Chương 8: Xuyên qua từ trường

Chu Ngự quay đầu, thấy chính là Tống Trí. Đối phương ôm cánh tay, trên môi nở nụ cười điềm đạm.

“Tống tiên sinh.” Chu Ngự gật đầu, “Ông hẳn không phải vội vàng tới tiễn tôi đi?”

“Nếu tôi nói phải? Thế giới bên kia rất thú vị, tôi chờ mong biểu hiện của cậu.”

“Tạm biệt, Tống tiên sinh.”

Nói xong, Chu Ngự liền đi vào bên trong cabin, khi anh tiến vào thì nhìn thấy Chu Thanh.

Bởi vì phẫu thuật nên phải cạo hết tóc đi, giờ đã dài ra được chút

(Chắc giống đầu đinh quá ~), cả người không còn xanh xao tiều tụy như lúc nằm trên giường bệnh nữa, nhìn trông có vẻ tuấn tú, sáng sủa hơn nhiều.

Thời điểm nhìn thấy Chu Ngự bước vào kia, ánh mắt Chu Thanh mở to, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Chu Ngự đi thẳng đến ngồi bênh cạnh Chu Thanh, thiết bị an toàn tự động hạ xuống, bao phủ Chu Ngự.

“Anh không nên tới nơi này, anh còn cuộc sống của mình mà.” Âm thanh Chu Thanh không lớn nói, nhưng mà ánh mắt lại đỏ lên “Nơi đó rất nguy hiểm, em sẵn sàng chịu chết, dù sao mạng sống của em không còn dài. Nhưng anh thì khác, sao anh lại có thể …”

“Em cứ làm những chuyện em muốn. Còn anh làm chuyện của anh.”

Chu Thanh nhắm mắt lại, môi run rẩy “Thực xin lỗi… Còn có, cảm ơn anh.”

“Lời cám ơn anh miễn cưỡng nhận, còn lời xin lỗi thì không cần.”

Tầm mắt Chu Ngự đảo qua không gian bên trong cabin, người đầu tiên ánh thấy là cậu thiếu niên Lí Khiêm, tiếp đó là bác sĩ Hàn Lật Đẳng, cuối cùng là một người nam nhân tóc nâu khoảng 40.

Chu Ngự có trên mạng tìm hiểu qua, người nam nhân này chính là vị bác sĩ đã phẫu thuật não cho Chu Thanh – Daniel Benn.

“Sao lại không thấy vị kỹ sư kính đen kia?” Chu Ngự nhỏ giọng hỏi.

Lí Khiêm ngồi đôi diện Chu Ngự, khóe môi cong lên bất đắc dĩ, nói “Kể từ lúc buổi học đầu tiên kia kết thúc, thật là một người kém may mắn, anh ta liền bị dọa sợ, mấy đêm liền không ngủ được, suốt ngày cứ ngơ ngẩn, nghe nói đang theo một khóa trị liệu tâm lý.”

“Người kém may mắn? Cậu đang nói tôi sao?”

Âm thanh lười biếng lẫn trêu chọc vang lên, Lí Khiêm lấy tay che mặt, nhỏ giọng mắng một câu “Mẹ nó, sao hắn lại nghe thấy chứ?”

Ngô Vận thong thả đi vào ngồi cạnh Chu Ngự “Chào mọi người, tôi sẽ là người chỉ huy nhiệm vụ lần này, tên Ngô Vận, nếu có xuất hiện tình huống khẩn cấp, yêu cầu mọi người phải chấp hành mệnh lệnh của tôi. Bất quá trên thực tế nếu chuyến đi này có xảy ra điều gì không may, cũng đành phó mặc cho số phận, không cần phải trông cậy vào tôi nha. Ai đó vừa mới nói tôi là người kém may mắn nhỉ?”

(Chú nói cứ như đùa và cũng là một người thù dai nha ~)

“Cái gì? Trong quá trình xuyên qua còn bị gặp sự cố sao?” Hàn Lật Đẳng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Đương nhiên sẽ có sự cố. Giống như bay từ quốc gia này sang quốc gia khác, gặp phải luồng sấm sét nào đó, hoặc là cửa cabin không đóng kỹ, như vậy là xong đời.” Trong mắt Ngô Vận là sung sướиɠ khi thấy người khác gặp họa.

(Lạy anh)

Chu Thanh khẩn trương lên, Chu Ngự quay mặt sang an ủi cậu “Đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu.”

“Ân.” Chu Thanh gật đầu.

Thiết bị liên lạc được gắn trên tai mỗi người phát ra âm thanh từ trung tâm, cảnh báo về sự ổn định của hệ thống và lượng từ trường bên ngoài. Các yếu tố an toàn cũng được xác định.

Mọi người chậm chạp dựa lưng vào ghế, sau đó thả lỏng.

Cảm giác không trọng lượng này thật tuyệt vời.

