Chương 11: Ân Tuyên Trọng Sinh

Editor: Linh Khánh

Thay đổi khuôn mặt xong, Tiêu Lăng Hàn liền thoải mái hào phóng đi mua đồ vật, trước tiên đi mua mấy bộ pháp y, rốt cuộc hiện tại hắn cũng được xem như là một phú ông nhỏ, có thể xa xỉ một chút.

Pháp y có thể căn cứ theo dáng người cao, thấp, béo, gầy tự động điều chỉnh nhưng dụng cụ thì không được.

Cái này làm cho Tiêu Lăng Hàn lần đầu tiên kiến thức được đã có quần áo thần kỳ như vậy, trực tiếp mua tám bộ, bốn bộ trắng màu trăng non , hai bộ màu đỏ, hai bộ màu tím.

Không biết vì cái gì, tuy rằng hiện tại Thượng Quan Huyền Ý mặc là quần áo màu tím nhưng mà Tiêu Lăng Hàn cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý hẳn là nên mặc màu đỏ, màu đỏ mặc ở trên người hắn mới là thích hợp nhất, cho nên hắn còn mua thêm hai bộ màu đỏ.

Tuỳ tùng do mình thu nạp, không thể chỉ vào không ra, nên cho hắn chút ngon ngọt thích hợp.

"Ông chủ, bộ pháp y màu đỏ treo ngày hôm quả ở nơi này đâu?"

Tiêu Lăng Hàn vốn dĩ không để ý, nhưng nghe âm thanh rất quen tai, theo bản năng liền đem pháp y mới mua rất thu vào không gian giới tử. Linh thạch đã thanh toán, hắn cũng không tính toán ở lại, trực tiếp liền hướng ngoài cửa đi đến, ánh mắt thấy người hỏi chuyện đúng là vị Tôn thiếu gia kiêu ngạo hôm qua gặp được ở quán trọ.

Lúc này bên người Tôn thiếu gia đi theo một vị thiếu niên diện mạo thanh tú, hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không có đi theo bên cạnh hắn.

Thiếu niên ăn mặc một thân pháp y màu đỏ, hình thức bình thường, cùng đồ mình vừa mới mua được không thể so sánh, dù sao rốt cuộc cái hắn vừa mới mua cũng có thể ngăn cản ba lần công kích của Kim Đan kỳ.

Thiếu niên nhìn qua nhu nhu nhược nhược, Tiêu Lăng Hàn bỗng giật mình một cái, một người con trai thế mà lại giống như con gái.

Hơn nữa thiếu niên kia trên người giống như là có cái gì ở hấp dẫn mình, Tiêu Lăng Hàn ghét nhất là kiểu con trai như vậy, quả thực chính là cái nương pháo*, vậy mà còn bị hấp dẫn, bởi vì ý tưởng bất thình lình nên làm hắn ghê tởm một phen!

Nương pháo*: chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái.

"Tôn thiếu gia ngượng ngùng quá, ngài đến đã chậm một bước, bộ pháp y kia vừa mới bán đi rồi." Ông chủ nói xin lỗi.

Tiêu Lăng Hàn đang đi gần tới cửa, sau khi nghe thấy chưởng quầy nói, tốc độ nhanh hơn lẫn vào trong đám người.

Thiếu niên họ Tôn đi tới cửa, nhưng lại không có nhìn thấy người vừa mới từ trong tiệm đi ra ngoài.

Kế tiếp Tiêu Lăng Hàn đi đến chỗ bày bán linh thảo, mua một ít linh thảo yêu cầu thường dùng trong đan dược, còn mua rất nhiều hạt giống linh thảo, linh quả.



Bên cạnh chỗ bày bán linh thảo chính là cửa hàng phù văn, hắn mua hai vạn lá bùa để vào chỗ trống.

Cuối cùng lại đi tài cửa hàng liệu, mua một ít phù bút có thể luyện chế cùng tài liệu hay dùng khác, lại ở một đống tài liệu hỗn độn chọn trúng được hai đồ vật hợp mắt.

Tiêu Lăng Hàn không biết là hắn vừa rời khỏi cửa hàng tài liệu không lâu, Tôn thiếu gia mang theo thiếu niên bên người hắn liền vào cửa hàng tài liệu.

