Chương 19: Lại Đến Thành Thiên Huệ

Editor: Linh Khánh

Chỉ chốc lát sau, tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền đến vị trí mấy người Tiêu Lăng Hàn vừa mới đứng ở đó.

"Đột nhiên như thế nào đã không thấy tăm hơi rồi?"

" Ở nơi này không lâu từng có người đánh nhau."

"Là đánh nhau cùng yêu thú, xem ra tu vi từ Kim Đan hậu kỳ trở lên."

"Thế mà chạy tận ba phương hướng, chúng ta phân công nhau truy bắt."

Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ chia làm ba tổ phân biệt theo ba phương hướng đuổi theo.

Ân Thụy mang theo Tôn Thiên Tường liên truyền tống liên tục hai lần, đã đem tu sĩ Nguyên Anh kỳ đuổi theo sau cắt được đuôi. Dùng thần thức xem xét được một đám người tu vi ở Kim Đan kỳ chạy đuổi theo phương hướng của hắn, hắn lập tức nhặt một đống củi lửa, tăng một lượng linh lực lớn, sử dụng củi lửa thoạt nhìn bộ dáng đã đốt rất lâu. Lại từ túi trữ vật lấy ra một khối thịt yêu thú đã nướng tốt, ở trong lửa càng nóng thêm một chút.

Làm tốt việc này, đám kia người kia đã đi đến gần, có tu sĩ quen biết đều cùng tới chào hỏi Ân Thụy, hắn chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.

Những người này nhìn thoáng qua nhào vào, Tôn Thiên Tường trên mặt đất nửa chết nửa sống cũng chưa để ý, không nhìn thấy mặt, nhưng tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ, hẳn là không phải cái nhân vật lớn gì. Đánh xong rồi tiếp theo đám kia người liền rời đi.

————

Ân Dung mang theo Ân Thiên Duệ truyền tống một lần, liền cảm giác được thân thể Ân Thiên Duệ bắt đầu nóng lên, lập tức cũng không quản được nhiều như vậy, lại lần nữa kích phát truyền tống phù.

Mạc Vô Nhai cùng người đàn ông trung niên đang đi theo hạc giấy, đột nhiên thấy hạc giấy ngừng tại chỗ, sau đó bắt đầu ở tại chỗ bay vòng vòng.

"Như thế nào sẽ ném mất chứ?" Mạc Vô Nhai mới vừa nói xong, khoảng trống bên người liền nhiều ra hai người.

Hai người bên người giật nảy mình, chờ lúc thấy rõ ràng đối phương là ai thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ân Dung đối với người đàn ông trung niên nôn nóng nói: " Chú sáu, chú mau bố trí trận pháp đi."

Người đàn ông trung niên tên là Mạc Thanh Dực, đứng hàng sáu, là em trai của ông nội Mạc Vô Nhai.

Nghe được Ân Dung nói như vậy, Mạc Thanh Dực cũng không mơ hồ, lập tức từ giới tử không gian lấy ra trận bàn, bố trí trận pháp, mới vừa bố trí xong khoảng mười giây thì có ba người bay qua đỉnh đầu bọn họ.

"Em họ chuyện này là làm sao vậy?" Mạc Vô Nhai thấy Ân Thiên Duệ mặt đỏ rực, độ ấm trên người cực kỳ cao, hiển nhiên là không bình thường.

"Dị hỏa chui vào đan điền của hắn." Ân Dung có chút gian nan mở miệng nói.

"Như vậy không được, xem bộ dáng bản thân thiếu gia không có cách thu phục được dị hỏa này." Mạc Thanh Dực nhìn thoáng qua Ân Thiên Duệ, chậm rãi mở miệng.

Mạc Thanh Dực không nghĩ tới tên nhóc này vận khí tốt như vậy, nhiều người tranh nhau cướp như vậy đều không chiếm được dị hỏa, vậy mà dị hỏa lại chạy đến đan điền của hắn.

