Chương 16

“Phụ hoàng, ta muốn cùng ngài nói chuyện này.”

“Chuyện gì a, Nguyệt Nhi?” Bắc Ly Mạc ở một bên phê lấy tấu chương một bên đáp lại ta.

“Ta, ta muốn

ra cung chơi.” Có nên nói với hắn

hay không a, ta vậy mà nói ra rồi, ô ô, mười năm nay ta một mực ngốc trong hoàng cung này, nhàm chán muốn

chết rồi.

“Có thể, bất quá ta muốn đi cùng ngươi.” Bắc Ly Mạc dừng bút lại nói với ta nói.

“Ah, thật tốt quá, Phụ hoàng, I love you, chụt.” Nói xong bởi vì thật cao hứng liền trên mặt

Phụ hoàng mặt hôn một cái. Bắc Ly Mạc đột nhiên được hôn cho sửng sốt một chút, động tác liền

nhanh chóng hôn trả lại Bắc Ly Nguyệt, bất quá lần này thế nhưng là miệng nha.

“A….. Ân.. Phụ hoàng... Đúng.. Thực xin lỗi, ta.. Không...” Lời còn chưa nói hết liền

đắm chìm tại trong cái hôn này.

Sau khi kết thúc nụ hôn.

“Ám, phái thêm vài ám vệ

cao thủ.” Bắc Ly Mạc nói với Ám.

“Vâng.” Chủ tử quả nhiên vẫn là rất xem trọng tiểu chủ tử a, tiểu chủ tử thật sự là hạnh phúc a.

( tác giả: a, ngươi muốn hạnh phúc? Như vậy ta tìm cho ngươi

một người? Dạ: Tốt, bất quá ta là công. Tác giả: Hừ, nghĩ khá lắm. Dạ: Ngươi dám để cho ta đem làm thụ, ta sẽ không bỏ qua ngươi...)

(Thụ cũng có cái sướиɠ chớ bộ._.)

“A.” Thật là cao hứng a, Phụ hoàng đã đáp ứng, có thể xuất cung chơi.

“Nguyệt, có chuyện gì mà cao hứng như vậy a?” Tử Nguyệt thấy

ta cao hứng như vậy cảm thấy rất nghi hoặc.

“Đúng vậy a, Nguyệt.” Nghi Thủy cũng cảm thấy rất nghi hoặc. Thần Khê cùng Thần Dạ đương nhiên là ở một bên lẳng lặng nghe.

“Phụ hoàng đáp ứng ta, chúng ta có thể xuất cung chơi.” Nói đến

chuyện này ta vô cùng cao hứng.

“Thật vậy chăng? Nguyệt, chúng ta có thể cùng đi?” Tử Nguyệt cũng phi thường cao hứng bởi vì nàng cũng thật lâu không có xuất cung rồi.

“Đương nhiên, ta sẽ không nhẫn tâm như vậy mà lưu lại các ngươi trong Hoàng

cung nhàm chán này.” Yên tâm đi, bổn điện hạ ta thế nhưng mà vô cùng hào phóng đấy.

( Tác giả: hào phóng?)

“Nguyệt Nhi, chuẩn bị xong chưa?” Bắc Ly Mạc hết

bề bộn chính sự liền

vội vàng chạy đến cùng con trai bảo bối của hắn xuất cung đi chơi.

“Tốt rồi, Phụ hoàng, thế nhưng mà Phụ hoàng người không ở

trong cung, trong nội cung phát sinh chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Phụ hoàng theo ta xuất cung như vây không tốt lắm đâu.

“Yên tâm có người thay thế ta.” Bắc Ly Mạc nói nói.

Lúc này, trong Ngự thư phòng.

Ô ô, chủ tử ngươi không thể như vậy, một mình người đi chơi vui cười mà lưu lại ta giả làm Hoàng đế, ô ô, chủ tử ta hận ngươi. Ai, thật sự là đáng thương cho

Ám a, thật là

bi thúc.

“A, xuất cung rồi, xuất cung rồi.” Ta sung sướиɠ kêu lên.

“Nguyệt Nhi, vì cái gì đều

đem theo bọn họ?” Bắc Ly Mạc có chút mất hứng, thật vất vả có thể hai người cùng một chỗ hảo hảo chơi một chút lại theo tới nhiều người như vậy.

“Phụ hoàng, bọn hắn rất đáng thương, trong cung cũng rất nhàm chán a.” Ta dùng ánh mắt

cầu xin nhìn Phụ hoàng, Phụ hoàng đương nhiên là chịu không được a…

“Được rồi.” Đành phải đáp ứng con trai bảo bối của hắn rồi. Ha ha, Phụ hoàng ngươi cuối cùng cũng không thể

không đáp ứng sao, tiểu tử.

“Bán mứt quả đây, bán mứt quả đây.” Một chàng trai trẻ tuổi

rao.

“Phụ hoàng, ta muốn ăn.” Rất lâu rồi

không ăn mứt quả.

( tác giả: chú ý hình tượng, nước miếng chảy ra rồi kìa.)

“Tốt, bất quá ở bên ngoài không thể gọi Phụ hoàng nha.”

“Phụ thân, mua cho ta nha.” Gọi như vậy chắc được rồi.

“Ân, tốt.” Bắc Ly Mạc xuống xe đi mua. Tử Nguyệt cùng Nghi Thủy bọn hắn âm thầm bội phục: chủ tử thực trâu! Bắc ly nguyệt: Đó là đương nhiên, chủ tử của các ngươi cũng không phải người bình thường.

“Nguyệt Nhi, mua xong rồi ăn đi.” Bắc Ly Mạc cầm một xâu hồ lô

đường đến trước mặt

đến Bắc Ly Nguyệt.

“Cảm ơn phụ thân, người thử

ăn một miếng a.” Bắc Ly Mạc cũng không cự tuyệt cắn một cái, một cỗ hương vị

ngọt ngào ê ẩm trong miệng tản ra.

“Ân, cũng không tệ lắm.” Bắc Ly Mạc tựa hồ còn rất ưa thích cái này hương vị đấy. Âm thầm ám vệ: Chủ tử ngươi từ lúc nào thì thích ăn mứt quả a…, kỳ tích a..

“Chúng ta trước đi khách sạn a, Nguyệt Nhi đói bụng không?” Bắc Ly Mạc sủng nịch mà hỏi thăm.

“Ân, phụ thân nếu nói như vậy, bụng của ta thật đúng là có chút đói.”

“Chúng ta đi ăn cơm đi.”