũ Thông bị thương nhưng cũng đồng thời làm mình bị ngộ thương rồi, tuy rằng hắn đã dán Phòng Ngự Phù ở trên người mình nhưng uy lực của Thiên Lôi Phù mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng lấy ra đan dược chữa thương ăn xong lúc này mới phát hiện linh khí trong thân thể mình cũng tiêu hao không còn. Hắn đang muốn lấy ra linh thạch khôi phục linh khí thì liền phát hiện linh khí dường như từ lòng bàn chân mình bắt đầu tụ tập trong thân thể .

Bỗng nhiên nhớ tới cái tác dụng trận pháp này, sẽ mạnh mẽ bắt người ta thăng cấp.

Tiêu Lăng Hàn sợ căn cơ mình sẽ không xong, tu luyện như vậy cấp bậc chỉ là phù phiếm, hơn nữa linh khí không thuần khiết, nhìn đến một hồ máu loãng trước mặt kia, hắn là trăm triệu lần không muốn đem linh khí như vậy nạp vào trong thân thể.

Sau khi nghĩ kỹ, dưới chân sinh ra gió, hắn lấy ưu thế sét đánh không kịp bịt tai phóng đi hướng tới bên ngoài trận pháp. Lại không nghĩ rằng trận pháp đột nhiên xuất hiện kết giới ngăn đón bên trong, căn bản ra không được, vì thế chỉ có thể ngồi xuống hấp thu linh khí trong trận pháp này.

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy linh khí trước mặt hiện tại rõ ràng là đang làm khó người khác, bức lương vì xướng*, hắn đây là bị "không trâu bắt chó đi cày".

Bức lương vì xướng*: nghĩa đen là ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ, nghĩa bóng là ép buộc người khác làm việc người ta không thành thạo

Muốn tu luyện nhưng cũng muốn trước tiên phải xác định mình đã an toàn, hắn còn chưa có quên trong ao máu còn có một cái lão tổ Nguyên Anh kỳ đối mình như hổ rình mồi.

Tiêu Lăng Hàn mở ra linh nhãn liền thấy trong ao máu bên người Vũ Thông vây quanh một đoàn âm linh, đều là thiếu niên mười mấy tuổi. Hắn suy đoán những người đó đều là người lúc trước chết ở chỗ này, trong đó còn có Vũ Tân Dân quen thuộc.

Những cái âm linh đó đều ở trên người Vũ Thông, hận không thể lập tức uống máu ăn thịt hắn, đáng tiếc răng bọn họ không tốt, thịt Vũ Thông quá cứng.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn thấy Vũ Thông hiện tại uy không hϊếp đến chính mình, liền ở trong lòng nói với Hỗn Độn Thánh Diễm rằng, nếu mà nhìn thấy Vũ Thông từ trong ao máu chạy ra phải nhất định trước tiên gϊếŧ hắn.

Hắn không muốn lưu lại một kẻ địch tiềm tàng, tùy thời đều sẽ nhảy ra muốn mạng của mình. Tục ngữ nói: Diệt cỏ không diệt tận gốc thì khi xuân về chúng lại mọc! Tuy rằng Hỗn Độn Thánh Diễm trước nay cao ngạo khinh thường mình nhưng hắn biết việc mình giao cho nó, nó vẫn sẽ yên lặng mà hoàn thành.

Sau khi tĩnh tâm, khoanh chân, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu dẫn đường cho linh khí trong trận pháp trải qua kỳ kinh bát mạch của thân thể để rèn luyện. Bởi vì linh khí không thuần khiết nhưng hiệu quả rèn luyện thân thể thế mà so với linh khí thuần khiết hiệu quả càng tốt hơn. Hắn lập tức liền quyết định trước tiên dẫn đường cho linh khí rèn luyện thân thể, hội tụ tại đan điền.

————

Thượng Quan Huyền Ý đang tu luyện, cảm ứng được trong phòng có người động vào trận pháp, hắn dừng tu luyện, mở cửa phòng ra, liền thấy hai người Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ đứng ở ngoài cửa.