"Vậy làm sao bây giờ?" Mạc Vô Nhai sốt ruột nói.



Mạc Thanh Dực có chút phức tạp nhìn cái hậu bối này của mình, có chút muốn nói lại thôi.

" Ông nội, người có không có biện pháp nào có thể cứu em họ sao?" Mạc Vô Nhai nhìn Mạc Thanh Dực hỏi.

"Ta cứu hắn không được, nhưng cháu thì có thể cứu hắn." Mạc Thanh Dực suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ông nội nói cho cháu đi cháu nên làm như thế nào?"

"Cháu là linh căn thuộc tính băng, có thể phụ trợ thiếu gia luyện hóa dị hỏa nhưng mà đối phương phải hoàn toàn tin tưởng cháu và tiếp thu linh lực của cháu tiến vào đan điền của hắn. Phương pháp tốt nhất là song tu nhưng đương nhiên thiếu gia quá nhỏ, lui mà cầu cái tiếp theo, ngươi lấy phương thức khác độ cho hắn, cũng miễn cưỡng được." Mạc Thanh Dực cố gắng nhịn cười nói xong.

"Ông nội xác định phải làm như vậy sao?" Mạc Vô Nhai có chút hoài nghi nhìn Mạc Thanh Dực.

"Cháu mà lề mề nữa là em họ của cháu chắc sẽ bị dị hỏa đốt cháy mà chết." Mạc Thanh Dực tức giận nói. Hắn rõ ràng là giúp cái tên nhóc thúi này, tên nhóc thúi thế mà không có nửa điểm cảm kích, tâm tâm niệm niệm chạy tới đây còn không phải là vì tìm thiếu gia sao!

————

Tiêu Lăng Hàn lôi kéo Thượng Quan Huyền Ý bị truyền tống trực tiếp tới một động phủ của yêu thú Nguyên Anh kỳ, một gốc cây linh thảo tỏa ra vầng sáng màu xanh lục xuất hiện ở trong tầm mắt hắn. Không hề nghĩ ngợi Tiêu Lăng Hàn liền sử dụng pháp thuật hệ thổ rút linh thảo ra, kích hoạt truyền tống phù biến mất ở trong động.

Để lại chính là sự tức giận của yêu thú Nguyên Anh kỳ. Hai gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng tới chậm một bước nên sau đó hai người một thú vung tay đánh nhau.

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời đi nên là không chứng kiến được cuộc chiến lớn kinh thiên động địa này.

Vì an toàn nên sau khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ rời động phủ yêu thú, Tiêu Lăng Hàn kích hoạt ba lá truyền tống phù.

Chờ khi thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.

Nơi này là lối đi vào rừng Lục U ở bên ngoài thành Thiên Huệ, chung quanh không có ai.

"May mắn không có trực tiếp truyền tống đến trong miệng yêu thú hoặc hầm cầu!" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt may mắn nói.

"Ngươi có ghê tởm hay không? Lần sau ngươi một mình dùng một lá truyền tống phù đi."

"Đừng nha! Tiêu ca ca nếu ngươi bị truyền tống đến hầm cầu ta bảo đảm sẽ không chê cười ngươi, còn sẽ đem ngươi kéo lên."

"Câm miệng! Ngươi sao biết được người bị truyền tống đến hầm cầu không phải ngươi mà là ta?" Tiêu Lăng Hàn híp mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

Bị một trận ý nghĩ lạnh lẽo đánh úp lại nên Thượng Quan Huyền Ý lập tức im miệng.

Hai người không hề nói gì trực tiếp theo phương hướng thành Thiên Huệ đi đến, khi tới gần cửa thành thì thấy qua mãi một hồi lâu mới có một hai người ra vào. Không náo nhiệt giống ban ngày, người đến người đi.

Tiêu Lăng Hàn giao mười viên linh thạch cấp thấp, đang chuẩn bị đi vào, đã bị người bảo vệ thành ngăn lại.

