Chương 30: Vũ Gia Của Thành Vũ Hội

Editor: Linh Khánh

Con gái của gia chủ Vũ gia ư? Không biết vừa rồi mình gϊếŧ chết mấy người có quan hệ với Vũ gia như thế nào? Suy nghĩ trăm vòng, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tiểu thư Vũ gia xuất hiện trước mắt làm hắn nhìn ra một cơ hội.

"Vũ tiểu thư thiên tư trác tuyệt*, thực lực hơn người, vẻ đẹp trời ban, xinh đẹp như hoa, có thể coi trọng Mạc sư huynh thì đó là vinh hạnh Mạc sư huynh! Nhưng là......" Nói tới nơi này, Tiêu Lăng Hàn có chút muốn nói lại thôi.

Thiên tư trác tuyệt*: tư chất, phẩm chất không có gì sánh kịp

Thượng Quan Huyền Ý nhướng mày khi nghe được lời nói không mất tiền mua này của Tiêu Lăng Hàn. Hắn biết Tiêu Đại Ma Vương đây là lại tính kế người khác, hắn đồng tình nhìn Vũ Tân Lâm đối diện liếc mắt một cái.

"Nhưng là cái gì? Ngươi cứ nói thẳng ra đi."

Vũ Tân Lâm nghĩ thầm cứ như giống đàn bà, ta đều bị ngươi làm cho sốt ruột!

"Lần này chúng ta là tiếp nhận nhiệm vụ của học viện, đang định trở về học viện giao nhiệm vụ cho nên có khả năng ở thành Vũ Hội ở không được hai ngày, ngươi xem......." Tiêu Lăng Hàn cũng mặc kệ, dù sao cũng là lợi dụng lẫn nhau nên hắn há mồm liền nói hươu nói vượn.

"Điểm này các ngươi không cần lo lắng, ta cũng muốn đi Học viện Hoàng Cực, đến lúc đó chúng ta cùng đường, đi theo ta, an toàn của các ngươi cũng sẽ càng bảo đảm." Vũ Tân Lâm một bộ dạng khẩu khí nói các ngươi kiếm lời lớn.

Sau đó ghét bỏ nhìn Tiêu Lăng Hàn, liếc mắt một cái nhìn Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ, rõ ràng là đang nói ba bọn họ là trói buộc, kéo Mạc Vô Nhai lùi về phía sau.

Tiêu Lăng Hàn trong lòng mắng to, cô nương này cũng không nhìn xem mình cũng chỉ mới là tu vi Luyện Khí tầng sáu, có cái tư cách gì ghét bỏ người khác.

"Vậy thật sự là quá tốt! Ngươi trước tiên chờ chúng ta vài phút, ta khuyên một sư huynh chút, sư huynh ta chính là một cây gân, chỉ biết tu luyện." Tiêu Lăng Hàn làm bộ mừng rỡ như điên nói với Vũ Tân Lâm. Một bộ chỉ cần ta ra ngựa, đảm bảo có thể thu phục sư huynh.

"Được, các ngươi nhanh chút." Vũ Tân Lâm không kiên nhẫn nói.

Bốn người đi đến dưới cây đại thụ không xa, Tiêu Lăng Hàn trước tiên bố trí một cái trận pháp.

"Tiêu đại ca, ngươi là có ý tứ gì? Là muốn anh họ ta bán sắc sao? Ta không đồng ý."

Ân Thiên Duệ một bộ ngươi nếu là dám để cho anh họ ta bán sắc, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Tiêu Lăng Hàn đau đầu xoa xoa thái dương.

"Thiên Duệ, ngươi đừng vội, nghe Tiêu ca ca nói đã."

Thượng Quan Huyền Ý chính là biết, Tiêu Đại Ma Vương ý đồ xấu nhiều nhất, dù sao đi theo hắn tuyệt đối sẽ không có hại. Giống như là nửa tháng chạy trốn này, tuy rằng có chút chật vật nhưng bốn người chúng ta cũng không ăn mệt dù là một chút, hiện tại túi trữ vật mấy người đều căng phồng.