"Mạc sư huynh, Thiên Duệ, sao hai người lại tới đây?"

"Đi vào trước rồi nói."

Mạc Vô Nhai ý bảo bên ngoài nói chuyện không tiện.



Chờ hai người vào phòng, Thượng Quan Huyền Ý mới đóng cửa phòng lại, mở ra trận pháp.

"Tiểu sư đệ biết Tiêu sư đệ đi đâu không?" Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý hỏi.

"Ta không biết, ngày đó khi vừa đến thành Vũ Hội ta liền bắt đầu bế quan tu luyện, mấy ngày nay vẫn luôn không có đi ra ngoài." Thượng Quan Huyền Ý lắc đầu nói.

"Tiêu ca ca không thấy khi nào vậy? Thời điểm hắn rời đi không có nói qua với hai người rằng hắn đi nơi nào sao?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn hai người hỏi.

"Thời điểm Tiêu đại ca đi ra ngoài có cùng ta nói rồi, hai ngày trước có phát tới cho ta ngọc giản truyền tin, ngươi xem đi!" Ân Thiên Duệ từ túi trữ vật lấy ra ngọc giản truyền âm đưa cho Thượng Quan Huyền Ý.

"Đang làm việc, không biết ngày về, đừng nhớ mong!"

Thượng Quan Huyền Ý xem xong nội dung ngọc giản, cạn lời một trận, đủ ngắn gọn súc tích.

"Tiêu ca ca hẳn là đi làm việc đi, xong xuôi liền sẽ trở về, ta tin tưởng rằng lấy bản lĩnh của hắn chắc sẽ không xảy ra chuyện đâu, cho nên mọi người không cần lo lắng."

Mạc Vô Nhai cười khổ, bọn họ là lo lắng sao? Hiện tại là gặp chuyện, yêu cầu hắn quyết định, kết quả liền mất tích.

"Cái kia, kỳ thật là có chuyện ta muốn yêu cầu hắn quyết định, vừa rồi Vũ Tân Lâm nhờ người truyền tới tin tức, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai mọi người cùng nhau đi Truyền Tống Trận rời khỏi thành Vũ Hội." Mạc Vô Nhai bất đắc dĩ nói.

"Nếu không như vậy, ngày mai chúng ta không hội hợp cùng Vũ Tân Lâm. Nếu nàng tìm tới thì liền nói cho nàng là Tiêu đại ca đang ở thời điểm bế quan mấu chốt, không dễ quấy rầy. Sau đó lại tiếp tục nghĩ biện pháp khác, xem có thể kéo dài mấy ngày hay không."

Ân Thiên Duệ suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến chủ ý này.

"Nếu nói Tiêu ca ca đang bế quan thì không bằng nói rằng là Mạc sư huynh đang bế quan, hai người phải nhớ rằng sở dĩ chúng ta ở nơi này miễn phí đều là bởi vì Mạc sư huynh đó."

Thượng Quan Huyền Ý suy tư một chút, liền phủ nhận ý kiến của Ân Thiên Duệ, vì mình đã nghĩ ra một cái biện pháp càng thích hợp, càng tốt hơn.

"Tiểu sư đệ nói có lý, vậy ta hiện tại liền đi bế quan đây." Nói xong, Mạc Vô Nhai lập tức liền xoay người ra khỏi cửa phòng.

"Nếu đã có phương pháp giải quyết, vậy ta liền trở về tiếp tục luyện tập luyện đan, Tiêu đại ca không trở về thì đừng tới gọi ta." Dứt lời, Ân Thiên Duệ liền chạy nhanh như chớp.

Thượng Quan Huyền Ý: "......" Hai người này là đem nồi ném cho hắn? Ỷ lớn hϊếp nhỏ, không có liêm sỉ! ╰(‵□′)╯

------------- End chương 37: --------------