"Như thế nào sẽ không có chứ? Sao có thể không có được?" Thiếu niên đứng ở trước một đống tài liệu, lẩm bẩm tự nói.

"Ân Tuyên, ngươi đang tìm cái gì?" Tôn thiếu gia thấy thiếu niên y phục màu đỏ không xem tài liệu sang quý trên quầy hàng, mà là đi tìm kiếm ở trong một đống tài liệu vô dụng cấp thấp, tò mò hỏi.

Thiếu niên mặc y phục đỏ tên gọi là Ân Tuyên, mẹ hắn tên Lâm Uyển Nhi, là nha hoàn hồi môn của Lâm Thấm Thấm. Cha hắn tên là Ân Hoành Minh, là dòng dõi thứ nhất của Ân gia, tam đại gia tộc của thành Huyễn Thiên, là gia chủ hiện tại của Ân gia.

Ân Hoành Minh cùng Lâm Thấm Thấm là thanh mai trúc mã, hai người trong lòng đều chỉ có lẫn nhau, bọn họ có một con trai và một song nhi, con trai lớn tên là Ân Thiên Thịnh, con trai nhỏ là song nhi tên Ân Thiên Duệ.

Mà lí do mẹ của Ân Tuyên có hắn là bởi vì nàng nhân lúc Lâm Thấm Thấm không ở nhà, nhanh chân hạ dược Ân Hoành Minh nên mới có thể thành công bò lên giường, lúc sau thì mang thai Ân Tuyên.

Sau khi có Ân Tuyên, nàng liền rời Ân gia, nàng sợ Ân Hoành Minh biết chuyện thì mạng sống cũng không còn.

Ân Hoành Minh là cái người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hắn hận nhất người đối với hắn sử dụng thủ đoạn ba xu.

Chờ sinh Ân Tuyên xong nàng mới trở về, vì làm Ân Tuyên có thể ở tại Ân gia nàng không dám thấy Ân Hoành Minh. Chỉ cần Lâm Thấm Thấm đồng ý chuyện Ân Tuyên thì Ân Tuyên có thể ở lại, sau khi thành công Lâm Uyển Nhi uống thuốc độc tự sát tại trận.

Ân Tuyên sau khi lớn lên, vẫn luôn cho rằng là Lâm Thấm Thấm hại chết Lâm Uyển Nhi, hắn mặt ngoài cùng hai con của Lâm Thấm Thấm anh em hòa thuận tôn kính lẫn nhau, nhưng lại ngầm âm thầm châm ngòi quan hệ giữa bọn họ.

Mà Ân Thiên Duệ cùng Ân Tuyên đều là song nhi, mặt ngoài hai người quan hệ so với anh em ruột còn thân hơn so với quan hệ hai người Ân Thiên Duệ cùng Ân Thiên Thịnh. Chủ yếu là do Ân Thiên Thịnh lớn hơn mười tuổi so với Ân Thiên Duệ, là một người cuồng tu luyện.

Ân Thiên Duệ có cái kỳ ngộ gì hầu như đều sẽ nói cho Ân Tuyên, Ân Thiên Duệ nhỏ hơn một tuổi so Ân Tuyên, tư chất so với hắn tốt hơn, cơ duyên so với hắn càng tốt hơn nữa, cha mẹ lại còn yêu thương hắn.

Bất tri bất giác* hắn liền oán hận Ân Thiên Duệ, rất nhiều lần hãm hại hắn, có một lần thiếu chút nữa Ân Thiên Duệ liền chết mất. Nếu không phải Ân Thiên Thịnh phát giác ra điều gì không đúng, tìm được dấu vết để lại nên mới kịp thời cứu được Ân Thiên Duệ.

Bất tri bất giác*: Thuận theo lẽ tự nhiên mà không dùng đến lý trí.

Chỉ tiếc là tuy rằng Ân Thiên Duệ còn sống, nhưng đan điền bị thương, tu vi không thể tiến thêm.



Sau đó Ân Thiên Thịnh đem Ân Tuyên giao cho Ân Hoành Minh xử trí.

Hại người cùng tộc, nếu tình tiết nghiêm trọng thì huỷ bỏ tu vi trục xuất khỏi gia tộc, đây là quy định của rất nhiều gia tộc lớn.

