Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dị Thế Điền Viên

Chương 86

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Huyện lão gia xử Lưu lão tứ một năm tù giam, còn phải đến quặng mỏ lao động, bởi cái tính không làm mà muốn có ăn của gã, lần này phải cho gã lao động quần quật một năm ròng, cho đáng đời, ai bảo gã dám đánh chủ ý lên nhà chúng ta, làm ca ca lo sợ hết mấy ngày. Ca, xem như ta đã báo thù được cho ngươi, sau này bất kể là ai dám khi dễ ngươi, ta đều không tha cho hắn. Có ta ở đây, ta xem ai dám bắt nạt ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ca!” Lâm Bảo thống khoái nói.

“Đúng rồi, ca, Huyện lão gia còn thưởng cho chúng ta một xâu tiền, ta và bọn Xuyên Tử chia ra, ngươi xem, đây là phần của ta, đều là tiền đồng mới tinh!” Lâm Bảo móc từ trong ngực áo ra một bao đỏ, đưa cho Lâm Ngọc, tiền thưởng này nó vẫn luôn giữ trong người, tuy rằng không nhiều, nhưng nó là một loại khẳng định, một loại đại biểu cho vinh dự.

Lâm Ngọc mở bao giấy đỏ ra, bên trong có hơn mười đồng tiền, đều mới tinh, từng đồng từng đồng được xếp chỉnh tề. Lâm Ngọc sờ tiền đồng, nhìn đệ đệ trước mặt đang cười vui vẻ, nhịn không được vươn tay sờ đầu nó, chưa đυ.ng tới đầu đã bị Lâm Bảo né tránh.

Lâm Ngọc: “…”

“Ca, sau này không được sờ đầu ta, ta không còn là tiểu hài tử, sờ đầu nhiều sẽ không cao lên được…”

“Tiểu tử thúi, ta là ca ca ngươi, sờ một cái thì có làm sao?” Lâm Ngọc nghe Lâm Bảo kể lại quá trình bắt trộm, lo lắng trong lòng buông xuôi, lúc này nổi lên tâm tư đùa giỡn, ngoan cố vươn cả hai tay muốn sờ lên đầu Lâm Bảo.

Lâm Bảo đâu để bị sờ, đứng lên muốn chạy, nhưng đáng tiếc nó quên mất ca ca nó có người trợ giúp. Bả vai Lâm Bảo bị Chu Trạch đè xuống, không thể chạy thoát. Hai tay Lâm Ngọc vò đầu tóc Lâm Bảo đến rối tinh rối mù, giống như khi còn bé hai người thường đùa giỡn như thế.

Lâm Bảo: “…”

Sao có thể như vậy, hai người các ngươi cư nhiên hợp lực bắt nạt đệ đệ!!!

Lâm Ngọc vò tóc Lâm Bảo được xong, ôm lấy nó, định giống như hồi còn bé ôm nó vào ngực dỗ dành. Thế nhưng lúc này y mới chợt nhận ra, đệ đệ đã lớn rồi, đã muốn cao hơn cả y, thân thể khỏe mạnh rắn chắc, hai cánh tay y ôm không trọn.

Lâm Ngọc dùng sức ôm Lâm Bảo một cái, tán dương: “Tiểu Bảo nhà ta là giỏi nhất!”

Lâm Bảo đã lâu không bị Lâm Ngọc ôm, hành động này làm nó nhớ đến lúc nhỏ, mỗi khi nó sợ hãi, bị khi dễ đến khóc nhè, ca ca cũng sẽ ôm nó vào ngực, dỗ dành như lúc này.

Lâm Bảo cũng dùng sức ôm ngược lại Lâm Ngọc, khẽ gọi: “Ca”.

Chu Trạch đứng bên cạnh nhìn một màn huynh đệ tình thâm, đỏ mắt ghen tỵ, hắn hy vọng người Lâm Ngọc ôm chính là hắn.

Đợi Lâm Bảo kể xong quá trình bắt trộm, cộng với một màn huynh đệ giao lưu tình cảm xong, cũng đã muộn.

Nhìn trên mặt Lâm Ngọc hiện rõ vẻ mệt mỏi, Chu Trạch đau lòng, hắn khoát tay lên vai Lâm Ngọc, ôm y vào ngực, nói: “A Ngọc, không còn sớm nữa, ngươi cũng mệt rồi, đi ngủ thôi, có gì ngày mai nói tiếp”.

“Ca, các ngươi đi ngủ đi, đi cả ngày đường cũng mệt mỏi, ngày mai nói chuyện tiếp, ta cũng đi ngủ”. Lâm Bảo nhìn ra ca ca mệt mỏi, vừa rồi hưng phấn nó nói quá nhiều, hiện tại cổ họng có chút khô, nó bưng ấm trà lên, uống mấy ngụm lớn.