"Các ngươi biết tu sĩ Kim Đan kỳ vừa rồi đuổi gϊếŧ chúng ta là ai sao?" Tiêu Lăng Hàn nhìn ba người hỏi.

"Chẳng lẽ là người Vũ gia?" Mạc Vô Nhai suy đoán.

"Không tồi, thành Vũ Hội, nói vậy thành Vũ Hội họ Vũ nhiều nhất, ta vừa rồi gϊếŧ một người cái họ Vũ, nghe nói là con trai của đại trưởng lão."

"Thành Vũ Hội này chỉ có Vũ gia, không có gia tộc khác, có thể nói Vũ gia tại thành Vũ Hội chính là một gia tộc lớn nhất."

"Dựa theo Mạc sư huynh nói, như vậy chúng ta cũng chỉ có một lựa chọn, đó chính là đi theo tiểu thư Vũ gia, cho dù ai cũng đều sẽ không nghĩ đến hung thủ gϊếŧ người thế mà sẽ chạy đến trong nhà mình."

Mạc Vô Nhai hơi suy tư liền hiểu rõ, "Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất."

Thượng Quan Huyền Ý chuyển động tròng mắt một chút, đột nhiên nói: "Chẳng may bọn họ bắt ba ba trong rọ*, chúng ta đay không phải tương đương là tự đưa tới cửa sao?"

Bắt ba ba trong rọ*: ý là tìm cách cho người ta ở địa bàn của mình rồi xử lí

Tiêu Lăng Hàn tức giận nói: Đúng, ngươi nhìn qua xác thật giống một con ba ba!"

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, tên nhóc Thượng Quan Huyền Ý này là nguyền chúng ta kịp làm gì đã chết trước a!

Thượng Quan Huyền Ý mặt nghẹn đỏ bừng, hắn cảm thấy mình so sánh cái này cũng như là mắng mình, mất mặt chết mất

. "Các ngươi hẳn là đều biết chúng ta vì cái gì sẽ bị đuổi gϊếŧ, một đường này chúng ta chưa từng vào thành, bọn họ hẳn là dựa theo đường chúng ta đi Học viện Hoàng Cực để đuổi gϊếŧ chúng ta. Cho nên chúng ta ngẫu nhiên vào một chút thành, chờ thời điểm những người đó phản ứng lại thì chúng ta đã rời thành Vũ Hội. Nơi tiếp theo chúng ta xuất hiện sẽ ở nơi nào? Ai cũng đoán không chuẩn. Tục ngữ nói: Dưới đèn thì tối." Tiêu Lăng Hàn nhìn ba người từ từ nói.

"Vậy đi, Tiêu ca ca, ta nghe ngươi."

Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm đi theo Tiêu Đại Ma Vương tuyệt đối không có sai.

Hai người nhất trí ý kiến, đồng thời nhìn về phía Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ.

"Vậy ngươi bảo đảm đừng có cùng Vũ Tân Lâm thân mật tiếp xúc nhiều." Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai nói với hắn.

"Ta bảo đảm cho dù nhìn nàng một cái cũng không." Mạc Vô Nhai ý chí sống mạnh mẽ, lập tức bảo đảm.

Ân Thiên Duệ nghe xong Mạc Vô Nhai này nói, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, khóe miệng cười nói chính tỏ giờ phút này tâm tình hắn rất tốt.

"Ngươi không cần quá phản ứng nàng, tục ngữ nói, không chiếm được mới là tốt nhất, tuy là vì an toàn của chúng ta nhưng ta vẫn muốn bảo vệ cho trinh tiết ngươi nha!" Tiêu Lăng Hàn sợ Mạc Vô Nhai đổi ý, lập tức bỏ thêm một câu.



Kỳ thật Tiêu Lăng Hàn chính là muốn nhìn náo nhiệt, đi theo cái nữ tu gọi là Vũ Tân Lâm này nhất định có thể thuận lợi vào thành, còn sẽ có trò hay để xem. Mạc Vô Nhai chỉ là lấy cớ cùng bọn họ đồng hành mà thôi, biện pháp vào thành có rất nhiều.

Huống chi đặt tài nguyên ở trước mặt không lợi dụng chính là lãng phí, lãng phí rất đáng xấu hổ!