Sau khi Ân Tuyên bị phế bỏ tu vi trục xuất Ân gia, người theo đuổi Ân Thiên Duệ vì hắn mà bênh vực kẻ yếu phế đi linh căn của Ân Tuyên, sau khi tra tấn hắn một phen, mới đem hắn gϊếŧ chết.

Ân Tuyên cho rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới mở mắt ra về tới lúc mình 15 tuổi.

Sau khi hắn xác định mình đã trọng sinh trở về, liền bắt đầu mưu tính cơ duyên đời trước của Ân Thiên Duệ.

Cái cơ duyên thứ nhất chính là mua một cái hộp cơ quan ở chỗ bày bán tài liệu này, bên trong hộp là một cái ngọc giản, mặt trên ngọc giản là cách luyện đan tâm đắc của luyện đan sư cấp năm.

Ân Thiên Duệ đời trước chỉ bằng cái "tâm đắc luyện đan" này, đến được Học viện Hoàng Cực Đan Viện còn thêm viện trưởng ưu ái, thu hắn làm đệ tử thân truyền, từ đấy khi ở Học viện Hoàng Cực được rất nhiều người nịnh bợ.

Ân Tuyên tự mình sinh ra hoài nghi: Rõ ràng một đời này hắn đến sớm hơn ba ngày so với Ân Thiên Duệ thế mà vẫn không mua được cái hộp cơ quan kia, chẳng lẽ những cái cơ duyên đó chỉ là người có cơ duyên mới có thể được sao?

Không, đời trước Ân Thiên Duệ ở rừng Lục U cứu được Tôn Thiên Tường, khoảng cách với thành Thiên Huệ tận hơn 80 km, sau đó theo dọc đường đi đều có Tôn Thiên Tường đi theo làm tùy tùng, đối với hắn trung thành trước sau như một.

Một đời này ta nên trước tiên quen biết Tôn Thiên Tường, hơn nữa thiết kế làm cho hắn động tâm đối với mình, nói không chừng là do mình tới sớm ba ngày, mấy ngày nữa lại đến nhìn xem.

Quyết định tốt xong, Ân Tuyên liền đối với Tôn Thiên Tường nói: "Thiên Tường, tạm thời không có tìm được đồ vật ta muốn mua, nếu không chúng ta qua hai ngày nữa lại đến?"

"Được, ta đều nghe ngươi, nếu không ngươi cùng ta trở về thành chủ phủ* đi? Quán trọ tốt thế nào cũng so ra kém Thành chủ phủ."

Chủ phủ*: Nơi ở chính của quan lại quý tộc

"Ta còn phải ở lại quán trọ để chờ em trai của ta nữa, nếu cùng ngươi đi Thành chủ phủ thì cùng em ấy bỏ lỡ làm sao bây giờ? Em ấy tính tình còn không tốt, nếu là ta không có ở khu vực đã ước định chờ em ấy, nhất định sau khi trở về em ấy sẽ nói cho mẹ, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ đánh ta, còn sẽ cắt xén ta tài nguyên tu luyện, dù sao ta cũng không phải con ruột của mẹ." Ân Tuyên tủi thân nói, trong lúc lại vô ý ở trước mặt Tôn Thiên Tường bôi đen Ân Thiên Duệ cùng mẹ của hắn.

Cha của Tôn Thiên Tường là người tính tình hung dữ, tàn ác nhưng lại giả dối và tráo trở như hồ ly, tu vi cũng ở Nguyên Anh kỳ. Ân Tuyên tu vi hiện tại mới Luyện Khí tầng ba, sợ mình ở trước mặt Tôn Lâm An lòi ra, cho nên không dám cùng Tôn Thiên Tường đi Thành chủ phủ.

"Em trai của ngươi cũng quá tùy hứng, ngươi đối với em ngươi tốt như vậy. Huống chi các ngươi đều là con của cha ngươi, hắn sao có thể đối với ngươi như vậy, còn có cái mẹ kế kia của ngươi cũng không phải thứ tốt. Bằng không ngươi liền không trở về thành Huyễn Thiên, rồi cùng ta ở bên nhau. Chúng ta trực tiếp đi Học viện Hoàng Cực được không?" Tôn Thiên Tường tức giận nói, trong mắt tràn đầy đau lòng, hắn cảm thấy Ân Tuyên cũng quá đáng thương.

-------------- End chương 11: -----------------