Chương 20: Không được câu dẫn ta.

Có lẽ tôi là người nhỏ con nhất trong đám thị nữ này nhưng cũng không có ai quan tâm vì toàn thân tôi đen đủi và trên người còn phát ra mùi hắc nên cũng không có ai đến nói chuyện. Tôi ngủ phía trong còn phía ngoài tôi là một thị nữ cao tầm mét tám, làn da ngăm đen, trên khuôn mặt hàm răng gồ ghề khấp khỉu, nàng ta nhìn tôi từ đầu đến chân đánh giá.

“Người nhỏ nhưng ngực rất lớn”.

Tôi nắm lấy tắm chăn mỏng che cơ thể ngượng ngùng đáp.

“Ngực lớn thì được gì, muội đen đủi xấu xí thế này”.

Nữ nhân kia nghe tôi nói xong thì cười rộ lên giới thiệu, nàng tên là Mịch Dì, sau đó nhờ vài tài ăn nói của tôi thì chúng tôi đã trở nên quen biết, Mịch Dì ngắm nghía tôi một lúc sau liền nói

“Nếu không có vết bớt trên mặt thì nhìn muội cũng không đến nỗi xấu”.

Vết bớt kia là vì sợ không đủ độ xấu nên tôi vẽ thêm kèm theo là tô đậm hai hàng lông mày, nghe xong lời nàng tôi mỉm cười nhìn Mịch Dì nói một câu dối lòng.

“Muội thấy tỷ rất đẹp, làn da so với mấy nữ nhân khác còn trắng hơn nhiều, hơn nữa cơ thể rất mềm mại, đâu giống muội đen đủi xấu xí”.

Mịch Dì nghe tôi khen xong ánh mắt vui vẻ hẳn lên, dù sao là nữ nhân thì ai cũng muốn được khen đẹp, nàng ta thấy tôi úp mặt tưởng đang nức nở thì vỗ vai động viên.

“Muội tuy đen nhưng thân hình rất đẹp, không cần phải lo lắng”.

Nghe Mịch Dì nói xong tôi liền nhoẻn miệng cười lấy lòng, vội kéo Mịch Dì lại gần để che chắn những nữ nhân khác liếc mắt qua đây, dù sao bên cạnh có một nữ nhân hộ pháp tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, các thị nữ lục đυ.c kết thúc công việc trở về phòng, ánh nến le lói từ từ vụt tắt để nhường chổ cho bóng đêm dần dần bao trùm, địa phận hạ nhân đã bị bao phủ bởi đêm đên, còn khu vực chủ nhân đèn l*иg thắp sáng rực, tiếng thở khe khẽ của Mịch Dì vang lên, tôi nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, không biết giờ này Triệt Hi trở lại không thấy tôi thì sẽ như thế nào, tự nhiên cảm thấy có một chút áy náy dâng lên nhưng một lúc sau tôi liền chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau vì công việc bận bịu nên tôi đem việc việc gặp gỡ Triệt Hi quẳng ra khỏi đầu, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau nên quên được thì quên. Công việc của tôi ở phòng bếp, chủ yếu là nấu đồ ăn khô để mang đi, làm thịt hun khói và nấu bánh bao, tất cả nấu xong đều được xếp ngay ngắn sau một giỏ lớn, mỗi thị nữ sẽ đeo chiếc giỏ này sau lưng để lên Đế Đô.

Hôm nay đến đây đã được năm ngày nhưng vì lo sợ nên tôi chưa tắm rửa gì hết, còn ba ngày nữa là xuất phát, nếu tôi không tắm e rằng đến lúc đó sẽ bốc mùi hôi khắp phòng.

Nửa đêm ánh trăng mờ mở ảo ảo lung linh xuất hiện trên bầu trời, những tán lá rung rinh khi có một làn gió nhe thổi qua, cảnh đêm yên tĩnh lạ thường, lúc này tất cả thị nữ đã đi ngủ, có người còn ngáy lớn vang vọng khắp căn phòng, tôi nhẹ nhàng len lén mở cửa hướng phía Tây đi đến, ở đây có ba phòng tắm, phía trước có một chiếc giếng lớn để múc nước, tôi nhanh nhẹn múc bốn xô nước, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh xong, sau khi chắc chắn không có ai thì mới lột đồ ra tắm.