Lâm Ngọc ngáp một cái, dụi mắt, gật đầu: “Ta còn chưa rửa chân đây, rửa chân xong ta đi ngủ liền”.

Chu Trạch ôm vai Lâm Nhọc, cùng y về phòng, về đến phòng, Chu Trạch nhấn Lâm Ngọc ngồi xuống giường, cúi đầu hôn lên trán y: “”Chờ, ta đi lấy nước cho ngươi”.

Lúc này Lâm Ngọc đã rất buồn ngủ, hai tay chống ra sau, nghẹo cổ, xém chút nữa ngủ gật. Một đường trở về, vì lo cho Lâm Bảo, y không chợp mắt, còn say xe nôn ra mấy lần. Về đến nhà thấy Lâm Bảo bình an vô sự, rốt cuộc y cũng yên tâm, thân thể không ngăn được cơn mệt mỏi ập đến.

Chu Trạch bưng nước vào phòng, thấy dáng vẻ buồn ngủ của Lâm Ngọc, có chút đau lòng. Hắn tự mình thoát giày cho Lâm Ngọc, để chân y vào trong chậu nước, ngồi xổm rửa chân cho y, tiện thể xoa bóp một hồi.

Bàn chân được thả vào trong nước ấm áp, Lâm Ngọc tỉnh táo lại. Tận đến khi Chu Trạch cầm bàn chân của y xoa bóp, lực độ vừa phải, Lâm Ngọc muốn nhấc chân lên, lại bị Chu Trạch nhấn lại: “Chu đại ca, để ta tự rửa, ngươi không cần giúp ta”.

“Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi, chốc nữa là xong rồi”. Động tác Chu Trạch nhẹ nhàng, giúp Lâm Ngọc bóp chân.

Sau khi rửa chân cho Lâm Ngọc xong, chu Trạch dùng lại chậu nước rửa chân mình, xong cuối bưng chậu nước hắt ra vườn rau. Lúc này Lâm Bảo đã về phòng ngủ, còn đem bao giấy đỏ đựng tiền đồng cất kỹ, nghĩ muốn ngày mai mang đến cho Nguyên Đông xem.

Lâm Ngọc đã nằm lên giường, nhưng chưa cởϊ qυầи áo ngoài. Chu Trạch đi đến giúp y cởi ra, nhét ngược vào trong chăn. Cũng tự cơi quần áo chính mình, thổi tắt đèn, trèo lên cường, ôm Lâm Ngọc vào ngực, hai người ôm nhau, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Chu Trạch từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Lâm Ngọc đang nằm trong ngực, biết hôm qua đi cả ngày đường, y lại lo lắng không yên, cho nên mệt nhọc, Chu Trạch cũng không làm y thức giấc, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đứng dậy, đắp chăn lại cho Lâm Ngọc, tự mình mặc quần áo chỉnh tề.

Lúc này Lâm Bảo cũng rời giường, mặc quần áo tử tế đi đến nhà chính, đối mặt với Chu Trạch, muốn chào hỏi, lại bị Chu Trạch đưa ngón trỏ lên miệng “xuỵt” một tiếng ngăn lại. Chu Trạch nhỏ giọng nói: “Đừng kêu, ca ngươi còn đang ngủ, hôm qua y mệt nhọc, để ca ngươi ngủ thêm một lát”.

Lâm Bảo gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Ta biết rồi, ta sẽ nhẹ nhàng, lúc này trời hãy còn sớm, ta chạy bộ vài vòng rồi sẽ về nấu cơm”.

“Đi thôi, điểm tâm ta làm, ngươi không cần phải để ý.”

Chu Trạch và Lâm Bảo vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa đi ra gian ngoài, ra đến sân, Lâm Bảo mở cửa viện, dẫn theo Hoàng Mao đi chạy bộ. Chu Trạch ở trong sân đánh hai bộ quyền, sau đó đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hắn làm bữa sáng đơn giản là nấu cháo, nướng bánh trứng hành, lấy dưa muối trong nhà thái thành sợi, trộn đều với dầu để ăn với cháo.

Lâm Ngọc không ngủ lâu, mở mắt tỉnh lại không nhìn thấy Chu Trạch bên cạnh, ngẩng đầu nhìn sắc trời, biết đã muộn, vội vàng mặc quần áo, đi xuống bếp, phát hiện bữa sáng đã được Chu Trạch chuẩn bị xong xuôi.

“Chu đại ca, sao không gọi ta dậy?” Lâm Ngọc đi đến phụ giúp Chu Trạch dọn thức ăn lên bàn.

