- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
- Chương 28: Chạy Trốn Và Đuổi Gϊếŧ
Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 28: Chạy Trốn Và Đuổi Gϊếŧ
Editor: Linh Khánh
Nghe đến đó, Mạc Vô Nhai trong cơn giận dữ đã nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Ân Tuyên, hắn hận không thể lập tức đem hắn chém thành trăm mảnh.
Ân Thiên Duệ cũng có chút chịu không nổi, người hắn từ nhỏ coi như anh thế mà lại một lòng muốn hắn đi chết. Hóa ra những ký ức của Ân Tuyên mà Tiêu đại ca cho hắn xem đều là sự thật từng phát sinh qua, hiện tại hắn đã tin. Hắn gắt gao cắn môi, sợ mình một khi không cẩn thận sẽ khóc ra. Mạc Vô Nhai nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đau lòng vô cùng.
Cái đáp án này cùng Tiêu Lăng Hàn suy đoán không khác nhau lắm, chỉ sợ bọn họ hiện tại vừa rời khỏi thành Thiên Huệ liền sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị công kích tập thể.
"Ngươi vì cái gì muốn nhằm vào Ân Thiên Duệ?" Tiêu Lăng Hàn không chút nào chịu ảnh hưởng từ lời hắn nói, tiếp tục mở miệng hỏi.
"Chúng ta đồng dạng là song nhi của Ân gia, dựa vào cái gì mọi thứ hắn so với ta đều tốt hơn chứ? Thiên phú so với ta tốt hơn, vận khí so với ta sung sướиɠ hơn, cơ duyên so với ta tốt hơn, nhân duyên so với ta tốt hơn, hơn nữa người gia tộc đều đối với hắn tốt hơn ta! Mà ta thì sao? Bọn họ luôn ức hϊếp ta, nhục mạ ta, thậm chí ta còn thấy ở trong mắt cha luôn chán ghét ta . Bọn họ đều đối với Ân Thiên Duệ yêu chiều như bảo bối, dựa vào cái gì? Ta suy nghĩ rằng nếu mà hắn chết đi rồi có phải cha sẽ liền chú ý tới ta hay không, còn có cái người mẹ hồ ly tinh kia của hắn đã hại chết mẹ ta, ta muốn bọn họ chết, ta muốn tất cả bọn họ đều chết! CHẾT HẾT ĐI!!!!"
Nói xong lời cuối cùng đôi mắt Ân Tuyên hồng hồng đầy tơ máu, có chút dấu hiệu nhập ma, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng vươn ngón trỏ điểm ở giữa mày hắn.
"Tiêu ca ca, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Duệ ở một bên đang thương tâm khổ sở, Mạc Vô Nhai trầm mặc không nói, dường như chỉ có Tiêu Lăng Hàn không xúc động rất bình tĩnh.
"Đi sắp xếp đồ vật, mười lăm phút sau rời thành Thiên Huệ."
Thượng Quan Huyền Ý không sao cả bởi vì đời trước hắn thường xuyên trải qua bị đuổi gϊếŧ, hắn quen rồi.
"Ồ, vậy hắn làm sao bây giờ?" Thượng Quan Huyền Ý nói, chỉ hướng Ân Tuyên đang ngồi ở một bên ánh mắt dại ra.
"Ta xóa bỏ ký ức của hắn đời trước. Cái dạng này của hắn có thể duy trì ba ngày chỉ cần đem hắn mang về phòng, mở ra trận pháp là được." Tiêu Lăng Hàn chẳng hề để ý nói.
"Xóa bỏ? Là cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, như thế nào mình chưa từng có nghe qua cái từ này.
Tiêu Lăng Hàn lấy tay chống tường, hắn như thế nào quên mất, đem từ trên internet hay dùng mang ra đây chứ.
"Chính là thanh trừ ký ức đời trước của hắn, còn hơi bóp méo một chút, về sau hắn sẽ không đến phiền toái chúng ta." Tiêu Lăng Hàn giải thích.
Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng Hàn, bóp méo ký ức? Thanh trừ ký ức? Chính mình sẽ không có một ngày cũng rơi xuống kết cục này chứ? Quá dọa người! Nhất định không thể đắc tội đại ma vương! Trăm triệu lần không thể đắc tội đại ma vương!
