Chương 17: Thanh Liên Địa Tâm Hỏa

Editor: Linh Khánh

Tiêu Lăng Hàn thấy Thượng Quan Huyền Ý quai hàm phồng lên, bộ dáng tức giận, trông còn đặc biệt đáng yêu nên tâm tình hắn rất tốt.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Đừng tưởng rằng ngươi trọng sinh tuổi tâm lý so với ta lớn hơn nếu thật sự cảm thấy lớn hơn so với ta thì cũng nên nhìn lại thân xác bên ngoài của mình hiện tại chỉ là học sinh trung học, thấy thế nào cũng đều là nhóc con miệng còn hôi sữa. Ở trái đất ta ít nhất cũng là người sống được hai mươi tuổi, điện ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết thấy cũng không ít. Vừa thấy biểu tình của ngươi liền biết ngươi suy nghĩ cái gì. Nói như thế nào ta cũng là thiên tài chỉ số IQ tận hai trăm, bằng không cũng sẽ không bị bộ môn đặc thù của quốc gia lựa chọn.

"Chờ đi, chờ một chút xem hai vị tiền bối Kim Đan kỳ kia tính toán."

Hai người lâm vào trầm mặc......

Quả nhiên, qua một hồi hai vị tiền bối Kim Đan kỳ kia liền đem hai người gọi đi.

"Phía trước phát hiện ra dị hỏa, chúng ta tính toán đi qua nhìn xem, hai vị tiểu hữu các ngươi muốn cùng nhau đi sao?" Ân Dung nhìn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý hỏi.

"Cùng đi đi!" Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý liếc nhau, sau đó trả lời Ân Dung.

"Nơi đó nhiều người, ba người các ngươi tự biết lượng sức mà đi, đóa dị hỏa kia đã sinh ra linh trí nếu muốn khế ước thì phải xem cơ duyên, không thể cưỡng cầu, an toàn là quan trọng nhất." Ân Dung không yên tâm dặn dò ba tiểu bối.

"Cảm ơn tiền bối chỉ điểm, vãn bối hiểu rõ." Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý trăm miệng một lời nói.

"Chú Dung ta đã biết, ta nhất định sẽ cẩn thận." Ân Thiên Duệ cũng ngoan ngoãn trả lời.

Vì thế năm người cẩn thận theo hướng hẻm núi phía trước mon men đi đến, mười lăm phút sau liền nhìn thấy trung tâm mọi người đang tụ tập có một ngọn lửa hình dạng một đóa hoa sen.

Lúc này, Tiêu Lăng Hàn cảm giác Minh Vương Âm Hỏa trong cơ thể Thượng Quan Huyền Ý rõ ràng không yên phận, muốn làm chuyện gì đó, xem ra nó rất là không cam lòng bị Thượng Quan Huyền Ý khế ước, Thượng Quan Huyền Ý đến nay cũng không hoàn toàn luyện hóa nó.

Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý, dùng ý niệm trong cơ thể nhanh chóng hạ mệnh lệnh cho Hỗn Độn Thánh Diễm bảo nó kêu Minh Vương Âm Hỏa thành thật một chút bằng không liền nuốt nó. Tuy rằng Hỗn Độn Thánh Diễm không thế nào nghe mình, ( giống như Tiêu Lăng Hàn luyện đan lúc trước, thời điểm luyện khí nó căn bản đều không để ý tới hắn, hắn đành phải dùng địa hỏa. ) nhưng loại sự việc liên quan đến tính mạng này nó vẫn rất là cho mình mặt mũi.

Thượng Quan Huyền Ý thấy Tiêu Lăng Hàn nhìn chằm chằm chính mình, có loại ảo giác bị rắn độc theo dõi, cảm giác không cẩn thận một chút liền sẽ bị nuốt luôn. Hắn bị cái ý tưởng đột nhiên xuất hiện này của mình làm hoảng sợ.

Có chút gian nan nuốt nuốt nước miếng, "Tiêu ca ca, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Có phải phát hiện ta gần đây lại đẹp trai thêm đúng không?" Nói xong còn tự luyến sờ sờ mặt mình, kỳ thật trong lòng đang rất khẩn trương.

"Huyền Ý, ngươi vẫn là bộ dáng nhóc con lông còn chưa mọc đủ chỉ là ta đột nhiên phát hiện ngươi gần đây da mặt càng ngày càng dày." Tiêu Lăng Hàn cảm giác Minh Vương Âm Hỏa đã an phận xuống, mặt không biểu tình nói Thượng Quan Huyền Ý.

"Huyền Ý, ngươi ở trong mắt chúng ta vĩnh viễn đều là nhóc con, ai bảo ngươi so với chúng ta đều nhỏ hơn chứ!" Ân Thiên Duệ nói hết sức vui mừng, rốt cuộc cũng có người so với hắn nhỏ hơn. Ở trong nhà hắn là nhỏ nhất, cho nên bị người trong nhà kêu thành nhóc con.

Thượng Quan Huyền Ý:...... Nhóc con là cái quỷ gì?