Sau khi thương lượng tốt, mấy người Tiêu Lăng Hàn liền cùng Vũ Tân Lâm một hàng năm người cùng nhau lên đường, như vậy đoàn người này tổng cộng có chín người.

Trên đường bọn họ trở về, còn gặp vài tu sĩ Kim Đan kỳ, những người đó vừa thấy chín người bọn họ, chỉ là nhìn lướt qua liền dời ánh mắt đi, tiếp tục tìm kiếm.

Tiêu Lăng Hàn mấy người mặt không biểu tình nhìn nhau liếc mắt một cái, đều này chỉ sợ là ở bọn họ, chỉ là hiện tại bọn hắn nhân số không khớp, may mắn là bọn họ đồng hành cùng Vũ Tân Lâm, trong lòng mấy người đều có chút may mắn.

"Ồ, đây không phải là Nhị muội muội sao? Ngươi lại coi trọng cái kẻ xui xẻo kia?"

Một cái âm thanh truyền đến, liền thấy một cái thanh niên ăn mặc quần áo màu xanh ngọc, lớn lên dáng vẻ dung mạo đoan chính trang nghiêm , trong tay cầm quạt xếp, ngăn ở phía trước bọn họ, đi theo phía sau thanh niên là hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

"Phế vật, tránh ra, bằng không đừng trách ta không không khách khí với ngươi!"

"Chó ngoan không cản đường." Vũ Tân Lâm khinh thường đối với người trước mặt nói, roi dài cầm ở trong tay còn thuận thế giơ lên.

Cái động tác này làm thiếu niên đối diện sợ tới mức duỗi tay ra chắn chắn, kết quả phát hiện người khác cũng không có tấn công mình, càng là tức muốn hộc máu.

"Ngươi... Ngươi, hừ! Đừng tưởng rằng mẹ ngươi là vợ cả của cha thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Chắc ngươi còn không biết nhỉ? hai ngày trước cha mang theo một người hồi phủ, người này lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, dáng người nhỏ nhắn yểu điệu, là người xinh đẹp hiếm thấy. Hiện tại cha đem nàng trở thành bảo vật trong lòng bàn tay, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu! Ta chờ xem trò hay của ngươi!" Thiếu niên vẻ mặt vặn vẹo ác độc nói với Vũ Tân Lâm.

Nói xong, lại nói với hai người phía sau: "Chúng ta đi!"

"Hắn là ai?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt tò mò hỏi một người đàn ông trong nhóm đồng hành.

Người đàn ông cẩn thận nhìn thoáng qua Vũ Tân Lâm, thấy nàng không có ý tứ phản đối, mới nói: "Hắn là anh trai cùng cha khác mẹ với nhị tiểu thư, tên là Vũ Tân Dân đã 18 tuổi nhưng tu vi vẫn là Luyện Khí tầng bốn. Hơn nữa chút tu vi này của hắn đều là dựa vào đan dược đi lên, ở trong gia tộc đều bị mọi người gọi thành phế vật."

"Ồ, hắn cùng nhị tiểu thư quan hệ tựa hồ không tốt lắm?" Thượng Quan Huyền Ý cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Con do vợ cả sinh ra cùng với con do tiểu thϊếp sinh ra, bộ phận lớn đều là như nước với lửa, nhiều thêm một đứa con do người phụ nữ khác sinh cùng mình đoạt tình thương của cha, quan hệ có thể tốt sao?" Vẻ mặt người đàn ông thấy nhiều không trách, xem Thượng Quan Huyền Ý còn nhỏ, đem hắn trở thành là một cái không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ở cha mẹ che chở hạ lớn lên hài tử.

"Ồ." Thượng Quan Huyền Ý khô cằn trả lời một tiếng, hắn lại không có anh chị em gì, hắn nơi đó biết cái gì chính thê, tiểu thϊếp, trong giá thú tử, tư sinh tử chi gian xấu xa.

Rất nhiều người qua đường thật xa thấy bọn họ này một hàng trung, dẫn đầu người cư nhiên là Vũ Tân Lâm, đều rất xa tránh đi, giống như bọn họ này đoàn người là Hồng Hoang mãnh thú.

----------- End chương 30: -----------