Tiêu Lăng Hàn lười đi xem Thượng Quan Huyền Ý một ở cái nơi nào đó não bổ . "Bóp méo ký ức, thanh trừ ký ức" ở Tu chân giới tuy rằng đã không thấy đâu nữa nhưng Tiên giới vẫn có loại phương pháp cấm kỵ này.
Chỉ cần người bị thi thuật tu vi siêu việt hơn người thi thuật thì loại pháp thuật này rất dễ dàng bị phản phệ. Nếu người bị thi thuật dần nhớ hết thảy tất cả các ký ức thì lúc đấy linh hồn của người thi thuật cũng sẽ bị thương. Cho nên loại pháp thuật này có rất ít người sẽ sử dụng và cái này đã bị liệt vào danh sách thuật cấm!
Muốn học được thuật cấm cũng không phải dễ dàng như vậy, các điều kiện thiếu một thứ cũng không được. Nhưng mà Tiêu Lăng Hàn nhìn ngọc giản một lần liền biết, trước mắt hắn chưa tìm được nguyên nhân ra sao.
Tiêu Lăng Hàn nhìn một bên Ân Thiên Duệ đã an tĩnh lại, lúc này mới mở miệng nói với Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ: "Hai người đi về chuẩn bị đồ vật trước, để lại ngọc giản nói cho ông nội Mạc và chú Dung là chúng ta đi trước một bước đến Học viện Hoàng Cực, bảo cho bọn họ không cần lo lắng."
Tiêu Lăng Hàn lại từ túi trữ vật lấy ra ba lá phù, ở trên mặt sửa chữa một chút rồi đưa hai lá cho bọn hắn, "hai người sau khi chuẩn bị tốt xong thì hãy đem trận pháp trong phòng mở ra, làm giả như đang bế quan, sau đó kích phát phù trú, phù trú sẽ đem các ngươi truyền tống đến trong phòng ta."
Nói xong, hắn lại đưa một lá phù cho Thượng Quan Huyền Ý: "Ngươi cũng giống bọn họ."
Sau đó Tiêu Lăng Hàn liền mang theo Ân Tuyên trở về phòng hắn rồi hắn mới về phòng mình ở tạm thời, chờ ba người.
Chỉ chốc lát sau ba người lần lượt đã đến, Ân Thiên Duệ có chút muốn nói lại thôi nhìn ba người, cuối cùng hạ quyết tâm.
"Tiêu đại ca, Huyền Ý kỳ thật ra các ngươi không cần phải cùng ta đi với nhau." Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nói.
Hai người này đi theo hắn chính là cùng đi mạo hiểm, nếu ở lại nói không chừng còn có một đường sống. Lại có chút áy náy nhìn thoáng qua Mạc Vô Nhai, anh họ đối với mình tình cảm có sâu bao nhiêu, hắn từ trong trí nhớ của Ân Tuyên đã biết cho nên hắn không khuyên được.
"Thiên Duệ, ngươi nghĩ quá đơn giản, từ lúc chúng ta cùng nhau ra vào Thành chủ phủ thì ở trong mắt người khác chúng ta chính là một chỉnh thể." Tiêu Lăng Hàn chậm rãi nói, những người đó chỉ sợ là thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, huống chi hai người mình và Huyền ý đều không có chỗ dựa lớn mạnh, nhất định sẽ chết!
"Tiêu ca ca nói rất đúng, Thiên Duệ, cái này ngươi nói cũng không sai. Ngươi không cần phải tự trách, nhân tâm đều tham lam. Còn không phải là bị đuổi gϊếŧ sao? Sợ cái gì? Nhiều người đi thì ít nhất có một đường sống, người đừng quá bi quan." Thượng Quan Huyền Ý nói không sao cả, dù sao hắn đời trước bị đuổi gϊếŧ suốt, đối với mấy ngày kế tiếp hắn không bài xích dù là một chút.
"Thiên Duệ ngươi không cần lo lắng, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ vẫn luôn bên ngươi."
Mạc Vô Nhai thâm tình nhìn Ân Thiên Duệ, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Tiêu Lăng Hàn không kịp phòng bị ăn một miệng cẩu lương: Thói đời ngày sau, đồi phong bại tục, mới mười bốn tuổi đã yêu sớm nha! Yêu sớm!!!