"Thiên Duệ, ngươi đừng vui mừng quá sớm, qua mấy năm nữa khẳng định ta lớn lên sẽ cao hơn ngươi, so với ngươi sẽ mạnh hơn, đến lúc đó ai to ai nhỏ còn không nhất định đâu?"

Ân Thiên Duệ khϊếp sợ nhìn Thượng Quan Huyền Ý, mặt xấu hổ đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!"

Thượng Quan Huyền Ý: Ta oan uổng! Ta muốn mặt mũi.

Thượng Quan Huyền Ý cho Tiêu Lăng Hàn một cái ánh mắt ai oán, rõ ràng tên nhóc chết tiệt này chính là người nói trước.



Tiêu Lăng Hàn: Không thể hiểu được! Cũng không phải là ta nói ngươi không biết xấu hổ!

Thượng Quan Huyền Ý: "Ta nơi nào không biết xấu hổ? Tuy rằng hiện tại ta so các ngươi lùn một chút, nhìn qua xác thật giống một nhóc con nhưng mà qua mấy năm nữa ta tin tưởng rằng ta nhất định sẽ cao lớn so với các ngươi, đến lúc đó ngươi mới là nhóc con!"

Thượng Quan Huyền Ý: Kiểu như người mà cùng ta đấu thì vẫn còn non và xanh lắm, nhưng mà cái Tiêu Lăng Hàn cáo già kia, ta còn không tin nói gì là ngươi.

Ân Thiên Duệ cảm thấy là mình hiểu sai, tức khắc xấu hổ đến mức bên tai đều đỏ, có chút chột dạ không dám nhìn Thượng Quan Huyền Ý, vẫn là tự mạnh mẽ trấn định nói: "Ta hiện tại liền cao hơn so với ngươi, về sau ta sẽ cố lớn lên, ta nhất định sẽ không để ngươi có cơ hội vượt qua ta!"

Thượng Quan Huyền Ý thảnh thơi nói: "Chúng ta đây rửa mắt mong chờ."

Nhớ tới Ân Thiên Duệ đời trước chính là so với mình lùn hơn phân nửa cái đầu cho nên hắn một chút cũng đều không lo lắng cho việc mình sẽ không cao lên.

Ân Thiên Duệ không cam lòng yếu thế nói: "Ai sợ ai!"

"Dị hỏa chọn chủ." Đúng lúc này Ân Thụy đã mở miệng.

Mấy người đồng thời nhìn về phía người bị vây quanh ở chính giữa nhất, đó là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, xem trang phục hắn mặc hẳn là người La gia trong năm gia tộc lớn thuộc thành Thiên Huệ.

Hiện tại tất cả mọi người vây quanh hắn, bắt hắn giao ra dị hỏa, bằng không liền phải đối với hắn ra tay, ích lợi ở trước mặt, liên minh của năm gia tộc lớn lúc trước hiện tại đã sụp đổ. Có người thừa người này chưa chuẩn bị, hướng đến hắn đánh ra một đường lưỡi dao gió, không từng nghĩ người nọ đột nhiên tự cháy, lăn lộn đầy trên mặt đất.

"A...... Cứu ta, mau cứu ta!"

"A... Ta từ bỏ, a... Ta không cần dị hỏa, ai cứu ta...... A"

Âm thanh kêu thảm thiết mỗi lần lại lớn hơn, hơn mười phút sau người nọ đã bị thiêu thành tro tàn.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhưng vẫn có người không sợ chết tiến lên muốn khế ước dị hỏa.

Ân Thiên Duệ bị dọa ngây người, đôi mắt mở to.

Tiêu Lăng Hàn thấy thế, cạn lời lắc đầu, tiểu thiếu gia đáng yêu ngốc nghếch quả nhiên là bị bảo vệ thật quá tốt, mới có chút này đã bị dọa rồi.

"Nếu muốn khế ước dị hỏa liền phải giác ngộ tốt khi bị đốt cháy."

"Tiểu hữu nói không tồi, từ xưa người có thể khế ước dị hỏa đều không phải hạng người tầm thường, có rất nhiều người là luyện đan sư, luyện khí sư nằm mơ đều nghĩ khế ước một đóa dị hỏa. Không những có thể tăng lên xác suất thành công của luyện đan, luyện khí, còn có thể tăng lên lực chiến đấu, đa số luyện đan sư phần lớn đều là gà yếu. Tuy là luyện khí sư nhưng thật ra có một thân pháp bảo phòng ngự." Ân Dung rất tán đồng nói.

"Mau xem, trong tay người kia lấy chính là cái gì?" Ân Thiên Duệ chỉ vào một cái tu sĩ Kim Đan kỳ trong đó hỏi.

Mọi người theo ngón phương hướng tay hắn chỉ nhìn lại, người nọ đúng là người Thi gia dòng chính của mười gia tộc lớn thuộc thành Vân Hoàng, nhìn đồ vật trong tay hắn rất nhiều người sắc mặt đều đổi.

