*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cho tôi thêm thời gian. Giáo sư Trần rất hứng thú với vụ án này, ông ấy đang phân tích các mẫu máu, có lẽ tối nay sẽ có kết quả.” Hàn Lật Đẳng nói.
“Chúng tôi đợi tin từ cô.”
Chu Ngự cúp điện thoại rồi ngồi khoanh tay chợp mắt.
Mặc Dạ nhìn gò má của Chu Ngự, kiên nghị và lạnh lùng, loại cảm giác này khiến y muốn phá hủy đối phương, bức đối phương lộ ra biểu tình yếu đuối.
Y vừa mới nhích lại gần Chu Ngự thì chợt nghe anh lạnh lùng nói “Đây là biệt thự của Đàm Nhất Minh, nếu em dám làm bậy thì anh bảo đảm sau này em sẽ không còn cứng được nữa.”
“Uy hϊếp này thiệt đáng sợ nha.” Mặc Dạ tiếc nuối cười khẽ.
Y chỉ dựa đầu vào vai Chu Ngự, anh thấy y không có động tác gì khác liền mặc kệ.
Nhưng mấy giây sau, Chu Ngự cảm giác được đầu vai của mình nhẹ đi.
Anh hơi hé mắt ra nhìn thì bả vai chấn động một cái, anh phát hiện Mặc Dạ đã biến thành hình dáng Dạ Linh từ khi nào, cuộn tròn nằm bên cạnh, gác đầu lên đùi anh.
“Ê, không ngờ em lại chơi tới cỡ này!” Chu Ngự dùng sức búng cái chóc vào đầu Mặc Dạ.
Tên nhóc này lập tức phát ra tiếng rên đáng thương, ngửa cái mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô số tội của mình lên nhìn anh.
Đôi mắt kia to tròn và long lanh như sắp vắt ra nước vậy.
Biết rõ thằng nhóc này đang giả vờ nhưng Chu Ngự không kiềm lòng được vươn tay xoa đầu y.
Ai bảo thời gian chờ đợi quá chán làm chi, Chu Ngự biết Mặc Dạ cũng là muốn tìm chút ‘chuyện vui’ để làm.
Khi chạm lên lớp lông tơ trên lưng Mặc Dạ, xúc cảm mềm mịn nhẵn bóng khiến Chu Ngự hoài nghi, anh theo bản năng sờ tới sờ lui, Mặc Dạ khẽ ngâm một tiếng ‘Ưm’ kéo dài, tựa như đang rất là hưởng thụ.
Y trực tiếp leo lên, dựa sát vào ngực Chu Ngự, đầu thì dụi dụi vào bụng anh, giống như là muốn chui vào trong người của anh vậy.
Chu Ngự buồn cười vỗ một phát vào mông y “Vẫn chưa chịu thôi à?”
Thế nhưng Mặc Dạ còn chơi vui vẻ hơn, trực tiếp vươn móng vuốt bấu chặt tay Chu Ngự, ép anh phải ôm lấy y.
Chu Ngự dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại mềm nhũn cả ra.
Thôi kệ, dù sao cũng đang chán, chơi với tên nhóc này một lúc vậy.
Chu Ngự xách móng vuốt của y rồi nâng người y lên sao cho ngang bằng với mặt anh, sau đó anh nghiêng mặt cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của Mặc Dạ.
Đôi mắt to tròn của Mặc Dạ híp lại, tỏ vẻ thích chí.
Chu Ngự có thể cảm nhận niềm vui sướиɠ chân thành từ sâu trong lòng của Mặc Dạ, lòng của anh cũng theo đó mà trở nên ôn nhu hơn.
Anh hôn lên cái miệng nhỏ của Mặc Dạ, mỗi lần Mặc Dạ muốn thè lưỡi ra thì đều bị anh xách đầu giơ ra xa.
Mặc Dạ làm bộ nổi giận, Chu Ngự lại xách y trở về, tiếp tục môi chạm môi, cái miệng mềm mại của Mặc Dạ mang theo chút ngây thơ, cảm giác Mặc Dạ sắp thè lưỡi ra, Chu Ngự lại lui ra sau và xách y ra xa.
Chân sau của Mặc Dạ đạp loạn muốn lấy đà nhảy chồm tới trước mặt Chu Ngự.
Chu Ngự cười ha hả, cảm giác chơi đùa với thú cưng cũng không tệ.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua trong chớp mắt mà thôi, Mặc Dạ đang bị anh túm hai chân trước bỗng nhiên xông mạnh về phía trước, đè ngã anh xuống.
Chu Ngự nhìn vào đôi mắt thâm trầm như đêm đen của Mặc Dạ, anh bỗng nhận ra nhóc con nổi giận mất rồi.
Có lẽ là tại ý nghĩ muốn nuôi thú cưng của anh đi.
