- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dị Thế Điền Viên
- Chương 103
Dị Thế Điền Viên
Chương 103
Sau đó không lâu, Lưu Trường Vượng biết được việc Lâm Ngọc mang thai. Lưu Trường Vượng mừng thay cho hai người. Lại sợ nhà bọn họ không có người lớn, nhiều việc không biết phải làm sao, cho nên bàn bạc với lão bà. Vương thị hiểu ý, chọn buổi trưa ngày mát, đi đến Lâm gia tìm Lâm Ngọc. Hai người vào phòng riêng, tán gẫu truyền thụ kinh nghiệm.
Vương thị dạy cho Lâm Ngọc rất nhiều mẹo thực dung, thí dụ như lúc khó chịu buồn nôn thì ăn thứ gì để giảm bớt. Đến lúc đứa nhỏ biết động, đá bụng, thì nên nằm như thế nào cho thoải mái…
Còn nói y nên sớm chuẩn bị chăn đệm, quần áo cho đứa bé, đặc biệt phải chuẩn bị nhiều tã cho lúc sinh. Đồ vật của đứa bé cần chuẩn bị từ sớm, nếu không đến lúc đó thì luống cuống, không chuẩn bị kịp.
Còn một việc trọng yếu nữa, đó chính là ca nhi sinh con không có sữa. Nên mua trước một con dê mẹ đang cho con bú, lúc đó có thể cho đứa bé uống sữa dê…
Nói xong việc cuối cùng, Vương thị còn nói ra hết bệnh trạng lúc sắp sinh. Vương thị đã sinh mấy đứa con, xem như là người có kinh nghiệm, bà cũng biết được tiểu ca nhi sinh con như thế nào.
Vương thị nói trước với Lâm Ngọc, để y sớm chuẩn bị tâm lý, tránh cho đến lúc đó lại hoang mang lo sợ.
Vương thị và Lâm Ngọc ở trong phòng nói hồi lâu, nói đến khô cả cổ, uống một hơi mấy chén trà. Mắt thấy trời không còn sớm, Vương thi chuẩn bị về, trước khi đi, bà đột nhiên nhớ đến chuyện gì, ghé vào tai Lâm Ngọc nói nhỏ, chủ yếu là việc liên quan đến chuyện phòng the.
Vốn dĩ việc này không đến lượt Vương thị lên tiếng, nhưng cha mẹ Lâm Ngọc đã qua đời, bên trên cũng không còn trưởng bối khác. Vương thị là hàng xóm nhìn hai huynh đệ Lâm Ngọc lớn lên, quan hệ hai nhà rất tốt. Thường ngày vợ chồng Lưu Trường Vượng cũng rất quan tâm hai huynh đệ Lâm Ngọc, thân càng thêm thân, cho nên Vương thị cũng được xem là trưởng bối của Lâm Ngọc.
Nói xong, Vương thị không nhịn được tiếp tục dặn dò: “A Ngọc, đừng trách thím dông dài. Ta nói nhiều như vậy cũng là suy nghĩ cho ngươi. Tiểu ca nhi vốn đã không dễ mang thai, vạn lần không nên tham hoan ( hoan ái), ảnh hưởng đến hài tử, ta nói vậy, ngươi hiểu không?”
Tuy Vương thị không nói toạc ra, nhưng Lâm Ngọc là người từng trải, tự nhiên hiểu ý bà. Y đỏ mặt, nhu thuận gật đầu: “Thím, ta đều nhớ rõ lời người, ta sẽ chú ý. Thím và Lưu thúc đối tốt với chúng ta, ta biết, cám ơn các ngươi”.
“Đứa nhỏ ngốc, nói cám ơn với không cám ơn cái gì, chỉ cần các ngươi sống tốt, chúng ta cũng vui mừng. Thôi, không nói nữa, ta phải về rồi. Bây giờ ngươi đang mang thai, tự mình cũng phải chú ý a…” Vương thị truyền thụ hết kinh nghiệm Ngọc xong, liền ra về.
Thời gian trôi nhanh, lúa mạch trong ruộng đã chín, được Chu Trạch và Lâm Bảo cắt mang về nhà. Trong ruộng còn có bắp ngô, đậu phộng, đậu nành, chớp mắt đã đến vụ thu. Hiên tại Lâm Ngọc đã mang thai năm tháng, bụng cũng lớn hơn.