Tiêu Lăng Hàn từ ngọc giản hiểu biết không ít tri thức luyện khí, vừa thấy đồ vật cầm trong tay người nọ thì một cái tên liền hiện lên ở trong đầu.

"Đó là bắt hỏa khí, là một món Thượng Phẩm Linh Khí, xem ra bọn họ đã sớm có chuẩn bị."

"Cơ hội đều để lại cho người có chuẩn bị, không chừng là bị người Thi gia thu rồi, những người khác cũng chỉ có thể nhìn mà thôi."

Thượng Quan Huyền Ý rất tán đồng nói: "Những người khác cho dù có đến rồi nhưng cũng không có mệnh được hưởng đầy đủ."



Ân Thiên Duệ khó hiểu hỏi: "Bọn họ mới có ba người mà lợi hại như vậy ư? Cái thanh niên kia lúc trước có được dị hỏa, chính là bị mọi người vây gϊếŧ."

"Ai bảo người ta có bối cảnh to, chỗ dựa lớn, trừ phi nơi này có thế lực cùng Thi gia so sánh được bằng không chỉ có thể chịu. Đây là cách sinh tồn của Tu chân giới!"

Từ khi Tiêu Lăng Hàn đến cái dị thế này hắn liền biết mình không có chỗ dựa, mới cả người xưa cũng có câu dựa núi núi đổ, vẫn là mình phải có thực lực mới là đạo lý.

"Thiếu niên, ngươi tu luyện cố lên nha! Bằng không một ngày nào đó không cẩn thận đã bị người ta bóp nát!" Thượng Quan Huyền Ý dùng ngữ khí giáo dục tiểu bối đối với Ân Thiên Duệ nói.

Ân Thiên Duệ không cam lòng yếu thế nói: "Mọi người tu vi không khác nhau lắm, ngươi đắc ý cái gì?"

Thượng Quan Huyền Ý một bộ hận sắt rèn không thành thép giáo dục nói: "Ta so với ngươi nhỏ hơn hai tuổi."

Ân Thiên Duệ chán nản, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, tức giận nói: "Ta trở về phải tu luyện thật tốt."

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý tu vi đều giấu đi rồi, Tiêu Lăng Hàn với bên ngoài biểu hiện chính là Luyện Khí tầng sáu, Thượng Quan Huyền Ý biểu hiện chính là Luyện Khí tầng năm. Cái tu vi này ở Hoàng Cực đại lục đã tính là thiên tài, lấy tuổi hai người vào Học viện Hoàng Cực nhất định sẽ bị phân đến ban "tinh anh".

Một bên Ân Dung thấy vậy, trong lòng rất vui mừng, tiểu thiếu gia nhà bọn họ lần đầu tiên ra cửa kết giao bạn bè tâm tính đều không tồi, còn có thể khích lệ tiểu thiếu gia tu luyện.

Ân Thiên Duệ hiện tại liền lập tức nghĩ muốn tìm một chỗ bắt đầu tu luyện.

"Chúng ta hiện tại đi sao? Tiếp tục ở lại nơi này cũng không dùng gì?"

Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt trắng Ân Thiên Duệ một cái, có chút phấn chấn nói: "Các ngươi nói rằng có thể có người gϊếŧ người cướp bảo vật hay không?"

"Người chết vì tiền chim chết vì mồi, bảo vật động nhân tâm, nhất định sẽ có người tới cướp!"

Ân Dung tán đồng gật gật đầu.

Tiêu Lăng Hàn nhìn nhìn nơi xa, mới mở miệng nói: "Đã tới."

Trong chốc lát, người nọ liền lộ ra thân hình, Ân Dung sắc mặt biến đổi lớn, nhanh chóng đối với mấy người bên người nói: "Đi, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này."

Thấy hắn nôn nóng như vậy, mọi người đều không hỏi vì cái gì, thức thời đi theo phía sau Ân Dung, Ân Thụy đi ở sau. Đi ra một khoảng cách thật dài, Ân Dung mới ngừng lại, còn vỗ vỗ ngực có chút nghĩ mà sợ.

Ân Thiên Duệ thiếu kiên nhẫn nhất, dừng lại liền hỏi Ân Dung: "Chú Dung, người nọ là ai mà làm chú sợ thành như vậy?"

"Người nọ là lão quái vật Độc Ưng, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, tàn nhẫn độc ác, nhìn người nào không thuận mắt liền gϊếŧ, đứng thứ ba từ trên xuống trong bảng xếp hạng thợ săn tiền thưởng. Ta mà không mang theo các ngươi chạy nhanh lên nếu là hắn tùy tay toàn quân chúng ta liền bị diệt." Ân Dung có chút lòng còn sợ hãi nói.

"Lợi hại như vậy!" Ân Thiên Duệ đôi mắt sáng long lanh nói, trong giọng nói lộ ra tràn đầy hướng tới.

Nghe giọng điệu này, cảm giác Ân Thiên Duệ như thế nào còn sùng bái lão quái vật Độc Ưng.

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý liếc nhau, không phải là bị kí©h thí©ɧ rồi phải không?

------------------------- End chương 16: ---------------------