“Đánh thức ngươi làm cái gì, ngươi ngủ thêm một lát không phải càng tốt sao?” Chu Trạch đến gần hôn lên hai má Lâm Ngọc, hai người đã dưỡng thành thói quen thân mật với đối phương.

Chạy bộ xong, Lâm Bảo trở về, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nó cố ý hắng giọng, nhắc nhở hai người nó đã về, trong lòng lại nhịn không được ước ao, cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, nó muốn mau chóng trưởng thành, thú Nguyên Đông vào cửa.

“Tiểu Bảo, đã về rồi, nhanh rửa tay chân mặt mũi đi rồi ăn cơm”. Lâm Ngọc bị nhìn thấy nên ngượng ngùng.

Ba người ăn xong bữa sáng đơn giản, bắt đầu một ngày mới bận rộn. Hàng hóa nhập từ phủ thành về hãy còn để trên xe, cần chuyển xuống sắp xếp vào trong cửa tiệm, một số thì chuyển vào trong kho. Ngoại trừ chuyển hàng, còn cần phải tiếp đón người trong thôn đến mua đồ.

Tin tức nhà họ nhập hàng mới về đã lan ra khắp thôn, ăn xong bữa sáng không bao lâu, đã có người đến hỏi có thứ gì mới hay không, còn có người muốn mua đồ đã đặt trước cũng đến lấy…

Người đến rất nhiều, có cả người ngoài thôn, Lâm Ngọc phụ trách đón khách, bán đồ, Chu Trạch phụ trách chuyển hàng xuống, Lâm Bảo phụ trách bày hàng lên kệ, ba người phối hợp ăn ý.

Người một nhà bận từ sáng sớm đến muộn, cơm trưa cũng là thay phiên nhau đi ăn, mất một ngày trời mới sắp xếp xong hàng hóa.

Sinh ý cửa hàng ngày hôm nay rất tốt, lần này hai người nhập không ít hàng cửa tiệm chưa có, mọi người thấy đồ mới, đều muốn mua, bán được không ít, cái chính là nhà họ bán với giá rẻ, lợi ích thực tế, đương nhiên sẽ có nhiều người mua.

Hầu bao Cẩm Lý mà Lâm Ngọc đề nghị bán được y treo ở vị trí bắt mắt nhất, rất nhiều người lúc đến mua đồ nhìn thấy, sẽ hỏi đến, Lâm Ngọc kể lại điển cố của Cẩm Lý cho mọi người nghe. Con người ai chả có khát vọng ái tình được mỹ mãn, cho nên có không ít tiểu cô nương, tiểu ca nhi bỏ tiền ra mua, hầu bao Cẩm Lý bán thành đôi, vì thế mỗi lần bán ra là bán được cả đôi.

Kết thúc một ngày làm việc, hầu bao Cẩm lý đắt khách nhất, hầu bao nhập không nhiều, chỉ có hơn mười cặp mà thôi, đều đã bán hết.

Hầu bao Cẩm Lý bán tốt như vậy, Lâm Bảo cũng nhìn thấy, nó rất thích, đặc biệt là lúc nhìn Chu Trạch và Lâm Ngọc đeo trên người, nó nhìn thấy mà thèm, cũng muốn có một cặp như thế, một cái để mình đeo, một cái để tặng Nguyên Đông.

“Ca, ngươi để lại cho ta một cặp hầu bao Cẩm Lý đi, ta muốn tặng Đông Nhi”. Mắt thấy hầu bao còn càng lúc càng ít, Lâm Bảo không nhịn được mở miệng.

Lâm Ngọc cười nói: “Yên tâm đi, ta có mua cho các ngươi một cặp, giống hầu bao ta đang đeo, khác màu sắc thôi. Để chung với hộp trang điểm, hôm nay bận quá nên quên mất, lát nữa ngươi tự lấy đi”.

Lâm Bảo vui vẻ: “Thật hả? Ở chỗ nào, là hộp trang điểm mới trong phòng ngươi sao, ta đi xem!”

Lâm Bảo chạy vào phòng Lâm Ngọc, liếc mắt đến chỗ tủ đựng, thấy có một hộp trang điểm màu đỏ. Mở ra xem, mắt nó sáng lên, gương thật đẹp! Kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy bên trong có một cặp hầu bảo Cẩm Lý tinh xảo, tốt hơn nhiều so với loại bán trong cửa tiệm, Lâm Bảo cầm trong tay, cảm thấy hầu bao này thật tốt.

Hầu bao tốt như thế này mà đưa cho Nguyên Đông, nó nhất định sẽ rất thích, đặc biệt cố sự Cẩm Lý mà ca ca đã kể, nó có thể kể lại cho Nguyên Đông nghe, đây chính là hầu bao được Cẩm Lý đại tiên chúc phúc đó!
« Chương TrướcChương Tiếp »