Đến lúc này, phản ứng khi mang thai của Lâm Ngọc đã tốt hơn, không còn buôn nôn nữa, thời tiết dần mát mẻ, khẩu vị của y cũng tốt lên.
Thấy Lâm Ngọc có khẩu vị, mỗi ngày Chu Trạch đều thay đổi đa dạng các món ăn. Nghe nói ăn canh tốt cho người mang thai, Chu Trạch thường xuyên nấu canh cho Lâm Ngọc, canh sườn, canh cá, súp rau, canh đậu phụ, canh gà… Đủ loại canh mỹ vị thi nhau ra trận.
Chu Trạch để tâm đến việc ăn uống của Lâm Ngọc như vậy, chủ yếu là do mấy tháng trước Lâm Ngọc nghén quá lợi hại, ăn ít đi, chỉ thấy bụng y to ra, trên mặt lại không có tý thịt nào. Chu Trạch nhìn mà đau lòng, bây giờ Lâm Ngọc có khẩu vị, ăn được nhiều thứ, Chu Trạch đương nhiên muốn làm cho y ăn, hảo hảo bồi bổ thân thể.
Vì muốn bồi bổ cho Lâm Ngọc, Chu Trạch phải nghĩ biết bao nhiêu cách. Thậm chí còn nhân dịp vụ mùa nông nhàn, chạy vào núi mấy lần, đào vài gốc Bổ Huyết Thảo lâu năm, đương nhiên hắn không đem bán, mà cất giữ trong hộp ngọc, cứ cách mấy ngày, hắn lại ngắt xuống một lá, bỏ nấu chung với canh cho Lâm Ngọc ăn.
Tất nhiên là Chu Trạch không cho Lâm Ngọc ăn Bổ Huyết Thảo một cách mù quáng. Thời điểm đến phủ thành nhập hàng. Hắn đặc biệt tìm đến một y quán nổi danh hỏi thăm sự tình, bấy giờ hắn mới dựa theo cách đại phu hướng dẫn, cứ cách mấy ngày lại cho Lâm Ngọc ăn một lá.
Tác dụng của Bổ Huyết Thảo rất tốt, đặc biệt là khi nấu chung với canh, dược hiệu của nó ôn hòa đi nhiều. Sắc mặt Lâm Ngọc dần hồng hào, còn mập ra, trên người bắt đầu có da có thịt.
Ngoại trừ Bổ Huyết Thảo, thời điểm vào núi Chu Trạch còn tìm thịt dị thú về, tỉ dụ như gà biến dị, thỏ biến dị. Thịt dị thú dùng để bồi bổ thì tốt vô cùng, chỉ là số lượng quá ít, Chu Trạch vào núi mấy lần, cũng chỉ bắt được hai, ba con mà thôi.
Mãi đến tận lúc này, nhìn bụng Lâm Ngọc càng lúc càng to ra. Lâm Bảo cảm nhận được rõ ràng đang có một sinh mệnh dần trưởng thành trong bụng ca ca nó, mỗi ngày nó đều chứng kiến quá trình lớn lên kia, cái cảm giác này quá mức kỳ diệu.
“Ca, hôm nay bảo bảo có động không?”
Lâm Bảo nhìn xuống phần bụng nhô lên của Lâm Ngọc, trong mắt tràn ngập yêu thích. Mấy ngày trước, Lâm Ngọc đặt tay nó lên bụng y, nó cảm giác được rõ ràng bảo bảo trong bụng y đang động.
Lúc ấy bảo bảo đυ.ng trúng chỗ bàn tay nó đang đặt lên, cả người Lâm Bảo kích động đến run rẩy. Đó lần lần đầu tiên nó cảm nhận được sự tồn tại của bảo bảo. Vị cữu cữu là nó lập tức yêu thích bảo bảo, cho dù bảo bảo chưa ra đời, Lâm Bảo cũng đã yêu thích đến không biết làm sao.
Từ tháng trước, Lâm Ngọc đã nhận biết được bảo bảo trong bụng động đậy, tuy là cử động rất nhỏ thôi, nhưng lần đầu cảm nhận được như thế, Lâm Ngọc kích động đến hỏng người, lôi kéo Chu Trạch đến sờ thử. Chu Trạch sờ không thấy, trực tiếp áp mặt vào bụng y, lẳng lặng lắng nghe. Đến lúc hai người đồng thời cảm nhận được bảo bảo động lần thứ hai, cả hai không nhịn được cười rộ lên.
