Vừa lúc một con Tuyến Tính Sa Trùng tấn công họ bằng cái đuôi liền bị bắn trúng.
Độc tố thần kinh làm cho con Tuyến Tinh Sa Trùng nhanh chóng ngã xuống, thiếu chút nữa đè nát trực thăng.
Mồ hôi trên trán Ngô Vận ra lấm tấm, hắn vỗ vỗ bả vai Tiểu Trần nói “Lúc cậu trở về có thể viết một cuốn tiểu thuyết a.”
Tiểu Trần thở phì phò, thân thể run rẩy giống như cái sàng “Đã… kết thúc chưa?”
Chu Ngự thở dài một hơi “Đại khái chắc xong rồi. Chúng ta ra ngoài đi.”
Thời điểm mở cửa trực thăng ra, Tiểu Trần gắt gao bám chặt tay cầm, không dám đi ra ngoài.
Kỳ thật Ngô Vận cũng không xác định được bên ngoài có an toàn không, hắn đi ra trước, hai tay ghìm chặt súng, đề phòng nhìn lớp cát trắng xóa đang phập phồng kia.
Ngược lại Mặc Dạ ở phía sau hắn bỗng nhiên nhảy tới dừng trên sa lịch trắng toát, có chút rạo rực, sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Vận tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại lo lắng.
Ngô Vận không có kiên nhẫn chờ Tiểu Trần quá nhát gan, trực tiếp đi ra khỏi trực thăng.
“Mặc Dạ, trở về.” Chu Ngự tắt động cơ cánh quạt, rời khỏi ghế phi công.
Mặc Dạ ngoan ngoãn nhảy đến bên chân Chu Ngự, phẩy phẩy đôi cánh nhỏ.
Chu Ngự ghìm súng cùng Ngô Vận trước sau bảo vệ Tiểu Trần.
“Tiểu Trần, di cốt của Dạ Linh ở nơi nào? Phiến sa lịch này lớn như vậy, cậu cũng đừng nói với tôi là phải đào đống cát này lên nha!”
Tiểu Trần nuốt nuốt nước miếng, sợ mình giẫm phải cái thứ loạn thất bất tao nào đó.
“Ngay tại… Ngay tại trung tâm của sa lịch này… Tất cả Dạ Linh đều chết tại đây.”
“Phải không?” Ngô Vận nghĩ thầm, không ngờ còn có kiểu chết kì quái như vậy.
Bọn họ đi tới một địa điểm tại trung tâm, Ngô Vận lấy khuỷu tay huých Tiểu Trần một cái “Mau làm đi a.”
Tiểu Trần trợn tròn mắt, sờ soạng nửa ngày mới rút ra được một khẩu súng.
“Ha, Tiểu Trần, cậu cũng có súng nữa à? Cậu vượt qua kì kiểm tra bắn súng? Đừng có bắn trúng chính mình nha, mà cũng đừng đó bắn trúng tôi đó.” Ngô Vận lo lắng nói.
Đây là một khẩu súng đặc biệt được cải tạo thành dụng cụ lấy mẫu vật.
Hắn chỉ cần bắn vào mục tiêu, khẩu súng sẽ bắn ra mẫu khí xuyên qua sa lịch tiến vào bên trong, sau đó đè chốt mở, mẫu khí sẽ tự động quay về, căn bản không cần phải đào cát lên.
“Tốt lắm Tiểu Trần, đừng nghe Ngô Vận nói lung tung nữa, nhanh lấy mẫu vật đi.”
Tiểu Trần cũng không có chậm trễ, hắn nhắm ngay mặt cát bóp cò súng, mẫu khí liền xuyên thẳng vào cát, lúc mẫu khí quay trở lại, Mặc Dạ nãy giờ ngồi bên cạnh Chu Ngự bỗng nhiên túm ống quần anh giống như muốn kéo anh rời đi.
“Làm sao vậy?” Chu Ngự lo lắng hỏi.