Bốn người bọn họ ở trong phòng chờ đến đêm khuya mới dám dán lên phù ẩn thân lặng lẽ rời khỏi Thành chủ phủ.
Sau khi rời Thành chủ phủ bốn người ăn dịch dung đan, thay đổi dung mạo hướng cửa thành đi đến.
Tiêu Lăng Hàn biến thành một cái thiếu niên bộ dạng bình thường, Ân Thiên Duệ biến thành một cái song nhi xấu xí, Thượng Quan Huyền Ý biến thành một thiếu niên trên mặt có vết bớt, Mạc Vô Nhai biến thành một ông chú trung niên.
Tiêu Lăng Hàn trước hết đi ra ngoài, tiếp theo là Ân Thiên Duệ, cuối cùng mới là Mạc Vô Nhai cùng Thượng Quan Huyền Ý, sở dĩ tách ra đi như vậy cũng là vì để người ta nghe nhìn lẫn lộn.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy Tiêu Lăng Hàn không hổ là đại ma vương, thật đa dạng, làm người ta khó lòng phòng bị. Nếu mà mình kiếp trước có được một nửa thông minh tài trí của hắn thì cũng không đến mức bị đuổi gϊếŧ "trời cao không đường xuống đất không cửa". Mỗi khi hồi tưởng đến đều nước mắt chua xót một phen!
Ở dưới bầu trời đêm tối, bốn người thân hình không đồng nhất bay nhanh một đường. Từ đêm tối đến bình minh, lại từ bình minh đến đêm tối, bọn họ đi qua rừng rậm, xuyên qua đầm lầy, chu du qua sông nước.
————
"Phù trú đã dùng hết không khác lắm, đan dược cũng không có, còn có thời gian nửa ngày đến cái thành tiếp theo, chúng ta yêu cầu đi đến nơi đó bổ sung vật tư bằng không lại gặp người đuổi gϊếŧ thì chúng ta đều chạy không thoát." Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên một cái tảng đá lớn nói với ba người.
Trong khoảng thời gian này, mấy người hố gϊếŧ không ít tu sĩ, tu vi cao nhất chính là một cái người tu vi Kim Đan đỉnh. Người nọ có thể may mắn bị gϊếŧ là vì yêu thú trong rừng rậm. Tu vi thấp nhất là Luyện Khí kỳ tầng bốn năm đều có, những người này đều là vô vọng thăng cấp, nghĩ không bằng đua thử một phen, dù sao đều là tới đưa đồ ăn, tặng đầu người, đưa linh thạch, tất cả bốn người cảm thấy không vấn đề gì.
"Tiếp theo tới chính là thành Vũ Hội, đây là một thành lớn, có Truyền Tống Trận." Mạc Vô Nhai nhìn Tiêu Lăng Hàn nói, ý tứ rất rõ ràng có muốn đi ngồi Truyền Tống Trận hay không, chỉ cần chờ mọi người tới thành Vân Hoàng thì tốt rồi.
"Chúng ta đây trước tiên vào thành, chuyện này để ta tính toán." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, vẫn là đến lúc đó tùy tình huống mà quyết định.
"Được"
"Tới "
Tiêu Lăng Hàn xa xa nhìn khoảng cách mấy cây số phía sau, lạnh lùng mở miệng.
"Không phải đâu! Những người này còn chưa đủ." Thượng Quan Huyền Ý tức muốn hộc máu nói, hôm nay thật vất vả một ngày đều không có gặp được người đuổi gϊếŧ, không ngờ có người lập tức tới phá hỏng không khí.
"Một Kim Đan sơ kỳ mang theo năm Trúc Cơ kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ hai người, Trúc Cơ trung kỳ hai người, Trúc Cơ hậu kỳ một người." Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức đảo qua ở phía sau, nói với ba người.
Bốn người ăn ý đứng dậy theo phương hướng thành Vũ Hội đi tới, chỉ là bọn hắn mới đi ra ngoài 1000 mét, tu sĩ Kim Đan kỳ phía sau đã đuổi theo. Không nói hai lời liền bắt đầu đối với bọn họ phát động tấn công. Thiên Duệ cùng Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn không có sức chống cự, chạy nhanh lùi đến một bên, Tiêu Lăng Hàn cầm kiếm tiếp chiêu.