“Động! Vừa nãy bảo bảo động. Bây giờ càng lúc nó động càng thường xuyên hơn, còn rất có sức”. Lâm Ngọc có thể cảm nhận được bảo bảo trong bụng lớn theo từng ngày. Có những lúc y và Chu Trạch nói chuyện cùng bảo bảo, nó tựa hồ có thể nghe được, còn vui vẻ động hai lần, phản ứng như thế làm hai người làm cha kinh hỉ không thôi.
Lâm Bảo hỏi: “Bây giờ nó không còn động sao? Ta có thể sờ không?”
“Bây giờ nó hết động rồi, chắc là đang ngủ”. Lâm Ngọc cười nói, ôn nhu vuốt ve bụng, vẻ mặt nhu hòa.
Lâm Bảo tiếc nuối nói: “Vậy sao, vậy để nó ngủ đi, ta không quấy rầy nó”.
Thu hoạch xong vụ mùa liền hết bận rộn. Lương thực đã thu hết về nhà, lá cây khô héo thời tiết dần lạnh, mùa đông nơi đây đến nhanh, thường là đêm nào đó đổ xuống một trận tuyết lớn, khí trời đột nhiên trở lạnh, lúc ấy chính là lúc mùa đông đến.
Chu Trạch nghĩ trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, vào núi lần nữa. Bổ Huyết Thảo lần trước đào đã ăn gần hết, hắn muốn đào mấy gốc về dự trữ sẵn, vừa để cho Lâm Ngọc ăn, vừa để phòng bất cứ tình huống nào. Tiểu ca nhi không chỉ mang thai không dễ, lúc sinh cũng là một cửa ải khó khăn. Chu Trạch không muốn nhìn thấy Lâm Ngọc gặp phải tình huống bất trắc nào, cho nên hắn muốn làm tốt chuẩn bị.
Hôm đó, Chu Trạch dàn xếp mọi chuyện trong nhà xong, một mình tiến vào núi lớn. Lúc này trên đất đều là lá khô, muốn tìm Bổ Huyết Thảo cũng không dễ dàng.
Chu Trạch nhớ đêm chuột trắng nhỏ, nghĩ ra biện pháp. Hắn muốn để nó giúp hắn tìm Bổ Huyết Thảo, chuột trắng nhỏ tương đối có kinh nghiệm về phương diện này.
Nhưng Chu Trạch không biết tìm chuột trắng nhỏ bằng cách nào. Bởi vì mỗi lần nó xuất hiện đều là do nó chủ động, hắn chưa thử tìm nó bao giờ.
Lần này Chu Trạch lại muốn tìm nó trước, vì thế hắn đến nơi lần đầu nhìn thấy nó. Đến nơi, hắn đốt một đống lửa, nướng con thỏ rừng vừa bắt được lúc nãy, rắc chút muốn lên trên, mùi hương nhanh chóng bốc lên, bay đi xa.
Chu Trạch lẳng lặng đợi hồi lâu, ruốt cuộc cũng nghe được một chuỗi âm thanh lẹt xẹt từ xa đến gần. Khóe môi Chu Trạch giương lên, quả nhiên chưa đầy một khắc, chuột nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn đoán không sai, nhà của chuột nhỏ cách đây không xa, xem ra vận may của hắn không tệ, dụ được chuột nhỏ ra.
Chuột nhỏ đã quen Chu Trạch, trực tiếp chạy đến trèo lên đùi hắn, kêu chít chít, dường như muốn nói gì.
Đương nhiên là Chu Trạch nghe không hiểu, hắn nói: “Bé con, hôm nay ta đặc biệt muốn tìm ngươi là có việc muốn nhờ, cần đến sự giúp của ngươi. Ta muốn vào núi tìm mấy gốc Bổ Huyết Thảo lâu năm, còn có dị thú. Nếu như ngươi biết đường, thì mang ta đi, con thỏ nướng này chính là lễ vật ta đưa ngươi. Ngươi ăn trước đi”.
Chuột nhỏ như nghe hiểu lời Chu Trạch nói, gật đầu với hắn, sau đó quay đầu về phía thỏ nướng, mài răng, ý tứ rất rõ ràng, nó muốn ăn.