Lúc này Huyền Kỳ đang ngồi trên thư án, bên cạnh là hai mỹ nữ hầu hạ, nhưng bây giờ trong đầu hắn không thể tập trung đọc sách, trong đầu liên tục xuất hiện hình bóng của mỹ nhân ngày hôm đó, làn da trắng muốt, cơ thể non mềm yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, từng hình ảnh xuất hiện trong tâm trí, mỗi lúc một nơi, mỗi khắc một giờ, không có nữ nhân nào xinh đẹp và thơm bằng nàng, nhưng giờ dù hắn có lật tung cả trấn huyện này đều tìm không ra, giống nàng đã bốc hơi biến mất, một lúc sau một thị vệ đi vào bẩm báo.

“Vương tôn, vẫn chưa tìm ra”.

Hắn nghe xong chán nản đứng dậy phân phó

“Đến những trấn huyện khác tìm, phái thêm thị vệ”.

Sau đó ngoảnh người lại nhìn hai nữ nhân ngồi phía sau, thật sự sau khi được va chạm với nàng thì hắn không còn hứng thú với nữ nhân khác, quả thực so với nàng ấy thì hai nữ nhân này còn thô ráp hơn nhiều, bèn hạ lệnh cho hai mỹ nhân kia rời đi, sau đó hắn quay lại thư án ngồi thì bỗng nhiên một mùi hương thoang thảng bay đến, đúng là mùi hương này làm hắn ngày đêm nhớ mong, vì vậy vội vàng tung người bay ra khỏi cửa sổ hướng theo mùi hương đó kiếm tìm.

Dội xong xô nước cuối cùng lên người, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bèn nhanh chóng lau khô cơ thể rồi bôi Li Thạch lên, sau khi bôi đến phần cuối cùng, tôi liền mặc lấy quần áo vội vàng mở cửa đi ra ngoài, khi mở cửa ra tôi bỗng nhiên đâm sầm vào một nam nhân cao lớn ngã nhào xuống đất, hình như nam nhân này chắc cũng vừa tới, tôi chỉ thấy đôi giày màu trắng phía trước mặt.

Vương tôn Huyền Kỳ lần theo hương thơm nhưng đến đây thì hắn không ngửi thấy nữa mà thay vào đó là mùi hắc nồng phát ra từ thân thể thị nữ nhỏ bé đen đủi ngã nhào dưới kía, hắn trầm giọng hỏi.

“Ngươi là ai, đêm hôm còn chạy đến đây làm gì”.

Tôi vội vàng ngước lên thì nhận ra đây là tên vương tôn Huyền Kỳ, trong lòng dâng lên nỗi bất an nhưng tự động viên bản thân phải thật bĩnh tĩnh, vì thế hạ giọng ồm ồm nói.

“Thưa vương tôn, nô tì là thị nữ phòng bếp...hôm nay trong người có không khỏe nên đến đây uống chút nước”.

Tôi thấy thường ngày mấy thị nữ khác đều trực tiếp múc nước từ giếng lên uống nên giải thích với hắn như vậy chắc không có vấn đề gì.

Huyền Kỳ nhìn thẳng vào thị nữ đang quỳ dưới đất từ đầu xuống chân, nương theo ánh trăng thì thấy thân ảnh đen đủi xấu xí, nhưng hình dáng nhỏ bé khác hẳn với các thị nữ còn lại thì tự nhiên cảm thấy không phản cảm liền ngẫu hứng nói

“Người đi theo ta”.

Tôi nghe xong liền chột dạ không biết hắn có nhìn ra được không, nhưng cũng không dám từ chối liền sợ hãi đi theo, hắn dẫn tôi tới một viện nhỏ, bên ngoài đèn l*иg giăng đầy cửa, bên trong không khí ấm áp chan hòa, hắn thong dong đi đến văn án ngồi xuống, tôi đứng ngoài cửa lấp ló sợ sệt không giám đi vào, thấy tôi khép nép như vậy liền gọi lớn.

“Qua đây, mài mực”.

Hóa ra là kêu tôi đến mài mực trong lòng tự cổ vũ bản thân sẽ không có chuyện gì, nếu hắn phát hiện thì tệ nhất là mình bị ném lên giường thôi mà, không có sao đâu, liền nhẹ nhàng đi thẳng đến văn án, nghiêm túc mài mực, mùi hương trên cơ thể hắn nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi tôi, là mùi hương đậm chất nam tính. Một lúc sau hắn thấy tôi ngồi dịch sát lại liền buông bút khó chịu nói.

“Ngươi đang câu dẫn bản tôn sao, ngồi cách xa một chút”.

-------------------------------------