Hắn cùng tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đánh chỉ một chiêu làm chim chóc trong rừng bay bốn hướng, trên cánh tay Tiêu Lăng Hàn bị cắt một vết thương nhợt nhạt không có đổ máu. Cảnh giới chênh lệch rất lớn nên cho dù hắn toàn lực ứng phó nhưng công kích hắn phát ra như cũ cũng không có thương tổn đến kẻ thù chút nào.
Tiêu Lăng Hàn quay đầu nói với ba người khác: "Các ngươi đi trước."
Trải qua nửa tháng ở chung này ( ở chung = chạy trốn), ba người đều biết bản lĩnh Tiêu Lăng Hàn, không nói hai lời liền quay đầu chạy về phía trước.
"Nhóc con, có chút bản lĩnh đấy, Nhưng mà chút bản lĩnh này của ngươi vẫn không đủ xem." Nam tu Kim Đan kỳ tay cầm một cái đao lớn, nhìn thiếu niên đối diện lạnh giọng mở miệng.
Hắn có được tin tức bên trong, trong đoàn người này có người có dị hỏa. Tuy hắn không luyện đan có muốn dị hỏa cũng vô dụng, hơn nữa chẳng may trong quá trình mình thu phục dị hỏa, đem mình thiêu chết thì mất nhiều hơn được cho nên biện pháp tốt nhất chính là đem dị hỏa có được từ tên nhóc này cầm tù, bắt hắn chuyên môn vì mình luyện đan.
Hắn không nghĩ tới cái thiếu niên trước mặt này đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, người nhỏ tuổi như vậy, hơn nữa còn có thể tiếp được chiêu thức của mình, có thể thấy được người này là thiên tài cỡ nào. Thiên tài đều nên chết non, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí.
"Có đủ xem hay không, thử mới biết được."
Tiêu Lăng Hàn nắm chặt kiếm trong tay, cảm giác được người đối diện phóng ra sát ý, hắn chiến ý dạt dào nhìn thẳng nam tu Kim Đan kỳ đối diện.
"Tìm chết!"
Nam tu Kim Đan kỳ vừa nói xong lại bắt đầu công kích Tiêu Lăng Hàn, lần này hắn sử dụng chính là pháp thuật thổ hệ, nháy mắt liền thấy đất dưới chân Tiêu Lăng Hàn mọc ra từng cây Thổ Thứ cứng rắn muốn ám sát hắn.
Trong tay hắn vẫn còn đao lớn luôn không ngừng múa may, Tiêu Lăng Hàn tay cầm kiếm dài cùng nam tu đánh đến khó khăn chia lìa, không chú ý một cái trên người liền nhiều thêm một cái vết thương nhỏ.
Tiêu Lăng Hàn cũng bắt đầu sử dụng pháp thuật thổ hệ nhưng là chỉ có thể tạm thời yên ổn bộ phận nhỏ Thổ Thứ trên mặt đất, cùng chiêu mà nam tu Kim Đan kỳ dùng ra không thể so sánh. Khu vực hắn đứng thẳng càng ngày càng ít, mắt thấy hắn chuẩn bị rơi xuống hố chứa cây Thổ Thứ, nếu thật sự ngã xuống, chắc chắn nháy mắt sẽ bị đâm xuyên qua, nghĩ đến cái hình ảnh kia hắn liền có chút không rét mà run.
Thời khắc mấu chốt Tiêu Lăng Hàn phát động công kích thần thức, nam tu Kim Đan kỳ ôm đầu đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tiêu Lăng Hàn tay phải nắm kiếm, cắm trên mặt đất, mượn lực bay lên trời, xoay người một cái đạp lên trên thân kiếm, ngự kiếm phi hành đến trước mặt nam tu Kim Đan kỳ, nắm tay lưu loát bắt đầu đánh người.
Năm phút sau, người đàn ông rốt cuộc cũng bị hắn trực tiếp đánh bay đầu.
------------------ End chương 28: -------------------
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
- Chương 28: Chạy Trốn Và Đuổi Gϊếŧ