Chu Trạch cười cười, đưa thỏ nướng đến trước mặt nó. Chuột nhỏ cao hứng ôm thỏ nướng đánh chén một bữa no nê. Tuy rằng vóc dáng nó nhỏ, nhưng có thể ăn hết một con thỏ, tốc độ ăn còn rất nhanh. Không bao lâu đã ăn xong, chỉ chừa lại một đống xương đầu. Trước đây chuột nhỏ sẽ ăn hết cả xương cốt, nhưng hôm nay thịt thỏ nhiều, nó cũng chỉ cần ăn thịt là no.
Ăn xong thịt thỏ nướng, chuột trắng nhỏ đi trước dẫn đường, dẫn theo Chu Trạch nhanh chóng đi vào trong ngọn núi lớn. Cũng may Chu Trạch có lực chân kinh người, nếu là người bình thường căn bản là theo không kịp.
Dưới sự trợ giúp của chuột nhỏ, Chu Trạch đào được bảy, tám gốc Bổ Huyết Thảo và một gốc nhân sâm núi. Ngoài ra hắn còn bắt được một con lợn rừng biến dị. Vì trảo con lợn rừng này, hắn tốn không ít lực, còn bị thương nhẹ, mới gϊếŧ chết được nó. Chân Chu Trạch bị con lợn rừng biến dị này gặm ra một lỗ hổng, cũng may hắn có Bổ Huyết Thảo, kịp thời cầm máu.
Chu Trạch dùng đao bổ đầu lợn rừng ra, phát hiện một viên tinh hạch bên trong, chẳng trách con lợn rừng này mạnh gấp mấy lần bình thường, thì ra trong đầu nó có tinh hạch.
Chu Trạch không cần tinh hạch của con lợn rừng này, hắn đưa nó cho chuột nhỏ, xem như tạ lễ.
Chuột nhỏ không khách khí, nó nhét tinh hạch vào miệng, nhai rồn rột rồi nuốt xuống bụng. Chu Trạch nhìn thấy mắt nó lóe hồng quang, chuột nhỏ ăn xong tinh hạch thì rất vui vẻ, chạy quanh chân Chu Trạch mấy vòng, kêu không ngừng. Chu Trạch đoán rằng đại khái là vật nhỏ này đang nói cám ơn với hắn.
Nếu nói đến cảm tạ, Chu Trạch cũng rất cảm kích chuột nhỏ. Nhờ có nó, hắn mới có thể trong thời gian ngắn đào được nhiều Bổ Huyết Thảo như vậy, nếu chỉ dựa vào mình hắn, thì phải mất thời gian nhiều ngày mới có thể tìm được.
Lợn rừng này là dị thú, lớn hơn bình thường rất nhiều, nó phải nặng đến sáu, bảy trăm cân, dài gần ba thước. Riêng Chu Trạch, hắn càng thích thịt trên người con lợn rừng này, thịt dị thú là thứ tốt, không chỉ có tác dụng bổ dưỡng, còn có thể năng cao thể chất. Con lợn rừng này đã kết tinh hạch, thịt nó càng có hiệu quả hơn, một con lợn rừng to như thế này, cẩn thận xử lý, có thể đủ cho nhà bọn họ ăn tết. Thịt nó nhiều, có thể thường xuyên bồi bổ cho Lâm Ngọc, việc này làm sao làm hắn không cao hứng cho được.
Lợn rừng nặng sáu, bảy trăm cân, với ngươi bình thường mà nói, khiêng lên không dễ, hai người khiêng còn lao lực, thử hỏi có mấy ai có thể một mình khiêng? Nhưng riêng Chu Trạch mà nói, hắn cũng chỉ cảm thấy hơi nặng mà thôi, vẫn có thể khiêng được.
Vì nghĩ đến Lâm Ngọc ở nhà, Chu Trạch không trì hoãn trong núi quá lâu, hắn vác theo lợn rừng, nhanh chóng xuống núi trở về. Dọc đườg hắn nghỉ ngơi mấy lần, ăn lá Bổ Huyết Thảo bổ sung thể lực, đợi đến lúc về đến nhà, thì đã là nửa đêm ngày hôm sau.
Đây là lần xuống núi nhanh nhất của Chu Trạch, thông thường khi vào núi, phải mất ba, bốn ngày. Lần này không đến hai ngày thì hắn đã trở lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Dị Thế Điền Viên
- Chương 103