Chu Ngự buồn cười vươn hai tay ôm lấy eo của Mặc Dạ “Làm sao anh có thời gian nuôi thú cưng chứ? Em cũng đủ làm anh đau đầu rồi, chẳng lẽ anh còn phải chịu đựng em uýnh lộn với thú cưng à?”
Mặc Dạ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, được toại nguyện vươn lưỡi ra liếʍ vào môi Chu Ngự.
Bọn họ chơi đùa với nhau một hồi, Chu Ngự thừa nhận tâm tình vốn căng thẳng của anh được giảm bớt phần nào, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, Hàn Lật Đẳng gọi điện cho anh.
“Quá trình kiểm nghiệm của mọi người xảy ra chuyện gì sao?” Chu Ngự hỏi.
“Đàm Nhất Minh, ông ta… Cho nhện bạc và nhện Lycosidae tiến hành giao phối với nhau và bồi dưỡng ra giống loài mới!”
(Nhện Lycosidae: hay còn gọi là nhện sói, chúng có khả năng săn mồi mạnh mẽ và nhanh nhẹn, có thị lực tốt.)“Cái gì?” Chu Ngự ngồi bật dậy, đẩy Mặc Dạ sang một bên “Ông ta điên rồi sao! Tập đoàn Cự Lực đã sớm nghiêm cấm không được cho lai giống giữa sinh vật của Nibelungen và sinh vật của thế giới loài người rồi mà?”
“Đúng vậy! Giáo sư Trần tạm thời gọi giống loài mới này là ‘Nhện bạc Lycosidae’. Năng lực thích ứng hoàn cảnh mới của chúng rất mạnh, hơn nữa còn có thể tiếp tục giao phối với nhện Lycosidae địa phương để sinh sản đời sau…”
“Vậy thì bọn chúng có kế thừa năng lực phun tơ có khả năng thấm vào thần kinh của con người để khống chế hay không?”
“Dựa vào bảng so sánh gen của giáo sư Trần, năng lực này đã bị gen của nhện Lycosidae đào thải, nhưng khác ở chỗ… Bọn chúng có tính công kích mạnh hơn cả nhện Lycosiade thông thường nữa!”
Nếu chuyện đã như vậy thì rất có thể đã sớm phát sinh sự kiện nhện biến dị tấn công người, chứ không có im hơi lặng tiếng như bây giờ. Hơn nữa với khả năng điều khiển truyền thông của tập đoàn Cự Lực, sao còn chưa nắm được tin tức nào liên quan chứ?
Nói cách khác, giống như Mặc Dạ suy đoán, những con nhện biến dị này vẫn còn quanh quẩn trong ngôi biệt thự?
Rốt cuộc là tại sao?
“Thông báo cho Tống tiên sinh, phái người tới kiểm tra kỹ càng ngôi biệt thự này một lần nữa! Nhớ đem theo máy cảm nhiệt!”
“Biết.”
Chu Ngự cúp máy, vỗ lên lưng Mặc Dạ “Được rồi, không chơi nữa. Mau mặc quần áo vào đi, bộ em muốn một lát nữa bị người của Tống Trí đến nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn này của mình à?”
Mặc Dạ chậm rãi biến trở về hình người, thong thả mặc quần áo vào.
Chu Ngự vươn tay tới giúp y vuốt gọn mái tóc lộn xộn lại.
“Thảo nảo anh không cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng, thì ra là do lai giống đặc tính của sinh vật bên này.”
“Nhưng khi bọn chúng xuất hiện, chúng ta vẫn có thể dựa vào đặc tính của sinh vật Nibelungen mà hủy diệt thần kinh của bọn chúng.” Mặc Dạ dựa lưng vào sofa, đáy mắt lóe lên ý muốn chơi đùa với Chu Ngự thêm chốc nữa.
“Bất kỳ nghiên cứu nào cũng có mục đích cả. Chẳng qua anh không nghĩ ra Đàm Nhất Minh nghiên cứu cái này là nhằm mục đích gì? Chỉ đơn giản vì sáng tạo ra một giống loài mới? Vì sửa đổi gen loài nhện?”
“Ông ta đã chết, chúng ta không ai biết rốt cuộc trong đầu ông ta nghĩ cái gì?”
Ánh nắng chiều bị cản lại bởi tầng mây dày, cả thế giới trở nên tối sầm.
Trừ đèn đường trên quốc lộ ra, cũng chỉ có ánh đèn mơ hồ hắt ra từ căn biệt thự này.
Hàn Lật Đẳng gửi một tin nhắn ngắn cho Chu Ngự, Tống Trí đã phái một tiểu đội đang trên đường tới.
“Chúng ta còn phải ngồi chờ ở đây à? Chán quá đê!” Mặc Dạ nhìn trần nhà nói.
“Nếu như không xuất hiện ban ngày thì ắt hẳn sẽ xuất hiện vào ban đêm, chính là sinh vật hoạt động về đêm. Anh có muốn suy xét qua việc tắt hết điện trong biệt thự không?” Mặc Dạ nghiêng mặt nhìn Chu Ngự, cười đểu.
