Chương 33

“Cũng sắp trưa rồi, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử nếu không đi trước làm quen với xung quanh, sau đó sẽ đi dùng cơm?”

“Tốt, Bát đệ chúng ta đi thôi.” Bắc Ly Tê hoàn toàn không nhìn Yến Ngọc Hàn, tự mình đi trước, nói nha hắn căn bản không biết đường có được hay không, khóe miệng Yến Ngọc Hàn rút rút, liền đi theo.

“Yến Ngọc Hàn nơi này tuy bị hạn hán nhưng vì sao nơi này của ngươi, giống như hoàn toàn không có bị ảnh hưởng. ” Bắc Ly Tê không khỏi có chút ngạc nhiên rốt cuộc hắn đã làm gì lại có thể khiến nơi này xinh đẹp như thế, làm người không thể nghĩ rằng nơi đây đang bị hạn hán hoành hành.

“Cái này, Đại hoàng tử, đây là bí mật không dễ nói ra nha.” Nhìn Yến Ngọc Hàn dáng vẻ khổ sở, Bắc Ly Tê cũng không tiện hỏi tới, chỉ có thể đem phần hiếu kỳ chôn vào tâm.

“Lại nói, hết chưa a, nơi này tại sao lớn như vậy chứ.” Cũng không biết đi bao lâu, Bắc Ly Nguyệt đã bắt đầu oán trách xem ra ngày tháng sống trong cung là quá tốt a, ngay cả cái đường cỏn con này cũng đi không nổi nữa.

“Ngài nhịn một chút thôi, Bát hoàng tử sắp tới phòng khách rồi, đợi các ngươi thu thaập xong tự nhiên sẽ có người mang thức ăn cho hai người. ” Yến Ngọc Hàn bất đắc dĩ nhìn Bắc Ly Nguyệt.

“Đúng vậy, Bát đệ nhịn một chút thôi.” Bắc Ly Tê từ nhỏ đã luyện võ chút đoạn đường này đối với hắn mà nói căn bản cũng không coi là cái gì.

“Được rồi.”

“Nơi này chính là phòng khách, mời Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử thu thập một chút, nga, đúng rồi ra xuất cung các ngươi cũng nên dùng tên giả đi, Đại hoàng tử liền kêu Diệp Phong tê, Bát hoàng tử kêu Diệp Phong Nguyệt, thấy sao?”

“Ừm, tốt, Bát đệ sau này ta gọi ngươi đệ đệ là tốt rồi, ngươi kêu ta đại ca là được.”

“Ừm, được, vậy thì đa tạ ngươi, Yến Ngọc Hàn.”

“A a, không dám nhận, vậy thì mời Tê huynh cùng Nguyệt huynh thu thập nhanh một chút, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.” Yến Ngọc Hàn cũng không nói nhiều thông báo một tiếng liền rời đi.

“Ừm, cái giường này thật là thoải mái a, ừ ừ, nơi này bố trí rất tốt, ta thích.” Bắc Ly Nguyệt cẩn thận quan sát một phen cả gian phòng.

——————————————————————————-

Diệp Phong Tê cùng Diệp Phong Nguyệt sau khi thu thập xong( tác giả:trước cứ gọi vậy đi)dưới sự hướng dẫn của hai vị nha hoàn thâm tàng bất lộ, đi ăn trưa.

(Tác giả:viết rất ngây thơ hay chứ gì, mọi người cứ chờ xem, mặc dù Tiểu Tuyết sẽ không hé răng nửa lời đâu)

“Tê huynh, Nguyệt huynh tới nào, tới tới, mời ngồi.” Yến Ngọc Hàn cũng đã đổi một thân xiêm áo, đúng là yêu nghiệt mặc cái gì đều đẹp mà.

Trên bàn bày rất nhiều thức ăn, chỉ nhìn đã làm người ta chảy nước miếng mà.

“Ừm.”

“Tê huynh muốn làm gì tiếp theo đây?” Yến Ngọc Hàn dĩ nhiên là hỏi việc giúp giải quyết vấn đề thiên tai, tự biết bọn họ là đến giúp giải quyết thiên tai đấy.

“Như vậy Hàn huynh sẽ giúp ta một tay sao?”

“Đó là dĩ nhiên, nơi này hạn hán kéo dài nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách tốt.” Yến Ngọc Hàn một bộ tích cực phối hợp.

“Ừm, như vậy không biết Hàn huynh có thể giúp chúng ta tra thử xem số ngân lượng kia ở đâu hay không?” Bắc Ly Nguyệt bây giờ quan tâm nhất chính là vấn đề này.

“Thật ra thì không cần ta đi tra, trong đáy lòng các ngươi cũng có suy đoán rồi đi.” Yến Ngọc Hàn chứng thực câu hỏi trong lòng bọn họ.

“Vậy đúng là Tri huyện Chu Tâm mà, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, khoản tiền để giúp đỡ thiên tai cũng dám nuốt làm của riêng, xem ra không cho hắn nếm chút đau khổ còn

chưa biết, đương kim hoàng thượng là không dễ chọc.” Bắc Ly Nguyệt nghĩ tới Chu Tâm cả người trên dưới liền không thoải mái, đặc biệt là tay cùng chân.

“Ừ, nơi này đã ba tháng không có một giọt mưa nào, dân chúng cũng sắp không chịu nổi.”

“Bây giờ vấn đề quan trọng nhất đem khoản tiền giúp đỡ thiên tai kia tìm ra, sau đó lại nghĩ biện pháp.”

“A a, có Tê huynh cùng Nguyệt huynh hai vị khách quý, nói không chừng không lâu sau này trời sẽ mưa đấy.”(tác giả:vốn là thời điểm viết cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút mới phát hiện ta viết là vô lý cỡ nào, thật là xin lỗi.)

“A, Hàn huynh thật là nói đùa, điều này sao có thể chứ, nếu trước đó không phải do Hàn huynh phân phát một ít vật tư cho dân chúng, ta thấy những vật tư kia từ triều đình đã sớm không biết bị người nào nuốt xuống rồi, lòng tham thật là không nhỏ.” Bắc Ly Tê suy nghĩ bây giờ mình có cơm ăn có nước uống, mà dân chúng còn đang phải chịu đói chịu khổ, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

“Đó là dĩ nhiên, chẳng qua là số lượng nhiều hơn nữa Hàn mỗ phòng trữ cũng là có hạn, còn có một nhóm người lại không cách nào phát đến.” Thì ra Yến Ngọc Hàn đã sớm bắt đầu gửi vật tư, nhưng bởi vì còn phải nuôi người trong bang, nên vật tư cũng không đầy đủ được.

Bắc Ly Tê mắt thấy đây cũng không phải biện pháp, “Kia Hàn huynh trước phát cho một ít người già trẻ em đi, thanh niên hẳn còn chịu được một thời gian, chờ đến khi không chịu nổi mới phân phát một ít, mặc dù đối với những người đó có chút tàn nhẫn, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp.”

“Ừm, đại ca nói có lý, trước hết làm như vậy đi, Hàn huynh vậy thì phiền huynh rồi.” Ừm Ừm, thật không hổ là người kế nhiệm hoàng đế mà, ái quốc thương dân, xem ra sau này lại sẽ có một hảo hoàng đế rồi.

“Không phiền không phiền, đây là ta phải làm, thức ăn sắp nguội rồi, nhanh ăn thôi.”