Mà Tiểu Trận đã bỏ mẫu vật vào một cái lọ đậy nắp lại, sau đó tiếp tục thu thập các mẫu vật ở chỗ khác.
Mặc Dạ liều mạng lắc đầu, tựa hồ không muốn họ mang di cốt hàng mẫu này trở về.
“Hàng mẫu này có vấn đề?” Chu Ngự híp mắt hỏi.
Mặc Dạ gật đầu.
“Chẳng lẽ chúng ta phải đi lấy thêm lần nữa sao?” Tiểu Trần lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Ngay tại lúc Tiểu Trần di chuyển cước bộ, dưới chân hắn bỗng nhiên sụp xuống, Tiểu Trần rơi xuống đầu tiên, phát ra tiếng thét chói tai “A–”
“Tiểu Trần!!!”
Ngô Vận muốn vươn tay túm lại nhưng dưới chân hắn cũng sụp xuống.
Chu Ngự lập tức chạy ra khỏi phạm vi cát lún, nhưng tốc độ của anh lại chậm hơn so với cát lún, anh cũng bị rơi xuống, Mặc Dạ nhảy dựng lên, một ngụm cắn lấy bả vai anh, nhưng dưới chân Mặc Dạ cũng bị lún, mang theo Chu Ngự cùng nhau ngã xuống.
Thì ra dưới phiến sa lịch này trống rỗng, lúc Tiểu Trần bắn mẫu khí xuống thì xuyên trúng mảnh nham thạch chống đỡ mặt cát, làm cho hang động sụp đổ, kéo bọn họ rớt xuống theo.
Ngô Vận miệng đầy cát, Tiểu Trần cách đó không xa hầu như bị cát vùi lấp, Ngô Vận nhanh chóng chạy tới lôi hắn ra, vỗ vỗ mặt hắn “Hey! Nhóc ngốc! Mau tỉnh lại cho tôi! Không nghĩ tới cậu lại bị đống cát này đè xỉu!”
Cát không ngừng cuồn cuộn tràn vào, giống như muốn nhồi đầy cả không gian, Chu Ngự hoàn toàn bị cát vùi lấp, cũng may là có Mặc Dạ nhanh chóng kéo anh lên.
Chu Ngự xém chút nữa bị nghẹt chết, mặt anh xanh lè ngồi trên cát ho khan dữ dội, đem cát trong miệng phun ra hết.
Mắt thấy cát sắp tràn tới đây, Ngô Vận túm Chu Ngự lên “Đừng dừng lại! Chúng ta sẽ bị cát vùi lần nữa mất!”
Chu Ngự nâng mí mắt lên, phía trước là một mảnh tối đen, không biết không gian này rộng bao nhiêu, có đường thoát ra ngoài không.
Chu Ngự lấy mặt nạ dưỡng khí trong túi ra mang vào.
Ngô Vận lập tức hiểu được hành động của Chu Ngự, không gian này bị đóng kín lâu như vậy, bên trong có thể có khí độc, vừa rồi bên trên bị phá vỡ, oxy chỉ chui vào một ít, chắc chắc sẽ không đủ oxy duy trì hô hấp cho mọi người.
Hiện tại bọn họ đang dẫm lên đống xương cốt vỡ vụn của Dạ Linh chạy trốn, xương cốt dày đặc khắp nơi, có thể thấy được trước khi chúng nó tử vong đã trải qua một cuộc chiến vô cùng thảm khốc. Hơn nữa cũng không phải do kẻ thù bên ngoài gây ra, mà là cuộc chiến nội bộ giữa Dạ Linh với nhau.
Tiểu Trần lộ ra biểu tình sợ hãi, hắn đang muốn lấy mẫu vật thì bị Ngô Vận ngăn lại “Còn không mau chạy đi! Cmn cậu muốn chết sao?”
Cát đuổi tới vùi lấp xương cốt của Dạ Linh, thậm chí đã dâng cao tới đầu gối của Tiểu Trần.
Tiểu Trần lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thất tha thất thiểu chạy về phía trước.
