- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dị Thế Điền Viên
- Chương 12: Đấu lang
Dị Thế Điền Viên
Chương 12: Đấu lang
Edit: Cẩu Tử
“Ò ó o” tiếng gà trống gáy báo hiệu trời đã sáng, phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sớm. Nghe tiếng gà trống gáy lên, lũ gà mãi cũng cục cục cục kêu không ngừng, ngôi nhà nhỏ yên tĩnh tức thì ồn ào hẳn lên. Người trong nhà nghe tiếng gà gáy lục đυ.c rời giường.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Bảo còn say giấc bỗng liền tỉnh lại, xoa mắt ngồi dậy, hưng phấn kêu lên: Gà đẻ trứng rồi!” Vội vàng nhảy xuống giường, quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng đã chạy ra ngoài. Lúc sau quay lại, trong tay đã cầm theo cái trứng gà, vọt tới trước mặt Chu Trạch khua loạn, vui vẻ nói: “Chu đại ca, ngươi xem nè, gà nhà chúng ta đẻ trứng rồi nha, đẻ tận hai cái, ha ha ha.”
Khoe với Chu Trạch xong, lại chạy sang phòng khác, tiếp tục khoe với Lâm Ngọc.
Thấy cảnh này, Chu Trạch đang mặc quần áo lắc đầu cười, tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, chỉ có hai cái trứng gà đã vui vẻ thành như vậy.
Đến lúc dùng điểm tâm, hai cái trứng gà vừa được đẻ ra kia được xào cùng với rau hẹ, biến thành món trứng xào rau hẹ thơm ngon.
Ăn xong điểm tâm, Chu Trạch chuẩn bị đồ vật kỹ càng mới đi đến nhà Lưu Trường Vượng. Lúc này hắn đi qua không tính là sớm cũng chưa tính là muộn, cũng đã có hai người trẻ tuổi trong thôn đã đến. Một người trong số đó hôm qua Chu Trạch đã gặp. Chính là con trai của trưởng thôn, Lưu Cường, Chu Trạch cũng không quen bọn họ, hướng về phía hai người gật đầu, xem như chào hỏi.
Hai người hiếu kỳ đánh giá Chu Trạch, cũng gật đầu lại, vì chưa quen, nên cũng không ai nói gì.
Sau đó, lại tới thêm bảy, tám người, đều là nam tử trẻ tuổi cường tráng. Mỗi người đều mang theo vũ khí, có người cầm cung tên, có người cầm dao chặt củi, có người cầm búa rìu, còn có hai người không tìm được vũ khí gì thuận tay, cầm luôn hai cái cuốc lại đây.
Tất cả có hết thảy mười ba người, Lưu Trường Vượng cùng một thợ săn khác trong thôn tên là Vương Thiết Đầu dẫn đầu.
Vương Thiết Đầu nhìn những người này một chút, ngoài Chu Trạch ra, hắn đều đã quen biết, hắn quan sát Chu Trạch, gật đầu: “Ngươi chính là người mà Lưu lão đệ nhắc đến, Chu Trạch tiểu tử?”
Chu Trạch gật đầu: “Ta chính là Chu Trạch.”
Vương Thiết Đầu dùng đến mấy phần lực vỗ lên vai hắn hai cái, thấy Chu Trạch không đổi sắc, gật đầu khen: “Không tệ, ha ha.”
Lưu Trường Vượng đi tới nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, người này ngươi gọi Thiết Đầu thúc.” Giới thiệu hai người làm quen với nhau.
“Thiết Đầu thúc.” Chu Trạch vâng lời gọi một tiếng.
“Ai!” Vương Thiết Đầu đáp lại, hai người coi như quen biết.
Đợi mọi người đến đông đủ, tất cả không trì hoãn nữa, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi trước, mang theo một đám vãn bối tiến vào núi Lạc Hà. Đi vòng quanh tìm kiếm tung tích hai con lang, nhưng ngoại trừ gặp phải vài con gà rừng, thỏ rừng đang kiếm ăn, đến cái bóng của lang cũng không nhìn thấy.
Coi như như vậy, mọi người cũng không dám xem thường, chậm rãi tiến vào bên trong núi lớn. Bọn họ phát hiện, càng đi vào bên trong, càng thấy lạ, đến cả thỏ, gà cũng không thấy một con gì. Đi mãi đến khi đến một nơi sườn núi thấp, bên trong bụi cỏ bắt gặp một con dê bị gặm cắn hơn phân nửa, máu me đầm đìa nhầy nhụa. Người đầu tiên nhìn thấy sợ hết hồn, hô lên: “Trường Vượng thúc thúc, các các ngươi nhìn xem!”
Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi tới, sờ thử người con dê, thân thể con dê chưa cứng, vẫn còn ấm, là vừa mới chết chưa lâu. Nhìn lại vết thương kia, chính là vết tích khi bị lang cắn, máu vẫn đang còn chảy.
Lưu Trường Vượng nhướng mày, cùng Vương Thiết Đầu nhìn nhau, nói: “Tất cả mọi người đề cao cảnh giác, chú ý chút, con dê này mới vừa bị cắn chết không lâu, máu còn chưa khô. Nhóm lang kia nhất định là vừa mới rời đi, có lẽ còn chưa đi xa, nói không chừng còn đang theo dõi chúng ta.”
“Ở đâu, ở đâu?” Lưu Trường Vượng vừa nói ra lời kia, có hai người nhát gan nắm chặt vũ khí trong tay, sợ hãi nhìn trái nhìn phải, chí sợ có lang đột nhiên xông ra cắn người.
“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ lang cắn chết? Muốn sợ cũng là chúng nó sợ chúng ta!”
“Đúng, đúng, ” có người lên tiếng phụ họa.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi.
Chu Trạch tiến lên nhìn vết tích xung quanh con dê, vết chân rất nhiều, hẳn không phải chỉ có một, hai con lang như mọi người đã nói. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy dường như thật sự có thứ gì đó đang ở nơi mắt không thấy theo dõi bọn họ.
Ở chỗ nào? Chu Trạch vươn tay cầm cung trên lưng xuống, rút ra một mũi tên khoát lên thân cung, kéo căng dây cung, dùng chính mình làm trung tâm, chuyển động cung tên, tìm kiếm mục tiêu.
Những người khác thấy hắn như vậy, dồn dập cầm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc này bọn họ mới nhận ra, trong núi lúc này yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Tại kia! Ánh mắt Chu Trạch sáng lên, “ba” buông dây cung, một mũi tên “vυ"t” một tiếng lao ra, bắn vào trong bụi cây rậm rạp.
“Gào gừ” một tiếng giống như tiếng chó rêи ɾỉ, một bóng đen lảo đảo từ trong bụi cây rập rạp ngã ra ngoài, chính là một con lang.
Con lang nằm trên đất lăn lộn, sau đó cấp tốc đứng lên, nửa thân trước hạ thấp, mắt lộ hàn quang, nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng nanh thật dài, hướng về phía bọn họ phát ra tiếng “grừ grừ” uy hϊếp, đối mặt với mọi người.
“Mau dùng cung tên bắn chết nó!” Có một người trẻ tuổi hô lên, sau đó vài người vội vã bắn tên ra, chỉ là kỹ thuật của bọn họ quá kém, con lang lại đứng cách xa, mũi tên được bắn ra thi nhau rơi xuống đất xung quanh con lang, nhưng lại không bắn trúng người nó.
“Gào” dường như con lang bị đám trúc tiễn này chọc giận, hung ác nhe răng, hướng về phía bọn họ gầm gừ, nhưng cũng không có xông đến.
“Cẩn thận đằng sau!” Ngay lúc này, Chu Trạch quay phắt người, đem cung tên chĩa vào đằng sau lưng mỏi người. “Vυ"t vυ"t” hai mũi tên bay ra ngoài, một mũi tên trong đó bắn trúng một con lang.
Mọi người vừa quay đầu lại, sắc mặt nhất thời thay đổi, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Phía sau bọn họ, có đến ba, bốn con lang từ bụi cỏ phía sau đi ra, từng bước từng bước đến gần bọn họ, chỉ còn cách mấy chục thước. Mà lúc này, có người lại phát hiện hai bên trái phải bọn họ cũng có lang lét lút tới gần.
Trời ạ! Dĩ nhiên là gặp phải bầy lang rồi! Còn bị lang bao vây.
“Tất cả không nên hoảng hốt, tựa lưng vào nhau, nhìn chuẩn bắn tên!” Lưu Trường Vượng hô lên, cùng Vương Thiết Đầu tựa lưng vào nhau, giương cung lên bắn, hai người bắn chính xác hơn đám hậu bối kia nhiều, đã bắn trúng người con lang.
Ngay lúc mọi người đang xuống quít bắn tên, con lang có vẻ như là lang đầu đàn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, hạ thấp thân thể, thả người nhảy lên, vọt vào trong đám người.
Nó là một con lang đen, hình thể to lớn cường tráng, to hơn những con khác gấp hai, ba lần. Khác với những con lang mắt màu xanh lục khác, con lang này có mắt màu đỏ sâu thẳm, nhìn đặc biệt khiến người khϊếp sợ.
“Không tốt, là Dị Lang mọi người phải cẩn thận!” Lưu Trường Vượng ho to, tiếng của hắn còn chưa dứt. Trong nhóm người đã có người bị hắc lang vừa xông tới quật ngã.