Chu Ngự không hiểu sao căng thẳng lên, anh sợ một khi xảy ra chuyện gì anh sẽ không cứu được Chu Thanh.

Giống như súng bắn cao su, tàu con thoi chở bọn họ phóng thẳng ra ngoài.

Sau khi tăng tốc đột ngột, Chu Ngự không cảm giác được gì, anh nghĩ rằng cơ thể mình bị tê liệt tạm thời, anh thậm chí không nghe được nhịp tim của mình, giống như tất cả mọi thứ ở đây trở nên yên lặng, hư hảo.

Các cánh cửa của tàu con thoi đều được đóng lại, họ không thể biết không gian từ trường bên ngoài trông như thế nào.

Hàn Lật Đẳng nhắm mắt trong lòng thầm cầu nguyện.

Lí Khiêm thì hai mắt mở trừng trừng, muốn từng phút từng giây đem mọi thứ trước mắt nhìn thật kỹ trước khi chết.

(=)))

Còn Chu Thanh một chút phản ứng cũng không có, tựa hồ đang ngủ. Điều này làm Chu Ngự cực kỳ khẩn trương, ở đây mọi người ai cũng bị thiết bị bảo vệ cố định, anh không thể chạm tay tới Chu Thanh được.

“Đừng khẩn trương quá. Trước khi tiến vào cabin, tôi có cho giáo sư uống một loại thuốc an thần, có thể làm giảm sự hoạt động của não, do đó có thể làm chậm ảnh hưởng của từ trường lên não bộ.” Daniel mở miệng nói.

Chu Ngự lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm “Cảm ơn.”

“Không có gì. Trong nhiệm vụ lần này tôi có hai trọng trách. Nhiệm vụ đầu tiên là nghiên cứu các loại bệnh về não và cách điều trị. Tôi cũng là người quản lý Chu giáo sư với tư cách là bác sĩ trưởng. Trước khi đến đây, cậu ấy được tăng số lượng noron thần kinh vào khu vực não bị tổn thương, tôi sẽ tiến hành cuộc giải phẫu lần hai nếu có xảy ra biến chứng gì.”

Chu Ngự ngẩn người. Đây là do Tống Trí an bài? Không khỏi có mức quá ‘tri kỷ’ đi?

“Hey, Chu Ngự. Cậu có biết lúc tới Nibelungen, cậu sẽ được sắp xếp vào tiểu đội của ai không?” Ngộ Vận cảm thấy nhàm chán liền tán gẫu một chút với Chu Ngự.

“Của anh.” Chu Ngự trả lời.

“Tại sao?”

“Bởi vì anh có nói qua. Bởi vì anh là một người quá ‘may mắn’. Tôi phỏng đoán tất cả đồng đội của anh đều chết ở bên kia nên bây giờ anh cần thêm đồng đội.” Chu Ngự trả lời.

“Cậu thật sự không đáng yêu tí nào. “ Ngô Vận bất mãn “Bất quá cậu không thấy bị phân vào tiểu đội của tôi có chút thê thảm đi?”

“Như vậy là tốt rồi. Nếu anh chết đi, tôi sẽ vì anh báo thù. Cho nên áp lực cùng trách nhiệm này nọ sẽ nhỏ hơn.” Chu Ngự trả lời.

“Được rồi, cậu không những không đáng yêu mà còn là một người khó ưa.”

Chu Ngự còn định muốn nói ‘Cảm ơn đã khích lệ’, con tàu nguyên bản còn bay vững vàng đột nhiên chấn động kịch liệt.

Hàn Lật Đẳng lớn tiếng thét lên, Lí Khiêm cả người choáng váng. Bọn họ theo bản năng muốn nắm bắt cái gì đó nhưng cơ thể đang ở trạng thái tê liệt nên không thể cử động được.

Ngay sau đó hắc ám tràn đến, Chu Ngự mất đi ý thức.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Chu Ngự cảm thấy đau đầu dữ dội, bên tai âm thanh vù vù không ngừng truyền đến. Anh nhấn mạnh lên thái dương ngồi dậy.

Tập trung lại chút ý thức, phóng tầm mắt ngắm nhìn xung quanh, anh thấy Chu Thanh gục lên vai mình, anh lấy tay chạm lên cổ cậu, phát hiện mạch còn đập. Còn Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng gục phía trước còn chưa tỉnh, trên đầu Hàn Lật Đẳng có vết máu, chắc là lúc xảy ra chấn động, cơ thể còn đang bị tê liệt theo quán tính đầu va chạm lên thái dương. Hoàn hảo là có thiết bị bảo hộ, bằng không đầu của cô nhất định sẽ nở hoa.

Lúc này, bác sĩ Daniel té xỉu bên cạnh cũng tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu “Có chuyện gì vậy?”