Chạy mãi đến khi cát không tràn tới nữa thì mới dừng lại, Tiểu Trần hô hấp kịch liệt, trái tim như muốn ngừng đập, Ngô Vận cùng Chu Ngự ngừng lại, bọn họ lục ba lô lấy ra gậy phát sáng, lắc lắc vài cái làm cho mảnh tối đen có một chút ánh sáng.
Không gian này so với suy nghĩ của bọn họ rộng lớn hơn rất nhiều.
Ngô Vận hừ lạnh một tiếng nói “Tôi ghét nhất là hang động, vô cùng chán ghét, lúc trở về từ hang động của Earl Pease tôi liền chán ghét loại không gian giam cầm này!”
Chu Ngự giơ gậy ánh sáng của mình lên, anh phát hiện bên trong hang động này có rất nhiều di cốt của Dạ Linh. Anh cúi đầu nhìn Mặc Dạ đang ngồi xổm bên cạnh xem đống di cốt, có chút lo lắng nó sẽ sợ hãi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy di cốt của đồng loại, và cũng là lần đầu tiên nó hiểu được cho dù có được năng lực tự chữa lành nhưng chủng tộc của nó vẫn sẽ đi đến tử vong.
Tiểu Trần mở to hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh “Rốt cuộc là cái gì đã làm cho Dạ Linh phải tự gϊếŧ chết lẫn nhau, hơn nữa Dạ Linh là sinh vật có khả năng tự lành lại vết thương, thế nhưng lại chết như vậy, thật làm cho người ta khó có thể tin được!”
Không gian xung quanh rất im lặng, tựa như đang đi vào lăng mộ của Dạ Linh, vừa khô ráo vừa hắc ám, linh hồn Dạ Linh như trở thành kẻ canh giữ cửa địa ngục.
Chu Ngự cảm thấy hoài nghi, nhưng ánh mắt Mặc Dạ nhìn về phía trước, một chút cũng không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nó ngẩng đầu nhìn Chu Ngự, trong bóng tối, đôi mắt của nó sáng ngời, giống như một mồi lửa nhỏ trong bóng đêm, tùy thời có thể thiêu đốt toàn bộ.
“Tiểu Trần, cậu còn không mau lấy mẫu đi?”
Tiểu Trần lập tức phản ứng lại, đeo bao tay vào, nửa quỳ bên di cốt của một con Dạ Linh, đem xương của nó bỏ vào dụng cụ đựng mẫu vật.
Ngô Vận nhìn xung quanh, lộ ra biểu tình bi thương “Còn ra cái dạng gì nữa a? Cái cửa hang trên kia là lối ra duy nhất nhưng lại bị cát lấp kín, còn những nơi khác lại không thấy lối ra. Cho dù không bị nghẹt chết thì cũng bị chết đói trong này!”
Tiểu Trần vốn chờ mong cũng thay đổi sắc mặt “Cái gì? Chúng ta sẽ chết đói trong này? nghẹt chết ở chỗ này? Mau nghĩ biện pháp rời khỏi đây a!”
“Đừng có gấp, Tiểu Trần. Dạ Linh có thể tiến vào nơi đây thì khẳng định không phải bởi vì cửa hang kia nứt ra, nơi này chắc chắn còn có chỗ cho Dạ Linh ra vào.”
Nghe Chu Ngự nói vậy, Tiểu Trần rốt cuộc cũng bình tĩnh lại “Đúng vậy a! Dạ Linh vào đây bằng cách nào? Khẳng định không phải là cửa hang kia nứt ra a, chỉ là ngoài ý muốn! Cho nên nhất định sẽ có lối ra vào, tôi sẽ đi tìm!”
“Chu Ngự, cậu làm gì vậy! Tôi muốn hù dọa cậu ta một chút, vậy mà cậu lại nói hết ra!” Ngô Vận tiếc nuối nhún vai.
“Hiện tại không phải là lúc nói đùa! Tuy nơi này có lối ra vào nhưng Dạ Linh đã chết trong này hơn vạn năm, lối ra vào kia không biết có còn không là một vấn đề lớn!”