Dị Lang! Nghe đến danh tự này, ánh mắt mỏi người lộ vẻ khủng hoảng. Thậm chí còn có người hô lên “Cứu mạng”.
Động tác của hắc lang cực kỳ nhanh, người bình thường căn bản không thể né tránh. Con hắc lang này không giống những con lang bình thương khác dùng miệng cắn. Tứ chi của nó linh hoạt, hai chân trước lộ ra móng vuốt sắc bén, cứng như sắt thép, một vuốt vồ vào trên người, lập tức tạo ra vào vết thương sâu loang lổ đẫm máu.
Chu Trạch không biết Dị Lang là lang gì, nhưng hắn biết con lang trước mắt này rất khó đối phó. Lúc này hắc lang đã gần ở rất gần, cung tên không còn dùng được. Chu Trạch không nghĩ ngợi thêm, vứt cung tên xuống đất, rút dao găm bên hông ra, đối đầu với hắc lang. Lắc mình tránh đi một vuốt công kích trong nháy mắt của hắc lang, Chu Trạch lập tức dựng thẳng thân mình, cầm dao găm từ trên cao chém xuống, chém vào chân trước của hắc lang, tạo ra nột vết thương.
Động tác này của Chu Trạch đã chọc giận hắc lang, nó mở to miệng, lộ ra răng nanh thật dài, hung ác phát ra tiếng gầm trầm thấp. Chân sau dùng sức, lần thứ hai tung người nhảy tới Chu Trạch, nó nhảy từ trên cao phóng xuống, bung ra hai bàn chân đầy vuốt sắc bén với Chu Trạch.
Chu Trạch mắt sắc, thân nhanh, cả người lập tức nghiêng về bên phải, tránh được hai bàn vuốt công kích, hắc lang nhào vào khoảng không trước mặt, thân hình xoay chuyển, cái đuôi thô to quăng tới, Chu Trạch né tránh không kịp, bị cái đuôi của nó quật vào trên lưng, cả người Chu Trạch lung lay hai phát, mới đứng vững lại được.
Sau lưng truyền đến từng trận đau đớn, Chu Trạch híp mắt, ánh mắt nhìn hắc lang lộ ra sát khí, thầm nói thật là một con lang lợi hại. Ý chí chiến đấu trong người Chu Trạch bừng lên.
Thừa dịp Chu Trạch đang đánh nhau với hắc lang, Lưu Trường Vượng nhanh chóng đỡ mấy người bị hắc lang đánh gục lên, vừa lôi vừa đỡ, lui ra xa hơn mười thước. Hắn cùng với những người không bị thương vây thành vòng tròn, đem người bị thương bảo vệ ở bên trong, đồng thời đối phó với những con lang còn lại.
Những con lang còn lại đa số đều bị trúng tên, nhưng chúng cũng không lùi bước, tiếp tục nhe răng, công kích về phía đoàn người. Cũng may bọn họ có nhiều người, mỗi người một tay tính ra cũng đủ để ứng phó.
Vào lúc này cung tên đã không còn tác dụng, búa rìu và dao bổ củi hữu dụng hơn, thậm chí cái cuốc được mang theo cũng có lợi thế.
Chu Trạch cùng hắc lang ngươi tới ta đi mười mấy hiệp, song phương đều đổ máu. Trước ngực, cánh tay Chu Trạch bị cắt ra vài đường thương tích. Hắc lang cũng bị thương hai cái chân trước cùng một chân sau, phía dưới cái bụng nơi mềm mại nhất cũng bị đâm thủng một lỗ, máu tươi chảy ra loang lổ.
Một người một lang, đều thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, tìm kiếm sơ hở của đối phương, tìm cơ hội ra dồn chí mạng.
“Vυ"t vυ"t vυ"t”” ngay lúc này vang lên vài đạo tiếng xé gió, vô số mũi tên lao về phía hắc lang. Hắc lang tai thính mắt tinh, nghe được tiếng gió, nó tung người né tránh, đồng thời cũng để lộ sơ hở.
Chính là lúc này, thân hình Chu Trạch chuyển động, cả người giống như một con báo nhanh nhẹn lao tới, giơ cao dao găm trong tay, đâm mạnh vào vị trí mắt của hắc lang, một tay khác của hắn cũng đưa qua, dộng mạnh vào chuôi dao găm, đem dao găm cắm càng sâu vào tên não của hắc lang, máu tươi phun ra đầy mặt hắn.
Đau đớn cực đại, hắc lang giống như nổi điên, lớn tiếng thét gào, dùng sức lắc đầu, nó dùng hai chân trước cào loạn lên vết thương trên đầu. Giãy dụa nột hồi, cuối cùng tắt thở ngã xuống bỏ mình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dị Thế Điền Viên
- Chương 12: Đấu lang