Chương 14

“Nguyệt, nên rời giường.” Tử Nguyệt đong đưa ngời

trên giường.

“Ai nha, Tử Nguyệt ngươi

lại để cho ta ngủ một hồi a, ta khốn chết rồi.” Tối hôm qua bất tri bất giác ở trong ngực

Phụ hoàng ngủ đi, lại vài ngày ngủ không ngon giấc, thật sự là nhiễu người Thanh Mộng

(mộng xanh).

“Không được a Nguyệt, ngươi biết rõ hôm nay là ngày mấy không?” Tử Nguyệt thấy

ta không nhớ tới liền có chút

sốt ruột.

“Ngày mấy so với giấc ngủ của bổn hoàng tử quan trọng hơn sao

?” Thiệt là, là ngày mấy a.

“Là sinh nhật của

Hoàng thượng, như vậy còn so ra kém sao?” Tử Nguyệt vẻ mặt vui vẻ mà nói với ta.

“Cái gì? Ngươi như thế nào không có nói cho ta biết, cái này đương nhiên là so ra quan trọng hơn…, vạn nhất Phụ hoàng trừng phạt ta, ta liền

xong đời.” Xong rồi xong rồi.

“Thực xin lỗi a…, Nguyệt, bởi vì … bởi vì mẫu phi của ngài qua đời

mà cả ngày thương tâm như vậy, ta đều quên nhắc nhở ngươi rồi.” Tử Nguyệt nói cũng đúng, ai, chuyện

mẫu phi qua đời

cứ cho nó

qua đi, ta cũng không muốn lại nhắc tới chuyện thương tâm này.

“Tử Nguyệt, giúp ta rửa mặt a.” Ta xuống giường nói với Tử Nguyệt.

“Vâng.”

Vừa rửa mặt xong đã có người không mời mà tới, “Nguyệt Nhi, có chuẩn bị tốt cho phụ hoàng lễ vật gì không?” Bắc Ly Mạc mang theo điểm chờ mong nhìn ta.

“Đ-a-n-g.. Đương nhiên là có á…, ta... Ta sẽ cho người một thứ

kinh hỉ.” Đã xong, nay trời mới biết ta như thế nào đi chuẩn bị a.

“A, vậy sao?” Bắc Ly Mạc trông thấy ta bộ dạng ấp úng

không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, thật là người đáng sợ a.

“Ân, người chỉ cần

đợi đến lúc đó thì tốt rồi.” A, lại nói mạnh miệng rồi.

“Tốt, Phụ hoàng liền

đợi thứ

kinh hỉ của ngươi.” Nói xong quay người đã đi ra tẩm cung.

“Nguyệt, ngươi nói dối a.” Tử Nguyệt có chút sợ nhìn ta.

“Không có việc gì, ngay vừa rồi ta nghĩ tới nên đưa cho Phụ hoàng lễ vật gì rồi.” Hừ hừ, chờ coi a, ta nhất định cho ngươi cái thiên đại kinh hỉ.

Trong Ngự thiện phòng.

“Khục khục, các ngươi tiếp tục làm việc, không cần phải xen vào việc của

ta.” Những người thấy ta vào Ngự thiện phòng đều có chút giật mình.

“Bát hoàng tử điện hạ, ngài muốn ăn cái gì nói với nô tài một tiếng là được rồi, cần

gì chính mình tự mình đến đây?” Đầu bếp đối với vị này tiểu chủ tử thế nhưng mà vô cùng sợ, bởi vì nếu Bắc Ly Nguyệt xảy ra chuyện gì hắn cũng không thoát khỏi liên lụy.

“Không có chuyện gì nữa, chính các ngươi làm chuyện của mình a, bằng không…” Ta lộ ra một loại cười gian lại để cho người trong Ngự thiện phòng không dám nhìn ta nữa, từng người đều

làm chuyện của mình, nếu sợ

bị trừng phạt, còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời đây này.

Ân, cổ đại nguyên liệu thật

là thiếu thốn, xem ra muốn làm bánh ngọt vẫn là có chút khó khăn, bất quá không sao, bị mẹ huấn luyện ra được một thân công phu trù nghệ không hề

uổng công, ha ha ha, Phụ hoàng ngươi liền

đợi ta a.

Nguyệt, ngươi là sao đây a? Như thế nào lại cười đến khủng bố như thế? Tử Nguyệt nghĩ thầm.

Qua một thời gian ngắn…

“Ha ha, đại công cáo thành.” Nhìn bánh ngọt trước mắt không khỏi có chút cảm giác thành tựu.

“Nguyệt, ngươi đây là làm cái gì a?” Tử Nguyệt có chút nghi hoặc.

“Cho ngươi nếm thử a.” May mắn vừa rồi còn thừa rất nhiều.

“Oa, Nguyệt, cái này ăn thật

ngon a, cái này là gì?” Tử Nguyệt lại nhịn không được ăn nhiều thêm vài miếng.

“Cái này gọi là bánh ngọt, ta phát minh đấy, ha ha.” Thật sự là thực xin lỗi người làm ra bánh ngọt a.

“Nguyệt, ngươi thật là lợi hại a, là muốn cho Hoàng Thượng ăn sao?”

“Đó là đương nhiên.” Hừ, Phụ hoàng ta còn có một cái lễ vật khác, cái kia chính là một ca khúc.

( Tác giả: cắt, tặng cho hắn

một ca khúc, ngươi tính toán cái gì? Bắc Ly Nguyệt: Ngươi không biết cái gì là lễ nhẹ tình ý trọng sao? Nói sau của ta ca còn không phải mỗi người cũng có thể nghe đây này. Tác giả: đứa nhỏ này ta quản giáo không nghiêm ah.)

Ừ, hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sắp tới

yến hội buổi tối

rồi, còn có hai canh giờ đây này. Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì buổi sáng mới bắt đầu …, lại còn cách yến hội còn có hai canh giờ sao?

( Tác giả: đứa nhỏ này nhất định là đi chơi. Bắc Ly Nguyệt: Đáng ghét, không cần

nói ra nha, người ta chỉ là đi chơi một lát, sau đó đã quên muốn làm bánh ngọt, cuối cùng mới nhớ…mà bắt đầu. Tác giả: Nôn mửa. Bắc Ly Nguyệt: Tác giả không có sao chứ, đừng có chết, tình yêu của ta cùng Mạc Mạc đều

nhờ vào ngươi. Tác giả: Thổ huyết, Tam công thăng, ngã xuống đất. Bắc Ly Nguyệt: xe cứu thương a, nhanh có ai không. Tác giả: Đứa nhỏ này quả thực không là nam nhân. Bắc Ly Nguyệt: Ngươi vừa mới có nói cái gì? Tác giả: chưa, không có.)

Cầu bình luận còn có phiếu vé phiếu vé a…