Nhưng đề nghị này lại khiến Chu Ngự sinh lòng hiếu kỳ.
Anh đứng dậy đi tới cạnh cửa, tắt nguồn điện đi.
Đối với anh và Mặc Dạ, cho dù ở trong bóng tối thì bọn họ cũng có thị lực siêu cường.
Khi cả căn biệt thự chìm vào bóng tối, thính giác của Chu Ngự cũng trở nên vô cùng nhạy bén,
Anh có thể nghe thấy âm thanh xe chạy trên quốc lộ ở phía xa xa, tiếng gió đập vào cửa kính và tiếng hít thở của Mặc Dạ vẫn đang ngồi trên sofa nhìn anh.
Khi Chu Ngự nhấc chân chậm rãi đi về phía Mặc Dạ, thì bỗng nhiên dừng lại.
Bên ngoài biệt thự truyền đến một trận âm thanh sột soạt, mặc dù rất nhỏ nhưng rất dày đặc.
Trong bóng tối, Mặc Dạ khẽ nhếch môi.
Chu Ngự không ngừng nghĩ ngợi trong đầu, đây rốt cuộc là âm thanh gì?
Vô số con nhện chui từ dưới đất bên ngoài sân của biệt thự lên.
Giống như một đoàn bóng mờ bao trùm hết các cửa sổ của căn biệt thự.
Chu Ngự đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, những con nhện kia lớn cỡ phân nửa bàn tay của người trưởng thành, chân dài và nhọn, tiếng bò trên cửa kính khẽ phát ra âm thanh đùng đùng, nhưng lại không hề để lại dấu vết kỳ quái nào.
“Thì ra… Bọn chúng vốn ẩn nấp dưới đất trong sân biệt thự…” Chu Ngự rất kinh ngạc.
Mặc Dạ đút túi đi tới, cùng Chu Ngự nhìn đám nhện đang bò khắp cửa kính, ánh mắt vốn bình thản nay lại nổi lên tia sáng đỏ, giống như dã thú đã lâu lắm rồi mới bắt gặp được con mồi của mình, hơn nữa còn trở nên chằng chịt khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy phát hoảng.
“Nếu như bọn chúng luôn sinh sống ở dưới đất bên ngoài biệt thự, vậy thì làm sao bọn chúng đi vào được?”
Chu Ngự khó hiểu trăm đường.
“Anh nghe đi.” Mặc Dạ nghiêng mặt nhìn.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh sột soạt rất nhỏ nhưng có nhịp điệu.
Chu Ngự bất chợt hiểu ra “Là hệ thống tưới nước trong sân! Bọn chúng thông qua đường ống của hệ thống tưới nước bò vào trong nhà! Nhất định đường ống bên ngoài có gắn liền với đường ống bên trong nhà!”
“Nè… Chúng ta có khách tới kìa, hơn nữa còn những vị khách không mời mà tới.” Mặc Dạ hất cằm.
Chỉ thấy một đàn nhện bò từ nhà bếp bò ra, giống như bóng mờ kéo dài từ dưới địa ngục lên, không ngừng lan rộng ra, dường như muốn bao trùm toàn bộ không gian ở đây.
“Tình huống này không được tốt cho lắm.” Chu Ngự híp mắt.
Nếu như bọn chúng chỉ là sinh vật Nibelungen, Chu Ngự và Mặc Dạ có thể xâm nhập vào đầu óc của bọn chúng để diệt gọn cả bầy trong vòng một nốt nhạc. Nhưng bộ não của chúng lại nghiêng về cấu tạo của loài nhện Lycosiade ở thế giới loài người, vì vậy năng lực của Chu Ngự và Mặc Dạ không có đất diễn.
“Có muốn tranh tài không, xem coi ai là người dọn dẹp nhiều nhất?” Mặc Dạ cười hỏi.
“Bớt đi, nếu như bị bọn chúng tấn công tập thể, chỉ cần một con thành công chui vào người thì em cũng sẽ bị nó ăn sạch nội tạng.” Chu Ngự lạnh lùng đáp lại.
“Mặc dù ánh sáng không đủ để gϊếŧ chúng nhưng bọn chúng lại chọn hoạt động về đêm, chứng tỏ bọn chúng không thích ánh sáng.” Mặc Dạ nói xong liền lấy chìa khóa xe đeo bên hông ra, chuẩn xác ném trúng chốt mở nguồn điện ở bên ngoài phòng khách.
Toàn bộ phòng khách đều sáng trưng lên.
===Hết chương 113===
Cá: Tính post bài thì đột nhiên mắc tè, vừa mới bước vô toa lét thì thấy một con nhện chà bá lửa, chòi má hết hồn =w=~Rốt cuộc tui cũng tưởng tượng ra hình dáng Dạ Linh của bé công trông giống bé Nấc Cụt trong Bí kiếp luyện rồng, toàn thân đen thui, mắt to mọng nước, có cánh bự, quá chuẩn~