Chu Ngự soi sáng vách đá phía trước, từng tấc từng tấc tìm kiếm một cái khe hở trên đó cùng với những dấu vết có thể đi ra ngoài để lại.
Mặc Dạ đi theo bên cạnh Chu Ngự, ngẫu nhiên đi ngang qua di cốt Dạ Linh, nó chỉ liếc mắt rồi quay đầu đi, tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú.
Đôi lúc đá phải hòn đá hay đυ.ng phải xương cốt Dạ Linh làm phát ra âm thanh vang vọng thật lâu không dứt, khiến cho người ta phải sợ hãi lên.
Bỗng nhiên Mặc Dạ cắn ống quần Chu Ngự, dùng sức lắc lắc. Chu Ngự nhìn theo tầm mắt của Mặc Dạ, anh thấy giống như có một đám tiểu trùng đang bò, vì thế anh nửa quỳ xuống, dùng gậy sáng chiếu trên mặt đất.
Đám trùng đó chỉ là sinh vật cấp D, không có tính uy hϊếp gì. Chúng nó men theo khe hở trên tường đá bò vào, tránh đi di cốt của Dạ Linh, chỉ bò lên đám rêu mọc dại trong khe đá.
Chu Ngự đứng dậy, cẩn thận xem xét những mảnh đá vụn này. Các tường đá khác đều hoàn hảo không sứt mẻ gì, chỉ có nơi này là bị vỡ vụn ra.
“Ngô Vận! Ngô Vận! Anh mau tới đây xem! Tôi nghĩ mình đã tìm được lối ra rồi!”
Ngô Vận cũng đồng dạng híp mắt quan sát, ánh sáng chiếu lên đám đá vụn kia tỏa ra một vòng lớn, sau đó lộ ra biểu tình tiếc nuối “Không lầm đâu, Chu Ngự! Vậy mà cậu nói tìm được lối ra? Chúng ta làm sao có thể tái sinh trong hoàn cảnh tuyệt vọng này a!”
“Vì sao lại nói như vậy? Nó bị phá hỏng nha!” Tiểu Trần cũng chạy lại đây, quả thực sắp khóc lên.
“Con người có thể chinh phục được thiên nhiên, hiện tại chúng ta chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử tìm cách xem có thể dỡ đống đá vụn này ra không.”
Chu Ngự đặt gậy sáng xuống đất, khởi động cổ tay một chút, xem ra anh thật sự muốn dời đá đi.
“Tôi thấy nếu mới dời được một nửa thì đống đá này sẽ sập xuống đè chết chúng ta, vậy có lời quá ha!”
Tuy rằng Ngô Vận ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn tính toán cùng Chu Ngự liều một phen, hắn cũng hiểu được một đạo lý, chưa có cố gắng mà đã muốn từ bỏ, đó là hành động ngu ngốc.
Chu Ngự mất rất lớn khí lực đem dao Thụy Sĩ đập vỡ khe đá mới có thể lấy ra được tảng đá đầu tiên, chỉ cần tạo được một khe hở lớn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chính là hì hục hơn hai giờ, bọn họ chỉ mới đυ.c ra một khe hở không đến 10 cm.
“Chu Ngự, cậu xem phía bên kia sẽ là cái gì? Là một mảnh sáng ngời sao? Hoặc cũng có thể là nước biển chảy ngược vào đấy chứ!”
“Im cái miệng quạ đen của anh lại!”
Mồ hôi chảy ròng hai bên má, Chu Ngự mệt mỏi ngồi xuống một bên, lấy một chai nước trong ba lô ra, uống ừng ực hai hớp nước.
Mặc Dạ ngồi bên cạnh anh, thẳng lưng liếʍ mồ hôi hai bên thái dương cho anh.
Tuy rằng sức lực của Tiểu Trần rất kém nhưng hắn cũng mệt chết đi được. Không ai biết đám đá vụn này dài bao nhiêu? Có phải kiên trì thêm chút nữa thì có thể thấy được ánh sáng. Tất cả mọi người phải tiếp tục hy vọng, kiên nhẫn đào thêm. Một khi không thể thoát ra ngoài được thì lúc đó mới chân chính là tuyệt vọng.