Âm thanh người bảo vệ thành không hề có cảm tình vang lên: "Ban ngày vào thành mười viên linh thạch cấp thấp, đêm tối vào thành hai mươi viên linh thạch cấp thấp."



Nói xong, hắn còn chỉ chỉ bầu trời, ý tứ là hiện tại trời còn chưa sáng.

Hiện tại giá vào thành thế mà luân phiên thay đổi?

"Tiêu ca ca hay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ trời sáng rồi lại vào thành?" Thượng Quan Huyền Ý thấy phí vào thành so với ban ngày quý hơn, kiến nghị chân thành nói, "Dù sao còn khoảng không đến 2 tiếng nữa thì trời sáng rồi."

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm cũng vậy, vì thế hắn nói với bảo vệ thành đang vươn tay thu linh thạch hắn rằng: "Ta chờ trời sáng đã rồi mới vào thành."

"Vậy ngươi liền đi đến một bên chờ, đừng đứng ở chỗ này cản đường người khác muốn vào." Bảo vệ thành khinh thường nói.

" Vậy mười viên linh thạch cấp thấp ta vừa giao cho ngươi đâu?" Tiêu Lăng Hàn buồn bực hỏi.

"Một khi đã nộp lên, không nhận trả về!" bảo vệ thành lạnh lùng nói một câu trở về, còn chỉ vào bảng bố cáo*ở một bên .

Bố cáo *: Một loại văn thư dán các nơi để thông cáo đại chúng.

Bảng bố cáo ở phía dưới, có viết một câu, chữ cũng cực kỳ thon thả: "Linh thạch một khi đã nộp, bất luận số lượng như thế nào đều không nhận trả về!"

WTF!!, đây là cái logic gì? Quả thực đây chính là cướp ! Hơn nữa cố ý viết nhỏ tí như vậy, ai mà không có việc thì cũng không nhìn chằm chằm nơi đó làm gì?

Nhưng mà ta tưởng tượng nghĩ lại, nếu những cái tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó không tìm được dị hỏa, chạy tới cửa thành chặn đường người vào thành, muốn từng bước từng bước kiểm tra, vậy người vào thành không phải đều bị bọn họ điều tra trong ngoài sạch sẽ?

Vậy nào còn có cái gì bí mật đáng nói nữa chứ?

Đây là hành vi xâm phạm riêng tư nghiêm trọng nhưng mà mình hiện tại là một con gà yếu, không thể không chịu đựng!

Cuối cùng Tiêu Lăng Hàn vẫn là đau ví lại từ túi trữ vật lấy ra mười viên linh thạch cấp thấp đưa cho người bảo vệ thành ở trước mặt.

Thượng Quan Huyền Ý học theo, ánh mắt lưu luyến nhìn hai mươi viên linh thạch cấp thấp đang giao cho bảo vệ thành.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai bọn họ đều bị nhận được ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ thành!

Lần này Thượng Quan Huyền Ý thông minh không hỏi Tiêu Lăng Hàn vì cái gì lại thay đổi chủ ý.

Sau khi vào thành bọn họ đi thẳng đến quán trọ"Hoan nghênh lại đến", lần này hai người chỉ cần một gian phòng cho khách, trở lại trong phòng hai người bọn họ đều nằm thẳng cẳng ở trên giường, một chút cũng không muốn nhúc nhích, đêm nay thật sự là quá kí©h thí©ɧ.

"Tiêu ca ca, ta thấy ngươi ở động phủ yêu thú Nguyên Anh kỳ hái một gốc cây linh thảo, đó là cái linh dược gì vậy?"

"Ngươi đoán xem!"

"Ta không thấy rõ ràng đã bị ngươi thu hồi rồi nhưng mà có điểm giống Nguyên Anh thảo?" Thượng Quan Huyền Ý có chút không xác định nói.

"Xác thật là Nguyên Anh thảo, hơn nữa là Nguyên Anh thảo ngàn năm."

---------------- End chương 19: --------------