“Không biết… Hơn nữa cũng không thấy Ngô Vận đâu.” Chu Ngự nói.

Bác sĩ Daniel lấy tay gõ trán “Anh ta nhất định không có khả năng biến mất được, chúng ta đang ở trong từ trường. Có thể anh ta đã đi đâu đó trong cabin này.”

Chu Ngự gật đầu, đi tới cạnh cửa, thử mở cửa cabin ra.

Lúc mở vửa cabin, ngay nháy mắt anh đóng sập cửa lại, bật công tắc bảo vệ lên.

“Làm sao vậy?” Bác sĩ Daniel nghi hoặc “Cậu thấy gì?”

“Parsley Winter.” Chu Ngự trả lời.

“Cái gì… Parsley Winter? Chúng ta đã tới Nibelungen rồi sao?”Daniel hỏi.

“Phải.”

“Điểm đến của con tàu không phải là căn cứ nghiên cứu của tập đoàn Cự Lực ở Nibelungen sao?”

“Căn cứ kia… Đã bị phá hủy toàn bộ rồi. Tôi thấy kiến trúc đổ nát của căn cứ cùng với một sô thi thể của nghiên cứu viên ở đó.”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ vừa mới đến đây, căn cứ liền bị phá hủy rồi?

Như vậy Ngô Vận tỉnh dậy sớm hơn bọn họ đã đi đâu rồi? Vì sao lại để bọn họ ở trong này?

“Ông sợ hãi sao, bác sĩ Daniel?” Chu Ngự dựa vào cánh cửa hỏi.

“Bên ngoài đều là Parsley Winter? Cậu nghĩ tôi chưa trải qua huấn luyện, chưa biết bọn Parsley Winter đó khủng khϊếp đến mức nào sao?”

“Vậy thì ông không nên sợ.” Chu Ngự từ từ ngồi xuống dựa lưng vào cánh cửa, anh không muốn nỗi sợ hãi hấp dẫn bọn Parsley Winter kéo đến đây.

“Tôi biết. Bộ cậu nghĩ ai ở trong hoàn cảnh đều không sợ hãi sao. Cậu hẳn biết mọi người ai cũng sợ đám quái vật đó. Sợ hãi sẽ tăng lên khiến con người có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ mình. Sợ hãi chính là bản năng của con người!”

“Tôi cần đi ra ngoài. Bộ phận liên lạc của con tàu đã hỏng rồi, chúng ta không thể liên lạc với trung tâm được. Nếu bị nhốt ở đây mãi sẽ không có đủ oxi cung cấp cho mọi người, cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp nào được. Còn có không biết Ngô Vận đã đi đâu… Không biết có trở về được không nữa.”

“Cậu muốn đi ra ngoài? Cậu điên sao?” Daniel lộ ra biểu tình ứ có thể tin nổi.

“Đúng vậy, tôi muốn ra ngoài. So với bị động ngồi một chỗ, tôi càng muốn hành động hơn. Bác sĩ Daniel, Chu Thanh đối với tôi vô cùng trọng yếu. Ông cũng đối với tôi rất trọng yếu. Hiện tại Chu Thanh, Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm đang trong trạng thái vô thức. Như vậy cũng tốt, dù tôi có mở cửa, họ cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không thành mục tiêu săn đuổi của đám Parsley Winter kia. Cho nên bây giờ tôi muốn ông tỉnh táo lên.”

Daniel hít sâu một hơi “Tôi không biết mình có thể làm được không?”

“Ông cứ nghĩ mình sắp tiến hành một ca phẫu thuật vô cùng quan trọng, tính mạng của bệnh nhân đang trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Nếu chậm một giây, thì bệnh nhân đó chắc chắn sẽ chết.”

“Giải phẫu với hoàn cảnh này không giống nhau.” Daniel ôm lấy mặt mình “Trời ạ, tôi vì cái gì phải tỉnh lại chứ?”

“Tuy giải phẫu và bây giờ không giống nhau, nhưng ông là một người thông minh, có thể bình tĩnh trước ca phẫu thuật đầy rủi ro đó, hiện tại bây giờ ông cũng có thể. Tôi cần ông thay tôi chăm sóc Chu Thanh, ông không được từ chối.” Chu Ngự nói.

Daniel nuốt nước bọt “Được rồi, cậu cũng phải cho tôi thời gian thích nghi…”

Chi nghe rầm một tiếng, Chu Ngự xoay người mở cửa rời khỏi cabin, giây phút đó trái tim Daniel như ngừng đập, sau đó cánh cửa liền đóng lại, thiết bị bảo vệ cũng bật lên.

Daniel mở to mắt, tốc độ này của Chu Ngự không quá nhanh đi?

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Chu Ngự cũng đã rời đi rồi?

Hơn nữa cậu ta không sợ đám Parsley Winter ở ngoài đó sao? Cậu sẽ chết đó!!