Tiểu Trần nhìn Mặc Dạ dính trên người Chu Ngự, lộ ra biểu tình hâm mộ.
“Vì sao mọi người trong căn cứ lại sợ Mặc Dạ chứ? Mặc Dạ rõ ràng là rất ngoan ngoãnmà!”
“Cậu cảm thấy Mặc Dạ ngoan ngoãn chẳng qua là nó chỉ ngoan ngoãn đối với Chu Ngự mà thôi. Cậu chưa thấy thời điểm thằng nhóc này nổi giận đâu, có thể cắn rụng đầu cậu đó!” Ngô Vận nổi máu đùa giỡn.
Chu Ngự không có uống hết nước trong chai, mà là đem chai nước tới bên miệng Mặc Dạ. Mặc Dạ vươn đầu lưỡi liếʍ miệng chai nhưng không có ý muốn uống nước.
Chu Ngự lại đem ngón tay của mình qua xoa xoa đầu mũi Mặc Dạ, nó vươn đầu lưỡi liếʍ ngón tay Chu Ngự, sau đó ngậm vào trong miệng. Đầu lưỡi của nó liếʍ xung quanh một vòng lại một vòng, thậm chí còn mυ"ŧ nhẹ một chút, nhưng không có cắn.
“Mi không đói bụng sao?” Chu Ngự hỏi.
Mặc Dạ lắc đầu, nó cọ đầu vào ngực Chu Ngự, sau đó gác đầu lên đùi anh.
Chu Ngự lại biết lí do: Mặc Dạ thấy anh hao phí quá nhiều sức lực, cho nên không đành lòng hút máu anh.
“Thật là một bảo bối ngoan.”
Chu Ngự xoa xoa đầu Mặc Dạ, Mặc Dạ cũng lộ ra biểu tình bất mãn: Tui đã trưởng thành rồi nha! Tui không phải là bảo bối ngoan gì đó đâu!
Ngô Vận vỗ tay đứng dậy “Tốt lắm! Đám tiểu nhị! Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta cần phải đào một quãng đường dài nữa đấy!”
Ba người tiếp tục công việc đào bới vất vả.
Nhiều lần đá vụn rơi xuống, xem chút nữa là trúng đầu Chu Ngự và Ngô Vận, nhưng đều được Mặc Dạ lấy cánh cản lại, điều này làm cho Chu Ngự thực đau lòng, không biết cánh của Mặc Dạ có bị thương gì không, cho dù nó có năng lực tự chữa lành nhưng vẫn phải chịu đau đớn.
Khi bọn họ đào được khoàng vài mét, lại phát hiện có một khối đá lớn chắn phía trước. Mà khối đá này bị khảm rất sâu, Chu Ngự và Ngô Vận hợp lực đẩy ra nhưng không thể.
“Mẹ nó!” Ngô Vận phẫn nộ muốn hung hăng đá một phát nhưng bị Chu Ngự túm lại.
“Đừng xằng bậy! Lỡ như sập xuống thì sao!”
“Tôi biết mà! Tôi không có đá đâu, chỉ làm bộ thôi!”
Ngô Vận và Chu Ngự lui ra.
Chu Ngự ngửa đầu uống nước, Tiểu Trần cô đơn ngồi một góc, tự nói thì thào một mình.
Ngô Vận lục lọi cả người muốn tìm một điếu thuốc, nhưng đáng tiếc trừ bỏ chai Vodka ra thì cái gì cũng không có.
“Haizz… Hồi trước chai Vodka này cứu mạng hai chúng ta, giờ chỉ có thể xài nó để tê liệt bản thân mình.”
Ngay lúc đó, Mặc Dạ bỗng nhiên chạy lại chỗ cái cửa hang bị bọn họ đào ra.
“Mặc Dạ! Mi mau trở lại cho ta! Cận thận hang động sập xuống!” Chu Ngự nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng thật bất ngờ là Mặc Dạ lại dùng lực bay lên vọt tới, hung hăng đánh mạnh vào khối đá.
Chỉ nghe ầm ầm, nhưng mảnh vụn đá rơi xuống.
Trái tim Chu Ngự siết chặt, anh la lớn “Mặc Dạ! Mặc Dạ! Mi sao rồi?”
“Trời ơi! Vật nhỏ này điên rồi sao?” Ngô Vận cũng nhanh chạy tới.
Khối đá chặn trước cửa kia bị Mặc Dạ đánh vỡ ra, những mảnh vụn bay vèo vèo ra ngoài, chứng tỏ đường đã thông!
Đá vụn rơi xuống đất, Chu Ngự khẩn trương tìm kiếm, ở trong bóng tối tựa hồ thấy được đôi mắt màu hổ phách của Mặc Dạ.
“Ah?” Chu Ngự mơ hồ có thể thấy Mặc Dạ quay đầu lại đây, chân trước khều khều mảnh đá vụn.
“Mặc Dạ? Mi bị thương sao?” Chu Ngự khẩn trương cầm gậy sáng lên đi qua thông đạo, thấy Mặc Dạ đang dựa vào vách tường bên kia, có vẻ như không có chuyện gì.
Chu Ngự rốt cuộc thở phào một hơi.
“Tiểu gia hỏa này khí lực không nhỏ a!”
Ngô Vận và Chu Ngự bắt đầu dẹp những mảnh đá vụn to để thông đường, Tiểu Trần cũng chạy tới hỗ trợ.
Thông đạo này có chút thấp, bọn họ phải cúi đầu mới đi qua được.
“Sao vẫn tối thui vậy? Chui từ hang này qua hang khác! Có lộn không vậy trời!” Ngô Vận cực kỳ thất vọng.
Bọn họ bận bịu nửa ngày mà bên kia lại không phải lối ra.
Ngay tại lúc Chu Ngự sắp đi ra khỏi thông đạo, Mặc Dạ bỗng nhiên chắn trước người Chu Ngự, dang hai cánh ra, chặn luôn hai người phía sau.
“Mặc Dạ, sao vậy?” Chu Ngự khẩn trương lên.
Ngô Vận nghiêng đầu, thấp giọng nói “Chu Ngự, nghe kĩ thử coi đó là âm thanh gì?”
An tĩnh lại, Chu Ngự tựa hồ nghe được phía bên kia thông đạo có âm thanh của cái gì đó đang cử động, hơn nữa không phải là một mà là rất nhiều cái gì đó đang di chuyển.
Nhất định là có sinh vật nguy hiểm, nếu không Mặc Dạ sẽ không chặn họ lại.
“Ngô Vận! Pháo sáng!”
Chu Ngự vừa dứt lời, Ngô Vận liền rút ra một cây pháo sáng ném qua vai Mặc Dạ. Pháo sáng đem toàn bộ không gian chiếu sáng lên, đây là một cái hang còn lớn hơn cái hang bên kia nhiều, nhưng là pháo sáng quá sáng, Chu Ngự và Ngô Vận phải quay mặt đi chỗ khác.
Lúc ánh sáng tắt dần, bọn họ có thể thấy rõ ràng trong cái hang này có rất nhiều Tuyến Tính Sa Trùng và ấu trùng của chúng bò lúc nhúc trên vách hang, Tuyến Tính Sa Trùng nhỏ nhất cỡ ngón trỏ, nhưng bự nhất là giống như rắn hổ mang lớn vậy.
Chúng nó như hổ rình mồi, tựa hồ như đang ngủ đông, một khi họ bước vào là tấn công ngay!
Mà trong cái hang này còn có một bộ khung xương của loài sinh vật.
Khung xương này vô cùng khổng lồ, cơ hồ chạm tới cả đỉnh đầu của hang động, phát ra ánh sáng huỳnh quang quỷ dị, hơn nữa so với xương khủng long được trưng bày ở bảo tàng càng đồ sộ, so với Vua Eun – joo trưởng thành lớn hơn gấp hai lần.
“Trời ơi… Đây là cái gì…” Tiểu Trần đến Nibelungen đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một sinh vật to lớn đến thế.
Khung xương phía trên có treo thứ gì đó hình bầu dục trông giống trứng, chúng nó có những sợi dây giống như mạch máu quấn quanh một chỗ, giăng ra khắp nơi, liên kết lại với nhau, tản mát ra một loại hơi thở có mùi hư thối.
Khẳng định lịch sử của cái hang động này so với di cốt của Dạ Linh xưa hơn, loài sinh vật khổng lồ này chắc đã chết rất lâu rồi, nhưng cái gì đang bám vào xương cốt của nó? Vì sao đám trứng đó giống như còn đang sống? Chu Ngự có thể cảm nhận được âm thanh bất đồng với nhịp tim.
Chu Ngự có một loại dự cảm rất xấu.
Cũng may là bọn họ có mang mặt nạ bảo hộ, nếu không Chu Ngự chắc chắn bọn Tiểu Trần sẽ ói ra hết.
“Mẹ nó! Dĩ nhiên là hậu đại của đám Tuyến Tính Sa Trùng này rồi! Thật đúng là thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa cứ muốn xông vào! Khẳng định bọn chúng sẽ báo thù cho cha mẹ chúng đi!” Ngô Vận thấp giọng mắng.
Ngay tại một giây, Tuyến Tính Sa Trùng bỗng nhiên vọt lại đây, Mặc Dạ giương cánh ra ngăn chặn toàn bộ thông đạo lại, chỉ nghe thấy âm thanh bùm bùm, bả vai Chu Ngự theo bản năng cứng ngắc lại.
Tiểu Trần sợ tới mức ngồi xổm xuống che đầu lại.
Chu Ngự lấy đạn gây mê trong ba lô ra, cao giọng nói “Mặc Dạ! Nằm xuống!”
Mặc Dạ nháy mắt nằm sấp xuống, Chu Ngự ném đạn gây mê ra ngoài, bùm một tiếng, khí gây mê bao phủ tứ phía, những con Tuyến Tính Sa Trùng dính phải khí gây mê đều gục xuống, hôn mê bất tỉnh, nằm trên mặt đất vặn vẹo muốn tỉnh lại.
Cũng may Mặc Dạ so với sinh vật bình thường mạnh hơn, đạn gây mê đối với nó không có tác dụng.
“Hic hic…” Mặc Dạ phát ra âm thanh nức nở.
Chu Ngự lập tức đi đến bên cạnh Mặc Dạ, anh nghĩ nó xòe cánh ra, nhưng Mặc Dạ quỳ rạp trên đất, không chịu xòe cánh cho Chu Ngự xem.
Chu Ngự cầm lấy gậy sáng, kiểm tra cánh của Mặc Dạ phát hiện thấy trên cánh của nó có vô số lỗ máu, có vài con Tuyến Tính Sa Trùng khảm ở bên trong, Chu Ngự nhìn đến nỗi hai mắt đều đỏ lên.
“Cho ta xem! Nhanh lên!” Chu Ngự vô cùng phẫn nộ, trừ bỏ toàn bộ đồng đội bị Parsley Winter gϊếŧ chết, anh vốn không có tức giận đến như vậy, bây giờ anh thầm nghĩ muốn nghiền nát đám Tuyến Tính Sa Trùng đó ra thành cám.
Mặc Dạ lè lưỡi liếʍ mu bàn tay Chu Ngự, tựa hồ muốn trấn an anh: Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, không đau nữa đâu.
Vết thương trên cánh Mặc Dạ từ từ khép lại, những con Tuyến Tính Sa Trùng bị đẩy ra ngoài, nhìn vết thương biến mất hẳn nhưng Chu Ngự vẫn rất đau lòng.
Ngô Vận tức giận lấy chân đạp nát bét đám trùng rớt từ cánh Mặc Dạ xuống.